Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 145: Chương 145

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mỗi cây táo có thể cho hơn 30 quả táo, Triệu Uyển Thanh có tổng cộng 16 khu đất, thu hoạch được rất nhiều táo.Từ khi mở khóa nhiều khu chức năng, cô đã phát hiện rằng tích lũy điểm thưởng vẫn là cách kiếm điểm tốt nhất.Chỉ cần tận tâm canh tác và nuôi dưỡng từng ngày, có thể thu được số điểm thưởng không nhỏ.Trong khi đó, kiếm tiền trong thế giới thực không dễ dàng như thế. Không phải vì những gì Triệu Uyển Thanh bán không có giá trị, mà là dung tích thị trường trong thời điểm này có hạn.Phần lớn người dân vẫn sẽ mang phiếu đi mua hàng ở cung tiêu xã hoặc cửa hàng bách hóa, chỉ có một số nhỏ dám đến chợ đen.Điều này đã hạn chế rất nhiều dung lượng thị trường.Vậy nên cho dù Triệu Uyển Thanh có bán nhiều đồ tốt hơn nữa, thị trấn cũng nhiều người như vậy nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng một ngày có thể bán được 100 con gà.Dẫu vậy, 'kiếm tiền không dễ dàng' cũng chỉ là so sánh tương đối.So với những người lao động tại đây, người có thể thu nhập 50 đồng một tháng thì đã là tuyệt đối rất xuất sắc rồi. Mà Triệu Uyển Thanh đi vào thị trấn một lần đã có thể kiếm hơn 50 đồng...Hàng tháng cộng lại, kiếm hơn 200 đồng không phải vấn đề, còn được kèm theo rất nhiều phiếu.Hai người mặc quần áo giả danh đi trên đường, Lâm Thiệu Hoa nhẹ nhàng đeo cái sọt lớn đi tới.Triệu Uyển Thanh rất thích cái thái độ 'không quan tâm' này của anh, đây chính là đại diện cho sự tín nhiệm không điều kiện mà anh dành cho cô.Thực ra, đôi khi Lâm Thiệu Hoa cũng biểu lộ một chút kì quái với cách cô "nhập hàng", nhưng anh không bao giờ hỏi cô.Sự tin tưởng này của anh đem lại cho Triệu Uyển Thanh một chút an tâm.Hai người vẫn tiếp tục chia làm hai đường, Triệu Uyển Thanh cầm ít đồ đi đến chợ.Khi gõ cửa nhà bà Trần, Trần Quốc Thắng đang đợi cô.Sau khi cô ngồi xuống, Trần Quốc Thắng mới ngượng ngùng nói: "Thật là xin lỗi, cái việc mà trước đây tôi hứa với cô, tôi không làm được..."Anh ấy nói với Triệu Uyển Thanh xong, hôm sau anh ấy liền đến đơn vị tìm gặp lãnh đạp, không ngờ vừa mở miệng, ngay lập tức bị cấp trên phản đối.Khi đó, Trần Quốc Thắng còn nghĩ rằng lãnh đạo không tin vào khả năng nấu ăn của Triệu Uyển Thanh, định ngày nào đó tự mình dẫn cô tới để giới thiệu tay nghề cho cấp trên.Nhưng mấy ngày sau, anh ấy nghe nói đã có một người mới đến làm việc ở vị trí thợ làm bánh.Sau khi hỏi thăm, anh ấy mới biết đó là cháu gái của lãnh đạo.Lúc đó, Trần Quốc Thắng thật sự rất tức giận, nhưng còn tức hơn nữa là anh ấy vô tình nghe lén được lãnh đạo nói với người cháu gái này: "Trần Quốc Thắng còn muốn sắp đặt người của mình vào đơn vị, hừ, đừng mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!""Chị dựa vào việc cậu ta không có quan hệ gì mà còn muốn đối đầu với ta? Chờ đi, sẽ có một ngày ta đá anh ta đi..."Nghe xong lời này, Trần Quốc Thắng toát mồ hôi lạnh.Anh ấy vậy mà đã bị cấp trên coi như đối thủ mà không hay biết, còn bị hiểu lầm là muốn đem người của mình vào làm việc đối đầu với cấp trên...DTV"Ồ, không sao cả. Vẫn phải cám ơn anh đã giới thiệu công việc này cho tôi." Triệu Uyển Thanh chân thành nói.Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, thực ra bây giờ cô không phù hợp làm việc tại tiệm cơm quốc doanh.Trước tiên, cô không có chỗ ở tại thị trấn, nếu làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, vậy chẳng phải là cô cần đi thuê nhà ở huyện sao? Rất phiền phức.Thứ hai, Màn Thầu mới hơn hai tháng tuổi, căn bản là chưa thể rời xa cô, hơn nữa cô cũng muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con.Cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất, chín là vấn đề tiền lương, công việc tại tiệm cơm quốc doanh, dù tốt đến mức nào, cũng không thể so sánh với bây giờ cô có thời gian linh hoạt để đầu cơ trục lợi đúng không?Làm việc tại tiệm cơm quốc doanh trong một tháng chỉ kiếm được chưa đến hai trăm đồng!Ban đầu, Triệu Uyển Thanh còn muốn suy nghĩ cách từ chối công việc khi tới đây, bây giờ thì vừa hay, việc này trực tiếp không thành!Điều này tiết kiệm cho cô cả một công từ chối.

Mỗi cây táo có thể cho hơn 30 quả táo, Triệu Uyển Thanh có tổng cộng 16 khu đất, thu hoạch được rất nhiều táo.

Từ khi mở khóa nhiều khu chức năng, cô đã phát hiện rằng tích lũy điểm thưởng vẫn là cách kiếm điểm tốt nhất.

Chỉ cần tận tâm canh tác và nuôi dưỡng từng ngày, có thể thu được số điểm thưởng không nhỏ.

Trong khi đó, kiếm tiền trong thế giới thực không dễ dàng như thế. Không phải vì những gì Triệu Uyển Thanh bán không có giá trị, mà là dung tích thị trường trong thời điểm này có hạn.

Phần lớn người dân vẫn sẽ mang phiếu đi mua hàng ở cung tiêu xã hoặc cửa hàng bách hóa, chỉ có một số nhỏ dám đến chợ đen.

Điều này đã hạn chế rất nhiều dung lượng thị trường.

Vậy nên cho dù Triệu Uyển Thanh có bán nhiều đồ tốt hơn nữa, thị trấn cũng nhiều người như vậy nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng một ngày có thể bán được 100 con gà.

Dẫu vậy, 'kiếm tiền không dễ dàng' cũng chỉ là so sánh tương đối.

So với những người lao động tại đây, người có thể thu nhập 50 đồng một tháng thì đã là tuyệt đối rất xuất sắc rồi. Mà Triệu Uyển Thanh đi vào thị trấn một lần đã có thể kiếm hơn 50 đồng...

Hàng tháng cộng lại, kiếm hơn 200 đồng không phải vấn đề, còn được kèm theo rất nhiều phiếu.

Hai người mặc quần áo giả danh đi trên đường, Lâm Thiệu Hoa nhẹ nhàng đeo cái sọt lớn đi tới.

Triệu Uyển Thanh rất thích cái thái độ 'không quan tâm' này của anh, đây chính là đại diện cho sự tín nhiệm không điều kiện mà anh dành cho cô.

Thực ra, đôi khi Lâm Thiệu Hoa cũng biểu lộ một chút kì quái với cách cô "nhập hàng", nhưng anh không bao giờ hỏi cô.

Sự tin tưởng này của anh đem lại cho Triệu Uyển Thanh một chút an tâm.

Hai người vẫn tiếp tục chia làm hai đường, Triệu Uyển Thanh cầm ít đồ đi đến chợ.

Khi gõ cửa nhà bà Trần, Trần Quốc Thắng đang đợi cô.

Sau khi cô ngồi xuống, Trần Quốc Thắng mới ngượng ngùng nói: "Thật là xin lỗi, cái việc mà trước đây tôi hứa với cô, tôi không làm được..."

Anh ấy nói với Triệu Uyển Thanh xong, hôm sau anh ấy liền đến đơn vị tìm gặp lãnh đạp, không ngờ vừa mở miệng, ngay lập tức bị cấp trên phản đối.

Khi đó, Trần Quốc Thắng còn nghĩ rằng lãnh đạo không tin vào khả năng nấu ăn của Triệu Uyển Thanh, định ngày nào đó tự mình dẫn cô tới để giới thiệu tay nghề cho cấp trên.

Nhưng mấy ngày sau, anh ấy nghe nói đã có một người mới đến làm việc ở vị trí thợ làm bánh.

Sau khi hỏi thăm, anh ấy mới biết đó là cháu gái của lãnh đạo.

Lúc đó, Trần Quốc Thắng thật sự rất tức giận, nhưng còn tức hơn nữa là anh ấy vô tình nghe lén được lãnh đạo nói với người cháu gái này: "Trần Quốc Thắng còn muốn sắp đặt người của mình vào đơn vị, hừ, đừng mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!"

"Chị dựa vào việc cậu ta không có quan hệ gì mà còn muốn đối đầu với ta? Chờ đi, sẽ có một ngày ta đá anh ta đi..."

Nghe xong lời này, Trần Quốc Thắng toát mồ hôi lạnh.

Anh ấy vậy mà đã bị cấp trên coi như đối thủ mà không hay biết, còn bị hiểu lầm là muốn đem người của mình vào làm việc đối đầu với cấp trên...

DTV

"Ồ, không sao cả. Vẫn phải cám ơn anh đã giới thiệu công việc này cho tôi." Triệu Uyển Thanh chân thành nói.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, thực ra bây giờ cô không phù hợp làm việc tại tiệm cơm quốc doanh.

Trước tiên, cô không có chỗ ở tại thị trấn, nếu làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, vậy chẳng phải là cô cần đi thuê nhà ở huyện sao? Rất phiền phức.

Thứ hai, Màn Thầu mới hơn hai tháng tuổi, căn bản là chưa thể rời xa cô, hơn nữa cô cũng muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con.

Cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất, chín là vấn đề tiền lương, công việc tại tiệm cơm quốc doanh, dù tốt đến mức nào, cũng không thể so sánh với bây giờ cô có thời gian linh hoạt để đầu cơ trục lợi đúng không?

Làm việc tại tiệm cơm quốc doanh trong một tháng chỉ kiếm được chưa đến hai trăm đồng!

Ban đầu, Triệu Uyển Thanh còn muốn suy nghĩ cách từ chối công việc khi tới đây, bây giờ thì vừa hay, việc này trực tiếp không thành!

Điều này tiết kiệm cho cô cả một công từ chối.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mỗi cây táo có thể cho hơn 30 quả táo, Triệu Uyển Thanh có tổng cộng 16 khu đất, thu hoạch được rất nhiều táo.Từ khi mở khóa nhiều khu chức năng, cô đã phát hiện rằng tích lũy điểm thưởng vẫn là cách kiếm điểm tốt nhất.Chỉ cần tận tâm canh tác và nuôi dưỡng từng ngày, có thể thu được số điểm thưởng không nhỏ.Trong khi đó, kiếm tiền trong thế giới thực không dễ dàng như thế. Không phải vì những gì Triệu Uyển Thanh bán không có giá trị, mà là dung tích thị trường trong thời điểm này có hạn.Phần lớn người dân vẫn sẽ mang phiếu đi mua hàng ở cung tiêu xã hoặc cửa hàng bách hóa, chỉ có một số nhỏ dám đến chợ đen.Điều này đã hạn chế rất nhiều dung lượng thị trường.Vậy nên cho dù Triệu Uyển Thanh có bán nhiều đồ tốt hơn nữa, thị trấn cũng nhiều người như vậy nhưng cũng hoàn toàn không có khả năng một ngày có thể bán được 100 con gà.Dẫu vậy, 'kiếm tiền không dễ dàng' cũng chỉ là so sánh tương đối.So với những người lao động tại đây, người có thể thu nhập 50 đồng một tháng thì đã là tuyệt đối rất xuất sắc rồi. Mà Triệu Uyển Thanh đi vào thị trấn một lần đã có thể kiếm hơn 50 đồng...Hàng tháng cộng lại, kiếm hơn 200 đồng không phải vấn đề, còn được kèm theo rất nhiều phiếu.Hai người mặc quần áo giả danh đi trên đường, Lâm Thiệu Hoa nhẹ nhàng đeo cái sọt lớn đi tới.Triệu Uyển Thanh rất thích cái thái độ 'không quan tâm' này của anh, đây chính là đại diện cho sự tín nhiệm không điều kiện mà anh dành cho cô.Thực ra, đôi khi Lâm Thiệu Hoa cũng biểu lộ một chút kì quái với cách cô "nhập hàng", nhưng anh không bao giờ hỏi cô.Sự tin tưởng này của anh đem lại cho Triệu Uyển Thanh một chút an tâm.Hai người vẫn tiếp tục chia làm hai đường, Triệu Uyển Thanh cầm ít đồ đi đến chợ.Khi gõ cửa nhà bà Trần, Trần Quốc Thắng đang đợi cô.Sau khi cô ngồi xuống, Trần Quốc Thắng mới ngượng ngùng nói: "Thật là xin lỗi, cái việc mà trước đây tôi hứa với cô, tôi không làm được..."Anh ấy nói với Triệu Uyển Thanh xong, hôm sau anh ấy liền đến đơn vị tìm gặp lãnh đạp, không ngờ vừa mở miệng, ngay lập tức bị cấp trên phản đối.Khi đó, Trần Quốc Thắng còn nghĩ rằng lãnh đạo không tin vào khả năng nấu ăn của Triệu Uyển Thanh, định ngày nào đó tự mình dẫn cô tới để giới thiệu tay nghề cho cấp trên.Nhưng mấy ngày sau, anh ấy nghe nói đã có một người mới đến làm việc ở vị trí thợ làm bánh.Sau khi hỏi thăm, anh ấy mới biết đó là cháu gái của lãnh đạo.Lúc đó, Trần Quốc Thắng thật sự rất tức giận, nhưng còn tức hơn nữa là anh ấy vô tình nghe lén được lãnh đạo nói với người cháu gái này: "Trần Quốc Thắng còn muốn sắp đặt người của mình vào đơn vị, hừ, đừng mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến!""Chị dựa vào việc cậu ta không có quan hệ gì mà còn muốn đối đầu với ta? Chờ đi, sẽ có một ngày ta đá anh ta đi..."Nghe xong lời này, Trần Quốc Thắng toát mồ hôi lạnh.Anh ấy vậy mà đã bị cấp trên coi như đối thủ mà không hay biết, còn bị hiểu lầm là muốn đem người của mình vào làm việc đối đầu với cấp trên...DTV"Ồ, không sao cả. Vẫn phải cám ơn anh đã giới thiệu công việc này cho tôi." Triệu Uyển Thanh chân thành nói.Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, thực ra bây giờ cô không phù hợp làm việc tại tiệm cơm quốc doanh.Trước tiên, cô không có chỗ ở tại thị trấn, nếu làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, vậy chẳng phải là cô cần đi thuê nhà ở huyện sao? Rất phiền phức.Thứ hai, Màn Thầu mới hơn hai tháng tuổi, căn bản là chưa thể rời xa cô, hơn nữa cô cũng muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên con.Cuối cùng, và cũng là điều quan trọng nhất, chín là vấn đề tiền lương, công việc tại tiệm cơm quốc doanh, dù tốt đến mức nào, cũng không thể so sánh với bây giờ cô có thời gian linh hoạt để đầu cơ trục lợi đúng không?Làm việc tại tiệm cơm quốc doanh trong một tháng chỉ kiếm được chưa đến hai trăm đồng!Ban đầu, Triệu Uyển Thanh còn muốn suy nghĩ cách từ chối công việc khi tới đây, bây giờ thì vừa hay, việc này trực tiếp không thành!Điều này tiết kiệm cho cô cả một công từ chối.

Chương 145: Chương 145