“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 51: Chương 51
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ở thời đại này, vịt không phổ biến như gà, nhất là ở khu vực cô đang sống."Vậy để dì xem thử..." Bà cụ Trần quả nhiên là không thiếu tiền, lập tức đồng ý.Triệu Uyển Thanh từ trong giỏ lấy ra một con vịt, lần này cô cố ý dặn dò hệ thống, tất cả những con vịt được thu được đều còn sống."Con vịt này có thể lấy m.á.u làm miến tiết vịt, cái này cổ vịt, đầu vịt, lòng bàn chân vịt, xương đòn vịt cũng có thể ướp để ăn, thịt vịt nướng hay hầm gì cũng được!"Bà cụ Trần nghe xong ngay lập tức quyết định mua một con.Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh còn bắt gặp con trai của bà Trần vừa đi làm về, nghe Trần lão thái giới thiệu là đầu bếp trưởng của một nhà hàng do chính phủ điều hành. Hai người chào hỏi qua loa xong, Triệu Uyển Thanh liền rời đi.Sau khi đóng cửa lại, con trai của bà cụ Trần hỏi: "Đó là người buôn gà kia sao?"Bà cụ Trần cười híp mắt giơ con vịt trong tay,"Hiện tại không chỉ là buôn gà, người ta còn buôn cả vịt!"Con trai sáng mắt lên, xoa xoa tay nói: "Vậy con phải tận dụng thật tốt, hiếm khi mới có được một con vịt!"Bởi vì lần này bán thêm cả vịt, lượng công việc của Triệu Uyển Thanh đột nhiên tăng lên nhiều, bán đến tận giữa chiều mới bán hết.Nhưng đếm số tiền nhận được, mọi nét mệt mỏi trên gương mặt cô liền tan biến.Kiếm tiền luôn khiến người ta vui vẻ như vậy!Gần đến Tết Nguyên đán, cô đi một vòng quanh cung tiêu xã thì thấy không có gì để mua.Sữa trứng thịt, trong không gian của cô có rất nhiều. Bánh bích quy, kẹo, cô cũng có, còn ngon hơn nhiều so với cung tiêu xã.Cầm khoản tiền lớn trong tay, Triệu Uyển Thanh chán nản trở về nhà.Gần cuối năm, nhà nào trong thôn cũng đều bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Những người đã làm việc chăm chỉ trong một năm cuối cùng cũng được thư giãn, mọi người tất bật đi mua đồ tết khiến không khí trong thôn cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm ở nhà cũng vội vàng mua đồ mừng năm mới, cô lấy ra năm cân thịt heo miếng lớn miếng nhỏ đan xen làm thành thịt xông khói treo ở trên xà nhà, tiểu Lâm mỗi ngày đi ngang qua đều nhìn tới ***** miếng.Hạt dưa và đậu phộng ở nhà được cô xào bằng nguyên liệu đã sơ chế rồi đóng vào những túi nhỏ, cột chặt. Triệu Uyển Thanh còn cố ý làm mấy loại bánh ngọt, để người trong nhà lấy làm đồ ăn vặt trong tết.Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tết đến.Buổi sáng ngày ba mươi tết, cả nhà ăn trứng gà đường đỏ và bánh bao nhân thịt, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cùng nhau đến nhà cũ.Hai ông bà nội Lâm vẫn còn, cho nên Tết Nguyên Đán con cháu đều phải tụ họp lại một chỗ.Lúc bọn họ tới nơi, cả nhà anh hai Lâm đã ở đó trước, anh hai Lâm và Lâm tam đệ đang ngồi ở nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và những người khác."Thiệu Hoa, lại đây."Ông cụ vẫy tay với Lâm Thiệu Hoa.Lâm Thiệu Hoa mang theo tiểu Lâm đến nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và các bác, mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh thì mang đồ đến phòng bếp.So ra, phòng bếp chính là thế giới của phụ nữ.Hai người vừa tiến vào, bác dâu hai nhà họ Lâm liền châm chọc khiêu khích nói: "Nhà tam phòng sống thật thoải mái, mang nhiều thịt như vậy tới."Mẹ Lâm kéo Triệu Uyển Thanh, nói: "Là Uyển Thanh hiếu thuận, nói mang đến cho ông bà nội ăn."Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cô đâu có nói lời này, mẹ chồng thật biết dát vàng lên mặt cô.Bác dâu hai nhà họ Lâm á khẩu, không nói thêm lời nào nữa.Nhà bà chỉ mang theo một khối thịt nạc tới, so ra thì thua thịt xông khói của nhà bác cả Lâm, càng không so được với giò heo lớn cùng con gà Triệu Uyển Thanh mang tới. Làm như nhà bọn họ không đủ hiếu thuận vậy? Bác dâu hai nhà họ Lâm âm thầm cắn răng.
Ở thời đại này, vịt không phổ biến như gà, nhất là ở khu vực cô đang sống.
"Vậy để dì xem thử..." Bà cụ Trần quả nhiên là không thiếu tiền, lập tức đồng ý.
Triệu Uyển Thanh từ trong giỏ lấy ra một con vịt, lần này cô cố ý dặn dò hệ thống, tất cả những con vịt được thu được đều còn sống.
"Con vịt này có thể lấy m.á.u làm miến tiết vịt, cái này cổ vịt, đầu vịt, lòng bàn chân vịt, xương đòn vịt cũng có thể ướp để ăn, thịt vịt nướng hay hầm gì cũng được!"
Bà cụ Trần nghe xong ngay lập tức quyết định mua một con.
Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh còn bắt gặp con trai của bà Trần vừa đi làm về, nghe Trần lão thái giới thiệu là đầu bếp trưởng của một nhà hàng do chính phủ điều hành. Hai người chào hỏi qua loa xong, Triệu Uyển Thanh liền rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, con trai của bà cụ Trần hỏi: "Đó là người buôn gà kia sao?"
Bà cụ Trần cười híp mắt giơ con vịt trong tay,"Hiện tại không chỉ là buôn gà, người ta còn buôn cả vịt!"
Con trai sáng mắt lên, xoa xoa tay nói: "Vậy con phải tận dụng thật tốt, hiếm khi mới có được một con vịt!"
Bởi vì lần này bán thêm cả vịt, lượng công việc của Triệu Uyển Thanh đột nhiên tăng lên nhiều, bán đến tận giữa chiều mới bán hết.
Nhưng đếm số tiền nhận được, mọi nét mệt mỏi trên gương mặt cô liền tan biến.
Kiếm tiền luôn khiến người ta vui vẻ như vậy!
Gần đến Tết Nguyên đán, cô đi một vòng quanh cung tiêu xã thì thấy không có gì để mua.
Sữa trứng thịt, trong không gian của cô có rất nhiều. Bánh bích quy, kẹo, cô cũng có, còn ngon hơn nhiều so với cung tiêu xã.
Cầm khoản tiền lớn trong tay, Triệu Uyển Thanh chán nản trở về nhà.
Gần cuối năm, nhà nào trong thôn cũng đều bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Những người đã làm việc chăm chỉ trong một năm cuối cùng cũng được thư giãn, mọi người tất bật đi mua đồ tết khiến không khí trong thôn cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm ở nhà cũng vội vàng mua đồ mừng năm mới, cô lấy ra năm cân thịt heo miếng lớn miếng nhỏ đan xen làm thành thịt xông khói treo ở trên xà nhà, tiểu Lâm mỗi ngày đi ngang qua đều nhìn tới ***** miếng.
Hạt dưa và đậu phộng ở nhà được cô xào bằng nguyên liệu đã sơ chế rồi đóng vào những túi nhỏ, cột chặt. Triệu Uyển Thanh còn cố ý làm mấy loại bánh ngọt, để người trong nhà lấy làm đồ ăn vặt trong tết.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tết đến.
Buổi sáng ngày ba mươi tết, cả nhà ăn trứng gà đường đỏ và bánh bao nhân thịt, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cùng nhau đến nhà cũ.
Hai ông bà nội Lâm vẫn còn, cho nên Tết Nguyên Đán con cháu đều phải tụ họp lại một chỗ.
Lúc bọn họ tới nơi, cả nhà anh hai Lâm đã ở đó trước, anh hai Lâm và Lâm tam đệ đang ngồi ở nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và những người khác.
"Thiệu Hoa, lại đây."Ông cụ vẫy tay với Lâm Thiệu Hoa.
Lâm Thiệu Hoa mang theo tiểu Lâm đến nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và các bác, mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh thì mang đồ đến phòng bếp.
So ra, phòng bếp chính là thế giới của phụ nữ.
Hai người vừa tiến vào, bác dâu hai nhà họ Lâm liền châm chọc khiêu khích nói: "Nhà tam phòng sống thật thoải mái, mang nhiều thịt như vậy tới."
Mẹ Lâm kéo Triệu Uyển Thanh, nói: "Là Uyển Thanh hiếu thuận, nói mang đến cho ông bà nội ăn."
Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cô đâu có nói lời này, mẹ chồng thật biết dát vàng lên mặt cô.
Bác dâu hai nhà họ Lâm á khẩu, không nói thêm lời nào nữa.
Nhà bà chỉ mang theo một khối thịt nạc tới, so ra thì thua thịt xông khói của nhà bác cả Lâm, càng không so được với giò heo lớn cùng con gà Triệu Uyển Thanh mang tới. Làm như nhà bọn họ không đủ hiếu thuận vậy? Bác dâu hai nhà họ Lâm âm thầm cắn răng.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ở thời đại này, vịt không phổ biến như gà, nhất là ở khu vực cô đang sống."Vậy để dì xem thử..." Bà cụ Trần quả nhiên là không thiếu tiền, lập tức đồng ý.Triệu Uyển Thanh từ trong giỏ lấy ra một con vịt, lần này cô cố ý dặn dò hệ thống, tất cả những con vịt được thu được đều còn sống."Con vịt này có thể lấy m.á.u làm miến tiết vịt, cái này cổ vịt, đầu vịt, lòng bàn chân vịt, xương đòn vịt cũng có thể ướp để ăn, thịt vịt nướng hay hầm gì cũng được!"Bà cụ Trần nghe xong ngay lập tức quyết định mua một con.Trước khi rời đi, Triệu Uyển Thanh còn bắt gặp con trai của bà Trần vừa đi làm về, nghe Trần lão thái giới thiệu là đầu bếp trưởng của một nhà hàng do chính phủ điều hành. Hai người chào hỏi qua loa xong, Triệu Uyển Thanh liền rời đi.Sau khi đóng cửa lại, con trai của bà cụ Trần hỏi: "Đó là người buôn gà kia sao?"Bà cụ Trần cười híp mắt giơ con vịt trong tay,"Hiện tại không chỉ là buôn gà, người ta còn buôn cả vịt!"Con trai sáng mắt lên, xoa xoa tay nói: "Vậy con phải tận dụng thật tốt, hiếm khi mới có được một con vịt!"Bởi vì lần này bán thêm cả vịt, lượng công việc của Triệu Uyển Thanh đột nhiên tăng lên nhiều, bán đến tận giữa chiều mới bán hết.Nhưng đếm số tiền nhận được, mọi nét mệt mỏi trên gương mặt cô liền tan biến.Kiếm tiền luôn khiến người ta vui vẻ như vậy!Gần đến Tết Nguyên đán, cô đi một vòng quanh cung tiêu xã thì thấy không có gì để mua.Sữa trứng thịt, trong không gian của cô có rất nhiều. Bánh bích quy, kẹo, cô cũng có, còn ngon hơn nhiều so với cung tiêu xã.Cầm khoản tiền lớn trong tay, Triệu Uyển Thanh chán nản trở về nhà.Gần cuối năm, nhà nào trong thôn cũng đều bắt đầu tỏa ra mùi thơm. Những người đã làm việc chăm chỉ trong một năm cuối cùng cũng được thư giãn, mọi người tất bật đi mua đồ tết khiến không khí trong thôn cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm ở nhà cũng vội vàng mua đồ mừng năm mới, cô lấy ra năm cân thịt heo miếng lớn miếng nhỏ đan xen làm thành thịt xông khói treo ở trên xà nhà, tiểu Lâm mỗi ngày đi ngang qua đều nhìn tới ***** miếng.Hạt dưa và đậu phộng ở nhà được cô xào bằng nguyên liệu đã sơ chế rồi đóng vào những túi nhỏ, cột chặt. Triệu Uyển Thanh còn cố ý làm mấy loại bánh ngọt, để người trong nhà lấy làm đồ ăn vặt trong tết.Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Tết đến.Buổi sáng ngày ba mươi tết, cả nhà ăn trứng gà đường đỏ và bánh bao nhân thịt, sau đó cầm nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn cùng nhau đến nhà cũ.Hai ông bà nội Lâm vẫn còn, cho nên Tết Nguyên Đán con cháu đều phải tụ họp lại một chỗ.Lúc bọn họ tới nơi, cả nhà anh hai Lâm đã ở đó trước, anh hai Lâm và Lâm tam đệ đang ngồi ở nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và những người khác."Thiệu Hoa, lại đây."Ông cụ vẫy tay với Lâm Thiệu Hoa.Lâm Thiệu Hoa mang theo tiểu Lâm đến nhà chính nói chuyện cùng ông nội Lâm và các bác, mẹ Lâm và Triệu Uyển Thanh thì mang đồ đến phòng bếp.So ra, phòng bếp chính là thế giới của phụ nữ.Hai người vừa tiến vào, bác dâu hai nhà họ Lâm liền châm chọc khiêu khích nói: "Nhà tam phòng sống thật thoải mái, mang nhiều thịt như vậy tới."Mẹ Lâm kéo Triệu Uyển Thanh, nói: "Là Uyển Thanh hiếu thuận, nói mang đến cho ông bà nội ăn."Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cô đâu có nói lời này, mẹ chồng thật biết dát vàng lên mặt cô.Bác dâu hai nhà họ Lâm á khẩu, không nói thêm lời nào nữa.Nhà bà chỉ mang theo một khối thịt nạc tới, so ra thì thua thịt xông khói của nhà bác cả Lâm, càng không so được với giò heo lớn cùng con gà Triệu Uyển Thanh mang tới. Làm như nhà bọn họ không đủ hiếu thuận vậy? Bác dâu hai nhà họ Lâm âm thầm cắn răng.