“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 78: Chương 78
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mẹ Lâm cũng nói vào: "Đúng vậy đó thông gia, lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ nên nhất định phải đi nói chuyện với mọi người một cách rõ ràng thích đáng, bằng không về sau ông đừng nghĩ Vĩnh Cường nhà ông còn có thể được sống yên ổn ở trong thôn!"Vì thế, cả nhà mấy người liền đi theo sau lưng mẹ Triệu sang nhà họ Vu đòi công đạo.Một đoàn người đi trên con đường thôn trông rất hùng hổ, đã thu hút sự chú ý của không ít người dân trong thôn. Sau khi những người tò mò tiến lên để tìm hiểu thì họ cũng theo sau để xem náo nhiệt.Lúc người nhà họ Vu bị mẹ Triệu đạp bay ván cửa, đập vào mắt họ là một đám người đông đảo tới vây xem, đứng phía trước là người nhà họ Triệu và tam phòng nhà họ Lâm.Ngay cả ba Vu là một người đàn ông cường tráng thì cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ."Mọi người... đây là... ?" Ba Vu lo lắng nói.Mẹ Triệu hét to: "Kêu con gái Vu Tĩnh nhà ông ra đây cho tôi!""Cô ta đã làm gì cô ta tự biết? Tôi muốn hỏi xem cô ta là vô ý hay cố tình vu vạ con trai tôi! Hôm qua con trai tôi đã cứu người, làm sao cô ta lại nói con trai tôi giở trò lưu manh?!"Cha mẹ Vu nheo mắt, trong lòng họ cũng đã đoán được tám chín phần mười."Kêu... kêu con gái ra ngoài đi..." Cha Vu đẩy mẹ Vu một cái.Mẹ Vu ngay lập tức vào nhà kéo Vu Tĩnh đang núp đằng sau bó củi ra ngoài, hung dữ nói: "Con nhiều chuyện cái gì vậy? Bây giờ gặp họa rồi đấy? Nhanh đi ra ngoài cho mẹ!"Vu Tĩnh là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nay đối diện với sự chất vấn của cả gia đình nhà họ Triệu, cô ta sao dám hó hé. Cô ta thực sự sợ hãi muốn chết, nhưng sợ cũng vô ích, mẹ Vu đẩy thẳng tay đẩy cô ta ra ngoài.Cô ta đứng ngay trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của mẹ Triệu, nhìn thấy ba Triệu nhăn mày thành một đường thẳng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Uyển Thanh, còn có những người trong thôn đứng ở xa xa chỉ trỏ...Vu Tĩnh không kìm nổi nước mắt, khóc òa lên, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: "Không phải con... mọi người nhầm rồi..."Nhưng cô ta càng khóc, mẹ Triệu càng thêm sôi máu!DTVCha mẹ của người cô ta vu hại còn chưa khóc, con trai bà cũng chưa khóc, Vu Tĩnh làm sao dám khóc?!"Phi! Cô khóc lóc cái gì? Bây giờ giả bộ đáng thương cho ai xem? Khi cô nói bậy thì có nghĩ đến ngày hôm nay chưa..." Mẹ Triệu kéo Vu Tĩnh, lớn tiếng chất vấn.Hai người lôi kéo nhau, gia đình hai bên cũng tham gia vào, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.Lúc này, không thể không làm phiền Đại đội trưởng.Thời điểm đại đội trưởng Đổng Phong Niên của thôn Thủy Truân đến, theo phía sau còn có mẹ của Đổng Hiểu Hà.Mẹ Đổng mới từ bệnh viện trở về nhà lấy đồ vật, vừa bước chân vào thôn đã nghe nói chuyện này, liền xoay người theo tới đây.Việc này phải làm rõ!Nếu không danh tiếng của Đổng Hiểu Hà nhà bà cũng không tốt theo!"Có phải là cô đồn tin bậy bạ đúng không? Hay cho cô lắm Vu Tĩnh, cô và Hiểu Hà nhà tôi bình thường cũng không có quan hệ tốt đẹp gì, có phải cô cố ý lan truyền bậy bạ, muốn hủy hoại thanh danh của Hiểu Hà nhà tôi không?!"Mẹ Đổng túm cũng túm chặt lấy Vu Tĩnh, gia nhập vào cuộc hỗn chiến này.Đại đội trưởng chống nạnh, nói lớn: "Dừng lại, đều dừng lại hết cho tôi!"Mọi người lúc này mới an tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía Đại đội trưởng.Đại đội trưởng nhìn về phía Vu Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn vào mẹ Đổng và người của nhà họ Triệu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Đại, giọng nói mềm mại: "Chuyện hôm qua tôi đã biết, cháu là một đứa trẻ ngoan, đã giúp Hiểu Hà đuổi rắn, tất cả người dân thôn chúng ta đều biết ơn cháu thấy việc nghĩa đã hăng hái làm. Còn việc lan truyền tin đồn không tốt, chúng ta sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng."Nói xong, Đại đội trưởng nhìn mọi người rồi nói: "Hôm qua, những ai ở hiện trường đã thấy sự việc? Hãy lên tiếng xem ai là người truyền bá tin đồn *****ên?""Là Vu Tĩnh nói...""Tôi cũng thấy, mọi người đều vội cứu Hiểu Hà, bất thình lình Vu Tĩnh lại hét có người giở trò lưu manh...""Là Vu Tĩnh...""Vu Tĩnh..."...
Mẹ Lâm cũng nói vào: "Đúng vậy đó thông gia, lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ nên nhất định phải đi nói chuyện với mọi người một cách rõ ràng thích đáng, bằng không về sau ông đừng nghĩ Vĩnh Cường nhà ông còn có thể được sống yên ổn ở trong thôn!"
Vì thế, cả nhà mấy người liền đi theo sau lưng mẹ Triệu sang nhà họ Vu đòi công đạo.
Một đoàn người đi trên con đường thôn trông rất hùng hổ, đã thu hút sự chú ý của không ít người dân trong thôn. Sau khi những người tò mò tiến lên để tìm hiểu thì họ cũng theo sau để xem náo nhiệt.
Lúc người nhà họ Vu bị mẹ Triệu đạp bay ván cửa, đập vào mắt họ là một đám người đông đảo tới vây xem, đứng phía trước là người nhà họ Triệu và tam phòng nhà họ Lâm.
Ngay cả ba Vu là một người đàn ông cường tráng thì cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ.
"Mọi người... đây là... ?" Ba Vu lo lắng nói.
Mẹ Triệu hét to: "Kêu con gái Vu Tĩnh nhà ông ra đây cho tôi!"
"Cô ta đã làm gì cô ta tự biết? Tôi muốn hỏi xem cô ta là vô ý hay cố tình vu vạ con trai tôi! Hôm qua con trai tôi đã cứu người, làm sao cô ta lại nói con trai tôi giở trò lưu manh?!"
Cha mẹ Vu nheo mắt, trong lòng họ cũng đã đoán được tám chín phần mười.
"Kêu... kêu con gái ra ngoài đi..." Cha Vu đẩy mẹ Vu một cái.
Mẹ Vu ngay lập tức vào nhà kéo Vu Tĩnh đang núp đằng sau bó củi ra ngoài, hung dữ nói: "Con nhiều chuyện cái gì vậy? Bây giờ gặp họa rồi đấy? Nhanh đi ra ngoài cho mẹ!"
Vu Tĩnh là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nay đối diện với sự chất vấn của cả gia đình nhà họ Triệu, cô ta sao dám hó hé. Cô ta thực sự sợ hãi muốn chết, nhưng sợ cũng vô ích, mẹ Vu đẩy thẳng tay đẩy cô ta ra ngoài.
Cô ta đứng ngay trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của mẹ Triệu, nhìn thấy ba Triệu nhăn mày thành một đường thẳng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Uyển Thanh, còn có những người trong thôn đứng ở xa xa chỉ trỏ...
Vu Tĩnh không kìm nổi nước mắt, khóc òa lên, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: "Không phải con... mọi người nhầm rồi..."
Nhưng cô ta càng khóc, mẹ Triệu càng thêm sôi máu!
DTV
Cha mẹ của người cô ta vu hại còn chưa khóc, con trai bà cũng chưa khóc, Vu Tĩnh làm sao dám khóc?!
"Phi! Cô khóc lóc cái gì? Bây giờ giả bộ đáng thương cho ai xem? Khi cô nói bậy thì có nghĩ đến ngày hôm nay chưa..." Mẹ Triệu kéo Vu Tĩnh, lớn tiếng chất vấn.
Hai người lôi kéo nhau, gia đình hai bên cũng tham gia vào, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.
Lúc này, không thể không làm phiền Đại đội trưởng.
Thời điểm đại đội trưởng Đổng Phong Niên của thôn Thủy Truân đến, theo phía sau còn có mẹ của Đổng Hiểu Hà.
Mẹ Đổng mới từ bệnh viện trở về nhà lấy đồ vật, vừa bước chân vào thôn đã nghe nói chuyện này, liền xoay người theo tới đây.
Việc này phải làm rõ!
Nếu không danh tiếng của Đổng Hiểu Hà nhà bà cũng không tốt theo!
"Có phải là cô đồn tin bậy bạ đúng không? Hay cho cô lắm Vu Tĩnh, cô và Hiểu Hà nhà tôi bình thường cũng không có quan hệ tốt đẹp gì, có phải cô cố ý lan truyền bậy bạ, muốn hủy hoại thanh danh của Hiểu Hà nhà tôi không?!"
Mẹ Đổng túm cũng túm chặt lấy Vu Tĩnh, gia nhập vào cuộc hỗn chiến này.
Đại đội trưởng chống nạnh, nói lớn: "Dừng lại, đều dừng lại hết cho tôi!"
Mọi người lúc này mới an tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía Đại đội trưởng.
Đại đội trưởng nhìn về phía Vu Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn vào mẹ Đổng và người của nhà họ Triệu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Đại, giọng nói mềm mại: "Chuyện hôm qua tôi đã biết, cháu là một đứa trẻ ngoan, đã giúp Hiểu Hà đuổi rắn, tất cả người dân thôn chúng ta đều biết ơn cháu thấy việc nghĩa đã hăng hái làm. Còn việc lan truyền tin đồn không tốt, chúng ta sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng."
Nói xong, Đại đội trưởng nhìn mọi người rồi nói: "Hôm qua, những ai ở hiện trường đã thấy sự việc? Hãy lên tiếng xem ai là người truyền bá tin đồn *****ên?"
"Là Vu Tĩnh nói..."
"Tôi cũng thấy, mọi người đều vội cứu Hiểu Hà, bất thình lình Vu Tĩnh lại hét có người giở trò lưu manh..."
"Là Vu Tĩnh..."
"Vu Tĩnh..."...
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mẹ Lâm cũng nói vào: "Đúng vậy đó thông gia, lưu manh cũng không phải chuyện nhỏ nên nhất định phải đi nói chuyện với mọi người một cách rõ ràng thích đáng, bằng không về sau ông đừng nghĩ Vĩnh Cường nhà ông còn có thể được sống yên ổn ở trong thôn!"Vì thế, cả nhà mấy người liền đi theo sau lưng mẹ Triệu sang nhà họ Vu đòi công đạo.Một đoàn người đi trên con đường thôn trông rất hùng hổ, đã thu hút sự chú ý của không ít người dân trong thôn. Sau khi những người tò mò tiến lên để tìm hiểu thì họ cũng theo sau để xem náo nhiệt.Lúc người nhà họ Vu bị mẹ Triệu đạp bay ván cửa, đập vào mắt họ là một đám người đông đảo tới vây xem, đứng phía trước là người nhà họ Triệu và tam phòng nhà họ Lâm.Ngay cả ba Vu là một người đàn ông cường tráng thì cũng bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ."Mọi người... đây là... ?" Ba Vu lo lắng nói.Mẹ Triệu hét to: "Kêu con gái Vu Tĩnh nhà ông ra đây cho tôi!""Cô ta đã làm gì cô ta tự biết? Tôi muốn hỏi xem cô ta là vô ý hay cố tình vu vạ con trai tôi! Hôm qua con trai tôi đã cứu người, làm sao cô ta lại nói con trai tôi giở trò lưu manh?!"Cha mẹ Vu nheo mắt, trong lòng họ cũng đã đoán được tám chín phần mười."Kêu... kêu con gái ra ngoài đi..." Cha Vu đẩy mẹ Vu một cái.Mẹ Vu ngay lập tức vào nhà kéo Vu Tĩnh đang núp đằng sau bó củi ra ngoài, hung dữ nói: "Con nhiều chuyện cái gì vậy? Bây giờ gặp họa rồi đấy? Nhanh đi ra ngoài cho mẹ!"Vu Tĩnh là người chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu hơn mình, nay đối diện với sự chất vấn của cả gia đình nhà họ Triệu, cô ta sao dám hó hé. Cô ta thực sự sợ hãi muốn chết, nhưng sợ cũng vô ích, mẹ Vu đẩy thẳng tay đẩy cô ta ra ngoài.Cô ta đứng ngay trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của mẹ Triệu, nhìn thấy ba Triệu nhăn mày thành một đường thẳng, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Uyển Thanh, còn có những người trong thôn đứng ở xa xa chỉ trỏ...Vu Tĩnh không kìm nổi nước mắt, khóc òa lên, trong miệng cứ lặp đi lặp lại: "Không phải con... mọi người nhầm rồi..."Nhưng cô ta càng khóc, mẹ Triệu càng thêm sôi máu!DTVCha mẹ của người cô ta vu hại còn chưa khóc, con trai bà cũng chưa khóc, Vu Tĩnh làm sao dám khóc?!"Phi! Cô khóc lóc cái gì? Bây giờ giả bộ đáng thương cho ai xem? Khi cô nói bậy thì có nghĩ đến ngày hôm nay chưa..." Mẹ Triệu kéo Vu Tĩnh, lớn tiếng chất vấn.Hai người lôi kéo nhau, gia đình hai bên cũng tham gia vào, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn.Lúc này, không thể không làm phiền Đại đội trưởng.Thời điểm đại đội trưởng Đổng Phong Niên của thôn Thủy Truân đến, theo phía sau còn có mẹ của Đổng Hiểu Hà.Mẹ Đổng mới từ bệnh viện trở về nhà lấy đồ vật, vừa bước chân vào thôn đã nghe nói chuyện này, liền xoay người theo tới đây.Việc này phải làm rõ!Nếu không danh tiếng của Đổng Hiểu Hà nhà bà cũng không tốt theo!"Có phải là cô đồn tin bậy bạ đúng không? Hay cho cô lắm Vu Tĩnh, cô và Hiểu Hà nhà tôi bình thường cũng không có quan hệ tốt đẹp gì, có phải cô cố ý lan truyền bậy bạ, muốn hủy hoại thanh danh của Hiểu Hà nhà tôi không?!"Mẹ Đổng túm cũng túm chặt lấy Vu Tĩnh, gia nhập vào cuộc hỗn chiến này.Đại đội trưởng chống nạnh, nói lớn: "Dừng lại, đều dừng lại hết cho tôi!"Mọi người lúc này mới an tĩnh lại, nhìn chằm chằm về phía Đại đội trưởng.Đại đội trưởng nhìn về phía Vu Tĩnh, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn vào mẹ Đổng và người của nhà họ Triệu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Triệu Đại, giọng nói mềm mại: "Chuyện hôm qua tôi đã biết, cháu là một đứa trẻ ngoan, đã giúp Hiểu Hà đuổi rắn, tất cả người dân thôn chúng ta đều biết ơn cháu thấy việc nghĩa đã hăng hái làm. Còn việc lan truyền tin đồn không tốt, chúng ta sẽ cho cháu một câu trả lời thỏa đáng."Nói xong, Đại đội trưởng nhìn mọi người rồi nói: "Hôm qua, những ai ở hiện trường đã thấy sự việc? Hãy lên tiếng xem ai là người truyền bá tin đồn *****ên?""Là Vu Tĩnh nói...""Tôi cũng thấy, mọi người đều vội cứu Hiểu Hà, bất thình lình Vu Tĩnh lại hét có người giở trò lưu manh...""Là Vu Tĩnh...""Vu Tĩnh..."...