Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 125: Chương 125

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mẹ Triệu nhìn thấy con gái cả mình thê thảm như vậy thì nhịn không được ôm cô khóc một hồi.Khóc xong, lại đứng dậy nấu cơm cho cô ấy ăn, rõ ràng chỉ là ăn bánh bột ngô bình thường, nhưng Triệu Uyển Nguyệt lại ăn ăn ngấu nghiến, như thể là tám kiếp rồi cô chưa được ăn ngon như vậy...DTVMẹ Triệu thấy một màn như vậy, trong lòng phảng phất như bị hàng ngàn nhát d.a.o nhỏ xuyên vào tim.Rất nhanh, cha Triệu mang theo thanh niên trai tráng nhà họ Triệu đã trở lại,"Lão nhị, mau ra đây!"Triệu Nhị nhìn bên ngoài thấy khoảng 20, 30 người nhà họ Triệu, người cầm cuốc, cầm xẻng, thậm chí còn có người cầm liềm...Một đám ánh mắt sáng ngời, đỉnh đầu bốc hỏa... Thật dọa người!Triệu Nhị đệ không hề nghĩ ngợi, xoay người vác lên một cái cuốc rồi gia nhập với bọn họ!Khi cha Triệu nói với đại đội trưởng, đại đội trưởng đã tức giận đến mức chửi rủa vài lần, nhưng dù sao ông cũng là đại đội trưởng, không thể mở đầu khơi mào gây chuyện được, vì vậy ông đã yêu cầu cha Triệu thông báo cho người nhà họ Triệu cùng đi đòi công bằng.Thôn Hoàng Thổ trước khi giải phóng còn được gọi là thôn Triệu gia, xem tên đoán nghĩa, thôn này chính là người họ Triệu thống trị.Người họ Triệu bình thường không đoàn kết lắm, nhưng một khi bị người ngoài bắt nạt, họ sẽ lập tức kết thành một nhóm, đồng lòng lên tiếng.Hôm nay, khi nghe tin con gái họ Triệu kết hôn, không chỉ bị ngược đãi mà còn bị ép ly hôn rồi bị đuổi về nhà, khiến họ cảm thấy như mình bị tát vào mặt vậy.Mọi người đều cầm lên vũ khí đi theo cha Triệu tới...Cả nhóm hùng hổ rời khỏi thôn Hoàng Thổ, trước khi đi mẹ Triệu dặn cha Triệu nhớ lấy lại của hồi môn, không thể để nhà họ Tống chiếm chút lời nào của nhà họ được!Thôn Hoàng Thổ nằm gần thôn Thủy Truân, muốn đi tới thôn Diên Lâm gần núi thì nhất định phải đi qua thôn Thủy Truân.Khi Triệu Nhị theo bọn họ đi đến thôn Thủy Truân thì cậu đã lén chạy tới cấp báo tin cho Triệu Uyển Thanh .Lúc này Triệu Uyển Thanh đang ở trong sân ăn cơm, nghe xong lời Triệu Nhị nói...Mẹ kiếp, nắm đ.ấ.m của cô cứng lại.Cô cuộc đời này ghét nhất là người đàn ông bạo lực gia đình!"Nhị đệ, chị cùng em đi!" Cô không thèm ăn cơm, liền đứng dậy đi theo Triệu Nhị.Triệu Nhị có chút do dự," Chị hai, em chỉ là muốn tới báo tin cho chị, không nói là muốn đưa chị đi cùng... Hơn nữa, chị mới ở cữ xong, vẫn là không nên đi..."Nếu cha biết cậu đem chị hai đi theo, thế nào cũng phải lột da cậu!Triệu Uyển Thanh vỗ một cái phía sau lưng cậu,"Dài dòng cái gì, theo chị đi là được!"Cô quay người lại nhìn mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa đang do dự muốn nói, Triệu Uyển Thanh nói: "Mọi người cũng đừng ngăn con, tuy rằng con mới ra cữ, nhưng thân thể con đã phục hồi rồi."Nếu không phải để làm mẹ Lâm yên tâm, cả tháng này cô cũng sẽ không ngồi im như này...Lâm Thiệu Hoa không yên tâm, liền cũng đi theo cô.Khi ba người bọn họ đến thôn Diên Lâm, người nhà họ Triệu đã đi tới trước, bao vây cửa nhà họ Tống."Kêu con rùa đen khốn nạn Tống Cường Quân lăn ra đây! Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, ai cho phép mày đánh con gái nhà tao gần c.h.ế.t mới thôi?!" Cha Triệu kêu gào ở cửa.Sau đó Triệu gia chặn chặt cửa Tống gia, không ra tay cũng không động mồm, chính là chặn lại như vậy.Đây là lệnh của đội trưởng trước khi đến, có thể hù dọa bọn họ, nhưng không được dễ dàng động thủ.Nếu họ ra tay, chính là đám đông cầm vũ khí đánh nhau, nên dù họ có lý cũng sẽ trở nên vô lý."Giấu nhà ngoại trộm đem người ly hôn! Mày cho rằng con gái nhà họ Triệu chúng tao là rác rưởi sao? Nói vứt liền vứt đi sao?!"Đừng trốn trong đó làm con rùa rụt cổ nữa! Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra ngoài thì tao sẽ đập nát cái nhà này!"Cha Triệu tiếp tục quát lớn, phía sau người nhà họ Triệu cũng kêu la."Mở cửa!""Không mở cửa thì sẽ đập nát nhà nó!""Ra ngoài giải thích cho ra lẽ!""..."

Mẹ Triệu nhìn thấy con gái cả mình thê thảm như vậy thì nhịn không được ôm cô khóc một hồi.

Khóc xong, lại đứng dậy nấu cơm cho cô ấy ăn, rõ ràng chỉ là ăn bánh bột ngô bình thường, nhưng Triệu Uyển Nguyệt lại ăn ăn ngấu nghiến, như thể là tám kiếp rồi cô chưa được ăn ngon như vậy...

DTV

Mẹ Triệu thấy một màn như vậy, trong lòng phảng phất như bị hàng ngàn nhát d.a.o nhỏ xuyên vào tim.

Rất nhanh, cha Triệu mang theo thanh niên trai tráng nhà họ Triệu đã trở lại,"Lão nhị, mau ra đây!"

Triệu Nhị nhìn bên ngoài thấy khoảng 20, 30 người nhà họ Triệu, người cầm cuốc, cầm xẻng, thậm chí còn có người cầm liềm...

Một đám ánh mắt sáng ngời, đỉnh đầu bốc hỏa... Thật dọa người!

Triệu Nhị đệ không hề nghĩ ngợi, xoay người vác lên một cái cuốc rồi gia nhập với bọn họ!

Khi cha Triệu nói với đại đội trưởng, đại đội trưởng đã tức giận đến mức chửi rủa vài lần, nhưng dù sao ông cũng là đại đội trưởng, không thể mở đầu khơi mào gây chuyện được, vì vậy ông đã yêu cầu cha Triệu thông báo cho người nhà họ Triệu cùng đi đòi công bằng.

Thôn Hoàng Thổ trước khi giải phóng còn được gọi là thôn Triệu gia, xem tên đoán nghĩa, thôn này chính là người họ Triệu thống trị.

Người họ Triệu bình thường không đoàn kết lắm, nhưng một khi bị người ngoài bắt nạt, họ sẽ lập tức kết thành một nhóm, đồng lòng lên tiếng.

Hôm nay, khi nghe tin con gái họ Triệu kết hôn, không chỉ bị ngược đãi mà còn bị ép ly hôn rồi bị đuổi về nhà, khiến họ cảm thấy như mình bị tát vào mặt vậy.

Mọi người đều cầm lên vũ khí đi theo cha Triệu tới...

Cả nhóm hùng hổ rời khỏi thôn Hoàng Thổ, trước khi đi mẹ Triệu dặn cha Triệu nhớ lấy lại của hồi môn, không thể để nhà họ Tống chiếm chút lời nào của nhà họ được!

Thôn Hoàng Thổ nằm gần thôn Thủy Truân, muốn đi tới thôn Diên Lâm gần núi thì nhất định phải đi qua thôn Thủy Truân.

Khi Triệu Nhị theo bọn họ đi đến thôn Thủy Truân thì cậu đã lén chạy tới cấp báo tin cho Triệu Uyển Thanh .

Lúc này Triệu Uyển Thanh đang ở trong sân ăn cơm, nghe xong lời Triệu Nhị nói...

Mẹ kiếp, nắm đ.ấ.m của cô cứng lại.

Cô cuộc đời này ghét nhất là người đàn ông bạo lực gia đình!

"Nhị đệ, chị cùng em đi!" Cô không thèm ăn cơm, liền đứng dậy đi theo Triệu Nhị.

Triệu Nhị có chút do dự," Chị hai, em chỉ là muốn tới báo tin cho chị, không nói là muốn đưa chị đi cùng... Hơn nữa, chị mới ở cữ xong, vẫn là không nên đi..."

Nếu cha biết cậu đem chị hai đi theo, thế nào cũng phải lột da cậu!

Triệu Uyển Thanh vỗ một cái phía sau lưng cậu,"Dài dòng cái gì, theo chị đi là được!"

Cô quay người lại nhìn mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa đang do dự muốn nói, Triệu Uyển Thanh nói: "Mọi người cũng đừng ngăn con, tuy rằng con mới ra cữ, nhưng thân thể con đã phục hồi rồi."

Nếu không phải để làm mẹ Lâm yên tâm, cả tháng này cô cũng sẽ không ngồi im như này...

Lâm Thiệu Hoa không yên tâm, liền cũng đi theo cô.

Khi ba người bọn họ đến thôn Diên Lâm, người nhà họ Triệu đã đi tới trước, bao vây cửa nhà họ Tống.

"Kêu con rùa đen khốn nạn Tống Cường Quân lăn ra đây! Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, ai cho phép mày đánh con gái nhà tao gần c.h.ế.t mới thôi?!" Cha Triệu kêu gào ở cửa.

Sau đó Triệu gia chặn chặt cửa Tống gia, không ra tay cũng không động mồm, chính là chặn lại như vậy.

Đây là lệnh của đội trưởng trước khi đến, có thể hù dọa bọn họ, nhưng không được dễ dàng động thủ.

Nếu họ ra tay, chính là đám đông cầm vũ khí đánh nhau, nên dù họ có lý cũng sẽ trở nên vô lý.

"Giấu nhà ngoại trộm đem người ly hôn! Mày cho rằng con gái nhà họ Triệu chúng tao là rác rưởi sao? Nói vứt liền vứt đi sao?!

"Đừng trốn trong đó làm con rùa rụt cổ nữa! Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra ngoài thì tao sẽ đập nát cái nhà này!"

Cha Triệu tiếp tục quát lớn, phía sau người nhà họ Triệu cũng kêu la.

"Mở cửa!"

"Không mở cửa thì sẽ đập nát nhà nó!"

"Ra ngoài giải thích cho ra lẽ!"

"..."

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mẹ Triệu nhìn thấy con gái cả mình thê thảm như vậy thì nhịn không được ôm cô khóc một hồi.Khóc xong, lại đứng dậy nấu cơm cho cô ấy ăn, rõ ràng chỉ là ăn bánh bột ngô bình thường, nhưng Triệu Uyển Nguyệt lại ăn ăn ngấu nghiến, như thể là tám kiếp rồi cô chưa được ăn ngon như vậy...DTVMẹ Triệu thấy một màn như vậy, trong lòng phảng phất như bị hàng ngàn nhát d.a.o nhỏ xuyên vào tim.Rất nhanh, cha Triệu mang theo thanh niên trai tráng nhà họ Triệu đã trở lại,"Lão nhị, mau ra đây!"Triệu Nhị nhìn bên ngoài thấy khoảng 20, 30 người nhà họ Triệu, người cầm cuốc, cầm xẻng, thậm chí còn có người cầm liềm...Một đám ánh mắt sáng ngời, đỉnh đầu bốc hỏa... Thật dọa người!Triệu Nhị đệ không hề nghĩ ngợi, xoay người vác lên một cái cuốc rồi gia nhập với bọn họ!Khi cha Triệu nói với đại đội trưởng, đại đội trưởng đã tức giận đến mức chửi rủa vài lần, nhưng dù sao ông cũng là đại đội trưởng, không thể mở đầu khơi mào gây chuyện được, vì vậy ông đã yêu cầu cha Triệu thông báo cho người nhà họ Triệu cùng đi đòi công bằng.Thôn Hoàng Thổ trước khi giải phóng còn được gọi là thôn Triệu gia, xem tên đoán nghĩa, thôn này chính là người họ Triệu thống trị.Người họ Triệu bình thường không đoàn kết lắm, nhưng một khi bị người ngoài bắt nạt, họ sẽ lập tức kết thành một nhóm, đồng lòng lên tiếng.Hôm nay, khi nghe tin con gái họ Triệu kết hôn, không chỉ bị ngược đãi mà còn bị ép ly hôn rồi bị đuổi về nhà, khiến họ cảm thấy như mình bị tát vào mặt vậy.Mọi người đều cầm lên vũ khí đi theo cha Triệu tới...Cả nhóm hùng hổ rời khỏi thôn Hoàng Thổ, trước khi đi mẹ Triệu dặn cha Triệu nhớ lấy lại của hồi môn, không thể để nhà họ Tống chiếm chút lời nào của nhà họ được!Thôn Hoàng Thổ nằm gần thôn Thủy Truân, muốn đi tới thôn Diên Lâm gần núi thì nhất định phải đi qua thôn Thủy Truân.Khi Triệu Nhị theo bọn họ đi đến thôn Thủy Truân thì cậu đã lén chạy tới cấp báo tin cho Triệu Uyển Thanh .Lúc này Triệu Uyển Thanh đang ở trong sân ăn cơm, nghe xong lời Triệu Nhị nói...Mẹ kiếp, nắm đ.ấ.m của cô cứng lại.Cô cuộc đời này ghét nhất là người đàn ông bạo lực gia đình!"Nhị đệ, chị cùng em đi!" Cô không thèm ăn cơm, liền đứng dậy đi theo Triệu Nhị.Triệu Nhị có chút do dự," Chị hai, em chỉ là muốn tới báo tin cho chị, không nói là muốn đưa chị đi cùng... Hơn nữa, chị mới ở cữ xong, vẫn là không nên đi..."Nếu cha biết cậu đem chị hai đi theo, thế nào cũng phải lột da cậu!Triệu Uyển Thanh vỗ một cái phía sau lưng cậu,"Dài dòng cái gì, theo chị đi là được!"Cô quay người lại nhìn mẹ Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa đang do dự muốn nói, Triệu Uyển Thanh nói: "Mọi người cũng đừng ngăn con, tuy rằng con mới ra cữ, nhưng thân thể con đã phục hồi rồi."Nếu không phải để làm mẹ Lâm yên tâm, cả tháng này cô cũng sẽ không ngồi im như này...Lâm Thiệu Hoa không yên tâm, liền cũng đi theo cô.Khi ba người bọn họ đến thôn Diên Lâm, người nhà họ Triệu đã đi tới trước, bao vây cửa nhà họ Tống."Kêu con rùa đen khốn nạn Tống Cường Quân lăn ra đây! Bây giờ là xã hội hiện đại rồi, ai cho phép mày đánh con gái nhà tao gần c.h.ế.t mới thôi?!" Cha Triệu kêu gào ở cửa.Sau đó Triệu gia chặn chặt cửa Tống gia, không ra tay cũng không động mồm, chính là chặn lại như vậy.Đây là lệnh của đội trưởng trước khi đến, có thể hù dọa bọn họ, nhưng không được dễ dàng động thủ.Nếu họ ra tay, chính là đám đông cầm vũ khí đánh nhau, nên dù họ có lý cũng sẽ trở nên vô lý."Giấu nhà ngoại trộm đem người ly hôn! Mày cho rằng con gái nhà họ Triệu chúng tao là rác rưởi sao? Nói vứt liền vứt đi sao?!"Đừng trốn trong đó làm con rùa rụt cổ nữa! Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra ngoài thì tao sẽ đập nát cái nhà này!"Cha Triệu tiếp tục quát lớn, phía sau người nhà họ Triệu cũng kêu la."Mở cửa!""Không mở cửa thì sẽ đập nát nhà nó!""Ra ngoài giải thích cho ra lẽ!""..."

Chương 125: Chương 125