“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 153: Chương 153
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vườn táo của thôn Thủy Truân được chăm sóc hàng ngày cho nên hàng năm thu được lượng táo khá lớn cùng chất lượng táo vô cùng tốt.Năm nay, đại đội trưởng vẫn như mọi năm đứng trên sườn núi cao nhất, đọc bài phát biểu chuyện trồng và thu hoạch táo đối với toàn bộ xã viên của toàn đại đội."Trước kia, địa chủ áp bách chúng ta, chúng ta là nô lệ, đến đời con cháu của chúng ta cũng vậy phải làm nô lệ ... Nhưng từ khi đảng vĩ đại được thành lập, chúng ta có cơ hội được đứng lên! Vì vậy mới có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay!"DTV"Hôm nay chúng ta có thể hạnh phúc thu hoạch được được nhiều táo như vậy cũng không thể thiếu công lao của chủ nghĩa xã hội chiếu rọi!"..."Năm trước đại đội trưởng cũng nói y như vậy..." Triệu Uyển Thanh nghe mẹ Lâm nhỏ giọng nói.Cô quay đầu nhìn mẹ Lâm, mẹ Lâm nói,"Đúng là như vậy, một chữ cũng không hề thay đổi!"Mỗi năm đại đội trưởng cũng chỉ cần phát biểu vài lần, cho nên mỗi lần đều dùng một bộ bản thảo, khi đến mùa thu hoạch táo thì đọc bài viết về việc thu hoạch táo, khi đến thu hoạch vụ thu thì đọc bài viết động viên mùa thu...Nếu đã đến vụ hè thì có thể lấy bản thảo thu hoạch vụ thu ra đọc lại một lần.Các thôn dân nghe nhiều thành quen, nên cũng hiểu kịch bản này của đại đội trưởng.Triệu Uyển Thanh mím môi nén cười, không ngờ lại bị Lâm Thiệu Hoa ở bên cạnh thấy được.Triệu Uyển Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức nghiêm túc trở lại.Nhìn cô làm gì?Đừng tưởng rằng cô không biết do tối hôm qua anh không thực hiện được mưu đồ nên bây giờ vẫn còn để bụng!Hừ.Rốt cuộc thì đại đội trưởng đã phát biểu xong, sau khi ra lệnh một tiếng thì toàn dân đều bắt đầu thu hoạch táo.Trong vườn táo ngập tràn niềm vui cùng tiếng cười, những quả táo đỏ mọng như mưa rơi xuống, người dưới đất thì vui vẻ nhặt táo.Táo đỏ, cây xanh, chim vàng, người đẹp... Mỗi một yếu tố tổ hợp lại đã tạo nên một bức tranh nông thôn vừa hài hòa lại vừa đẹp đẽ.Vào buổi tối, mỗi hộ đều được chia táo mang về nhà, Lâm Thiệu Họa bưng hai rổ táo về, Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đi theo phía sau anh, ba người cùng trở về nhà.Lâm Khải còn nhỏ, hôm nay Triệu Uyển Thanh cũng không dẫn theo nhóc con đi vào vườn hái táo, vừa lúc Tiểu Lâm đang ở nhà cũng có thể chăm sóc cháu trai, vậy nên Triệu Uyển Thanh liền để bọn họ ở nhà.Vừa vào tới cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Lâm ôm Lâm Khải xoay vòng vòng quanh sân.Một vòng rồi lại một vòng, Tiểu Lâm Khải dường như vô cùng thích trò chơi này, cười đến mức âm thanh đều phát ra tiếng khanh khách, ngay cả những con gà mái đang đi kiếm ăn thấy cảnh như vậy thì cũng liền cách nhóc con vô cùng xa.Triệu Uyển Thanh đi qua đón lấy Lâm Khải, đôi tay nhẹ xoa ở xương sườn nhóc con rồi nói,"Nhóc con, hôm nay lại bắt chú nhỏ xoay con vòng quay sao?""A A!"Tiểu Lâm Khải đá nhẹ chiếc chân nhỏ, tròng mắt quay trái quay phải, chỉ là không nhìn Triệu Lâm Thanh"Hừ, nhóc con." Cô lắc nhẹ con trai, cuối cùng cũng buông tha cho cậu bé.Mẻ táo mới lấy về được mọi người rửa sạch toàn bộ để ăn, lượng táo còn thừa không ăn hết thì được phơi khô để làm táo đỏ.Sau khi phơi khô thành táo đỏ thì Triệu Uyển Thanh đã làm một nồi bánh táo.Bánh táo vừa mềm vừa thơm lại ngọt, ăn xong còn cảm nhận được vị táo nồng đậm, cả nhà ai nấy cũng đều vô cùng thích ăn.Táo đỏ ở thời điểm này cũng không phải là quá quý hiếm nên Triệu Uyển Thanh cũng không cần phải cất, trực tiếp tặng cho nhà cũ và nhà hai một ít.Bà cụ Lâm cũng không quan tâm đến chuyện mình ăn được nhiều hay ít mà còn lấy ra đem đi khoe chọc cho vài bà lão khác phải đỏ mắt, về nhà liền lấy táo đỏ tìm đến nhà Triệu Uyển Thanh.
Vườn táo của thôn Thủy Truân được chăm sóc hàng ngày cho nên hàng năm thu được lượng táo khá lớn cùng chất lượng táo vô cùng tốt.
Năm nay, đại đội trưởng vẫn như mọi năm đứng trên sườn núi cao nhất, đọc bài phát biểu chuyện trồng và thu hoạch táo đối với toàn bộ xã viên của toàn đại đội.
"Trước kia, địa chủ áp bách chúng ta, chúng ta là nô lệ, đến đời con cháu của chúng ta cũng vậy phải làm nô lệ ... Nhưng từ khi đảng vĩ đại được thành lập, chúng ta có cơ hội được đứng lên! Vì vậy mới có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay!"
DTV
"Hôm nay chúng ta có thể hạnh phúc thu hoạch được được nhiều táo như vậy cũng không thể thiếu công lao của chủ nghĩa xã hội chiếu rọi!"...
"Năm trước đại đội trưởng cũng nói y như vậy..." Triệu Uyển Thanh nghe mẹ Lâm nhỏ giọng nói.
Cô quay đầu nhìn mẹ Lâm, mẹ Lâm nói,"Đúng là như vậy, một chữ cũng không hề thay đổi!"
Mỗi năm đại đội trưởng cũng chỉ cần phát biểu vài lần, cho nên mỗi lần đều dùng một bộ bản thảo, khi đến mùa thu hoạch táo thì đọc bài viết về việc thu hoạch táo, khi đến thu hoạch vụ thu thì đọc bài viết động viên mùa thu...
Nếu đã đến vụ hè thì có thể lấy bản thảo thu hoạch vụ thu ra đọc lại một lần.
Các thôn dân nghe nhiều thành quen, nên cũng hiểu kịch bản này của đại đội trưởng.
Triệu Uyển Thanh mím môi nén cười, không ngờ lại bị Lâm Thiệu Hoa ở bên cạnh thấy được.
Triệu Uyển Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức nghiêm túc trở lại.
Nhìn cô làm gì?
Đừng tưởng rằng cô không biết do tối hôm qua anh không thực hiện được mưu đồ nên bây giờ vẫn còn để bụng!
Hừ.
Rốt cuộc thì đại đội trưởng đã phát biểu xong, sau khi ra lệnh một tiếng thì toàn dân đều bắt đầu thu hoạch táo.
Trong vườn táo ngập tràn niềm vui cùng tiếng cười, những quả táo đỏ mọng như mưa rơi xuống, người dưới đất thì vui vẻ nhặt táo.
Táo đỏ, cây xanh, chim vàng, người đẹp... Mỗi một yếu tố tổ hợp lại đã tạo nên một bức tranh nông thôn vừa hài hòa lại vừa đẹp đẽ.
Vào buổi tối, mỗi hộ đều được chia táo mang về nhà, Lâm Thiệu Họa bưng hai rổ táo về, Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đi theo phía sau anh, ba người cùng trở về nhà.
Lâm Khải còn nhỏ, hôm nay Triệu Uyển Thanh cũng không dẫn theo nhóc con đi vào vườn hái táo, vừa lúc Tiểu Lâm đang ở nhà cũng có thể chăm sóc cháu trai, vậy nên Triệu Uyển Thanh liền để bọn họ ở nhà.
Vừa vào tới cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Lâm ôm Lâm Khải xoay vòng vòng quanh sân.
Một vòng rồi lại một vòng, Tiểu Lâm Khải dường như vô cùng thích trò chơi này, cười đến mức âm thanh đều phát ra tiếng khanh khách, ngay cả những con gà mái đang đi kiếm ăn thấy cảnh như vậy thì cũng liền cách nhóc con vô cùng xa.
Triệu Uyển Thanh đi qua đón lấy Lâm Khải, đôi tay nhẹ xoa ở xương sườn nhóc con rồi nói,"Nhóc con, hôm nay lại bắt chú nhỏ xoay con vòng quay sao?"
"A A!"
Tiểu Lâm Khải đá nhẹ chiếc chân nhỏ, tròng mắt quay trái quay phải, chỉ là không nhìn Triệu Lâm Thanh
"Hừ, nhóc con." Cô lắc nhẹ con trai, cuối cùng cũng buông tha cho cậu bé.
Mẻ táo mới lấy về được mọi người rửa sạch toàn bộ để ăn, lượng táo còn thừa không ăn hết thì được phơi khô để làm táo đỏ.
Sau khi phơi khô thành táo đỏ thì Triệu Uyển Thanh đã làm một nồi bánh táo.
Bánh táo vừa mềm vừa thơm lại ngọt, ăn xong còn cảm nhận được vị táo nồng đậm, cả nhà ai nấy cũng đều vô cùng thích ăn.
Táo đỏ ở thời điểm này cũng không phải là quá quý hiếm nên Triệu Uyển Thanh cũng không cần phải cất, trực tiếp tặng cho nhà cũ và nhà hai một ít.
Bà cụ Lâm cũng không quan tâm đến chuyện mình ăn được nhiều hay ít mà còn lấy ra đem đi khoe chọc cho vài bà lão khác phải đỏ mắt, về nhà liền lấy táo đỏ tìm đến nhà Triệu Uyển Thanh.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vườn táo của thôn Thủy Truân được chăm sóc hàng ngày cho nên hàng năm thu được lượng táo khá lớn cùng chất lượng táo vô cùng tốt.Năm nay, đại đội trưởng vẫn như mọi năm đứng trên sườn núi cao nhất, đọc bài phát biểu chuyện trồng và thu hoạch táo đối với toàn bộ xã viên của toàn đại đội."Trước kia, địa chủ áp bách chúng ta, chúng ta là nô lệ, đến đời con cháu của chúng ta cũng vậy phải làm nô lệ ... Nhưng từ khi đảng vĩ đại được thành lập, chúng ta có cơ hội được đứng lên! Vì vậy mới có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay!"DTV"Hôm nay chúng ta có thể hạnh phúc thu hoạch được được nhiều táo như vậy cũng không thể thiếu công lao của chủ nghĩa xã hội chiếu rọi!"..."Năm trước đại đội trưởng cũng nói y như vậy..." Triệu Uyển Thanh nghe mẹ Lâm nhỏ giọng nói.Cô quay đầu nhìn mẹ Lâm, mẹ Lâm nói,"Đúng là như vậy, một chữ cũng không hề thay đổi!"Mỗi năm đại đội trưởng cũng chỉ cần phát biểu vài lần, cho nên mỗi lần đều dùng một bộ bản thảo, khi đến mùa thu hoạch táo thì đọc bài viết về việc thu hoạch táo, khi đến thu hoạch vụ thu thì đọc bài viết động viên mùa thu...Nếu đã đến vụ hè thì có thể lấy bản thảo thu hoạch vụ thu ra đọc lại một lần.Các thôn dân nghe nhiều thành quen, nên cũng hiểu kịch bản này của đại đội trưởng.Triệu Uyển Thanh mím môi nén cười, không ngờ lại bị Lâm Thiệu Hoa ở bên cạnh thấy được.Triệu Uyển Thanh trừng mắt nhìn anh một cái, rồi lập tức nghiêm túc trở lại.Nhìn cô làm gì?Đừng tưởng rằng cô không biết do tối hôm qua anh không thực hiện được mưu đồ nên bây giờ vẫn còn để bụng!Hừ.Rốt cuộc thì đại đội trưởng đã phát biểu xong, sau khi ra lệnh một tiếng thì toàn dân đều bắt đầu thu hoạch táo.Trong vườn táo ngập tràn niềm vui cùng tiếng cười, những quả táo đỏ mọng như mưa rơi xuống, người dưới đất thì vui vẻ nhặt táo.Táo đỏ, cây xanh, chim vàng, người đẹp... Mỗi một yếu tố tổ hợp lại đã tạo nên một bức tranh nông thôn vừa hài hòa lại vừa đẹp đẽ.Vào buổi tối, mỗi hộ đều được chia táo mang về nhà, Lâm Thiệu Họa bưng hai rổ táo về, Triệu Uyển Thanh và mẹ Lâm đi theo phía sau anh, ba người cùng trở về nhà.Lâm Khải còn nhỏ, hôm nay Triệu Uyển Thanh cũng không dẫn theo nhóc con đi vào vườn hái táo, vừa lúc Tiểu Lâm đang ở nhà cũng có thể chăm sóc cháu trai, vậy nên Triệu Uyển Thanh liền để bọn họ ở nhà.Vừa vào tới cửa, cô liền nhìn thấy Tiểu Lâm ôm Lâm Khải xoay vòng vòng quanh sân.Một vòng rồi lại một vòng, Tiểu Lâm Khải dường như vô cùng thích trò chơi này, cười đến mức âm thanh đều phát ra tiếng khanh khách, ngay cả những con gà mái đang đi kiếm ăn thấy cảnh như vậy thì cũng liền cách nhóc con vô cùng xa.Triệu Uyển Thanh đi qua đón lấy Lâm Khải, đôi tay nhẹ xoa ở xương sườn nhóc con rồi nói,"Nhóc con, hôm nay lại bắt chú nhỏ xoay con vòng quay sao?""A A!"Tiểu Lâm Khải đá nhẹ chiếc chân nhỏ, tròng mắt quay trái quay phải, chỉ là không nhìn Triệu Lâm Thanh"Hừ, nhóc con." Cô lắc nhẹ con trai, cuối cùng cũng buông tha cho cậu bé.Mẻ táo mới lấy về được mọi người rửa sạch toàn bộ để ăn, lượng táo còn thừa không ăn hết thì được phơi khô để làm táo đỏ.Sau khi phơi khô thành táo đỏ thì Triệu Uyển Thanh đã làm một nồi bánh táo.Bánh táo vừa mềm vừa thơm lại ngọt, ăn xong còn cảm nhận được vị táo nồng đậm, cả nhà ai nấy cũng đều vô cùng thích ăn.Táo đỏ ở thời điểm này cũng không phải là quá quý hiếm nên Triệu Uyển Thanh cũng không cần phải cất, trực tiếp tặng cho nhà cũ và nhà hai một ít.Bà cụ Lâm cũng không quan tâm đến chuyện mình ăn được nhiều hay ít mà còn lấy ra đem đi khoe chọc cho vài bà lão khác phải đỏ mắt, về nhà liền lấy táo đỏ tìm đến nhà Triệu Uyển Thanh.