Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 167: Chương 167

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Triệu Uyển Thanh vén tay áo, nghiêm mặt đi ra từ phòng bếp.Người con gái dung mạo xinh đẹp, giờ phút này lại mang theo vài phần giận dữ, ánh mắt cô sắc bén đảo qua đám người, nói lớn: "Người nhà họ Tống có ở đây không? Hôm nay có phải là muốn đến để trả thù tôi không? Tốt, tới thì tôi tiếp!"Người nhà họ Tống nghe nói lão tam nhà mình muốn đánh người mà vẫn khoan thai đến trễ kiểu: "..."Họ dám tới tìm cô để trả thù?Người nhà họ Tống vội vã đến để đỡ Tống Cường Dân đang la oai oái trên mặt đất dậy. Rồi họ nhanh chóng rời khỏi nhà họ Bành.Triệu Uyển Thanh sửa lại tay áo, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người thì cô chuẩn bị rời đi.Người trong nhà họ Bành sau khi hoàn hồn mới nắm chặt cô,"Em gái Triệu, hôm nay thật là xin lỗi về sự cố này, người nhà họ Tống này không biết làm sao tự nhiên lại kiếm chuyện, may mắn là em không sao..."Người nhà họ Bành một bên xin lỗi đồng thời đưa tiền làm tiệc cho Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh khoát tay, nói: "Không phải lỗi của mọi người, em và người nhà họ Tống này vốn có mâu thuẫn từ trước rồi, hôm nay anh ta đến là vì em, đúng ra phải là em xin lỗi, làm ảnh hưởng đến việc nhà của mọi người."Cách cô làm việc vừa quang minh lại còn giỏi giang, khiến mọi người không khỏi nhìn cô với ánh mắt mang theo sự xem trọng.Mãi cho đến khi Triệu Uyển Thanh rời đi, mọi người tới tham gia tang lễ của nhà họ Bành vẫn còn chưa hồi thần... không thể không khen cô hành xự thật sự quá lưu loát!Nhanh chóng đá bay một người đàn ông cao to hơn cô ra ngoài cửa một cách dễ dàng, qua nửa ngày anh ta cũng không đứng dậy nổi!Có người nói biểu hiện vừa rồi của cô giống như một người đàn bà đanh đá,"Người này có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà sao ra tay lại tàn nhẫn như thế?!"Người nói là một người đàn ông, lời nói của anh bị một người con dâu trong nhà họ Bành nghe thấy, cô ấy liền đáp ngay lập tức.DTV"Anh nói cô ấy như vậy đã gọi là tàn nhẫn? Vậy theo anh thì em gái nhà họ Triệu phải đứng im để tên Tống Cường Dân đó đánh mới là đúng hả?!" Người phụ nữ đang nói này chính là người vừa nãy bị Tống Cường Dân đ.ấ.m một cú.Khi cô ấy đang nằm rạp dưới đất, thấy được cảnh tượng Triệu Uyển Thanh đang dạy dỗ Tống Cường Dân thì chỉ hận không thể nhảy dựng lên để cổ vũ!Cô ấy không có bản lĩnh như cô em gái Triệu, nếu cô ấy có khả năng như vậy thì cô ấy cũng sẽ một chân đá Tống Cường Dân ra xa!!Triệu Uyển Thanh thực sự là hình mẫu của phụ nữ trong lòng cô!"Đúng vậy, nếu không phải là do Tống Cường Dân nổi điên trước thì Triệu Uyển Thanh có đánh anh ta không? Anh ta ỷ vào mình sức đàn ông để ăn h.i.ế.p một người phụ nữ, kết quả không ăn h.i.ế.p được, thật là đáng!" Một người trong gia đình nhà họ Bành cũng đệm theo."Đúng vậy! Tống Cường Dân bị vậy đúng là xứng đáng, em gái Triệu vừa rồi nên đánh anh ta một trận thật tàn nhẫn mới đúng!""Chính xác, không còn gì để nói! Triệu Uyển Thanh rõ ràng chỉ mới dùng có một tay..."...Mọi người bàn luận xôn xao, làm cho người đàn ông vừa nói rằng Triệu Uyển Thanh là người đàn bà đanh đá đã bị trút một trận m.á.u chó ngập đầu.Buổi chiều, Triệu Uyển Thanh trở về nhà. Khi tới buổi tối, Lâm Thiệu Hoa chuẩn bị đón cô thì phát hiện cô đã ở nhà."Sao em lại về trước?" Lâm Thiệu Hoa rất ngạc nhiên.Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn là kể cho anh về những gì đã xảy ra tại nhà họ Bành hôm nay.Sau khi kể xong, cô ấy nhận ra khuôn mặt của Lâm Thiệu Hoa trở nên rất u ám..."Em không hề bị thiệt gì cả! Anh yên tâm!"Cô không nói đến chuyện cô đẩy mạnh Tống Cường Dân ra ngoài, chỉ hàm hồ nói rằng cô ấy tránh thoát được...Nhưng đối với Lâm Thiệu Hoa, lí do này có nghĩa là dường như cô bị tổn thương nhưng lại cố gắng che đậy...

Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Triệu Uyển Thanh vén tay áo, nghiêm mặt đi ra từ phòng bếp.

Người con gái dung mạo xinh đẹp, giờ phút này lại mang theo vài phần giận dữ, ánh mắt cô sắc bén đảo qua đám người, nói lớn: "Người nhà họ Tống có ở đây không? Hôm nay có phải là muốn đến để trả thù tôi không? Tốt, tới thì tôi tiếp!"

Người nhà họ Tống nghe nói lão tam nhà mình muốn đánh người mà vẫn khoan thai đến trễ kiểu: "..."

Họ dám tới tìm cô để trả thù?

Người nhà họ Tống vội vã đến để đỡ Tống Cường Dân đang la oai oái trên mặt đất dậy. Rồi họ nhanh chóng rời khỏi nhà họ Bành.

Triệu Uyển Thanh sửa lại tay áo, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người thì cô chuẩn bị rời đi.

Người trong nhà họ Bành sau khi hoàn hồn mới nắm chặt cô,"Em gái Triệu, hôm nay thật là xin lỗi về sự cố này, người nhà họ Tống này không biết làm sao tự nhiên lại kiếm chuyện, may mắn là em không sao..."

Người nhà họ Bành một bên xin lỗi đồng thời đưa tiền làm tiệc cho Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh khoát tay, nói: "Không phải lỗi của mọi người, em và người nhà họ Tống này vốn có mâu thuẫn từ trước rồi, hôm nay anh ta đến là vì em, đúng ra phải là em xin lỗi, làm ảnh hưởng đến việc nhà của mọi người."

Cách cô làm việc vừa quang minh lại còn giỏi giang, khiến mọi người không khỏi nhìn cô với ánh mắt mang theo sự xem trọng.

Mãi cho đến khi Triệu Uyển Thanh rời đi, mọi người tới tham gia tang lễ của nhà họ Bành vẫn còn chưa hồi thần... không thể không khen cô hành xự thật sự quá lưu loát!

Nhanh chóng đá bay một người đàn ông cao to hơn cô ra ngoài cửa một cách dễ dàng, qua nửa ngày anh ta cũng không đứng dậy nổi!

Có người nói biểu hiện vừa rồi của cô giống như một người đàn bà đanh đá,"Người này có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà sao ra tay lại tàn nhẫn như thế?!"

Người nói là một người đàn ông, lời nói của anh bị một người con dâu trong nhà họ Bành nghe thấy, cô ấy liền đáp ngay lập tức.

DTV

"Anh nói cô ấy như vậy đã gọi là tàn nhẫn? Vậy theo anh thì em gái nhà họ Triệu phải đứng im để tên Tống Cường Dân đó đánh mới là đúng hả?!" Người phụ nữ đang nói này chính là người vừa nãy bị Tống Cường Dân đ.ấ.m một cú.

Khi cô ấy đang nằm rạp dưới đất, thấy được cảnh tượng Triệu Uyển Thanh đang dạy dỗ Tống Cường Dân thì chỉ hận không thể nhảy dựng lên để cổ vũ!

Cô ấy không có bản lĩnh như cô em gái Triệu, nếu cô ấy có khả năng như vậy thì cô ấy cũng sẽ một chân đá Tống Cường Dân ra xa!!

Triệu Uyển Thanh thực sự là hình mẫu của phụ nữ trong lòng cô!

"Đúng vậy, nếu không phải là do Tống Cường Dân nổi điên trước thì Triệu Uyển Thanh có đánh anh ta không? Anh ta ỷ vào mình sức đàn ông để ăn h.i.ế.p một người phụ nữ, kết quả không ăn h.i.ế.p được, thật là đáng!" Một người trong gia đình nhà họ Bành cũng đệm theo.

"Đúng vậy! Tống Cường Dân bị vậy đúng là xứng đáng, em gái Triệu vừa rồi nên đánh anh ta một trận thật tàn nhẫn mới đúng!"

"Chính xác, không còn gì để nói! Triệu Uyển Thanh rõ ràng chỉ mới dùng có một tay..."...

Mọi người bàn luận xôn xao, làm cho người đàn ông vừa nói rằng Triệu Uyển Thanh là người đàn bà đanh đá đã bị trút một trận m.á.u chó ngập đầu.

Buổi chiều, Triệu Uyển Thanh trở về nhà. Khi tới buổi tối, Lâm Thiệu Hoa chuẩn bị đón cô thì phát hiện cô đã ở nhà.

"Sao em lại về trước?" Lâm Thiệu Hoa rất ngạc nhiên.

Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn là kể cho anh về những gì đã xảy ra tại nhà họ Bành hôm nay.

Sau khi kể xong, cô ấy nhận ra khuôn mặt của Lâm Thiệu Hoa trở nên rất u ám...

"Em không hề bị thiệt gì cả! Anh yên tâm!"

Cô không nói đến chuyện cô đẩy mạnh Tống Cường Dân ra ngoài, chỉ hàm hồ nói rằng cô ấy tránh thoát được...

Nhưng đối với Lâm Thiệu Hoa, lí do này có nghĩa là dường như cô bị tổn thương nhưng lại cố gắng che đậy...

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Triệu Uyển Thanh vén tay áo, nghiêm mặt đi ra từ phòng bếp.Người con gái dung mạo xinh đẹp, giờ phút này lại mang theo vài phần giận dữ, ánh mắt cô sắc bén đảo qua đám người, nói lớn: "Người nhà họ Tống có ở đây không? Hôm nay có phải là muốn đến để trả thù tôi không? Tốt, tới thì tôi tiếp!"Người nhà họ Tống nghe nói lão tam nhà mình muốn đánh người mà vẫn khoan thai đến trễ kiểu: "..."Họ dám tới tìm cô để trả thù?Người nhà họ Tống vội vã đến để đỡ Tống Cường Dân đang la oai oái trên mặt đất dậy. Rồi họ nhanh chóng rời khỏi nhà họ Bành.Triệu Uyển Thanh sửa lại tay áo, trong ánh nhìn kinh ngạc của mọi người thì cô chuẩn bị rời đi.Người trong nhà họ Bành sau khi hoàn hồn mới nắm chặt cô,"Em gái Triệu, hôm nay thật là xin lỗi về sự cố này, người nhà họ Tống này không biết làm sao tự nhiên lại kiếm chuyện, may mắn là em không sao..."Người nhà họ Bành một bên xin lỗi đồng thời đưa tiền làm tiệc cho Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh khoát tay, nói: "Không phải lỗi của mọi người, em và người nhà họ Tống này vốn có mâu thuẫn từ trước rồi, hôm nay anh ta đến là vì em, đúng ra phải là em xin lỗi, làm ảnh hưởng đến việc nhà của mọi người."Cách cô làm việc vừa quang minh lại còn giỏi giang, khiến mọi người không khỏi nhìn cô với ánh mắt mang theo sự xem trọng.Mãi cho đến khi Triệu Uyển Thanh rời đi, mọi người tới tham gia tang lễ của nhà họ Bành vẫn còn chưa hồi thần... không thể không khen cô hành xự thật sự quá lưu loát!Nhanh chóng đá bay một người đàn ông cao to hơn cô ra ngoài cửa một cách dễ dàng, qua nửa ngày anh ta cũng không đứng dậy nổi!Có người nói biểu hiện vừa rồi của cô giống như một người đàn bà đanh đá,"Người này có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy mà sao ra tay lại tàn nhẫn như thế?!"Người nói là một người đàn ông, lời nói của anh bị một người con dâu trong nhà họ Bành nghe thấy, cô ấy liền đáp ngay lập tức.DTV"Anh nói cô ấy như vậy đã gọi là tàn nhẫn? Vậy theo anh thì em gái nhà họ Triệu phải đứng im để tên Tống Cường Dân đó đánh mới là đúng hả?!" Người phụ nữ đang nói này chính là người vừa nãy bị Tống Cường Dân đ.ấ.m một cú.Khi cô ấy đang nằm rạp dưới đất, thấy được cảnh tượng Triệu Uyển Thanh đang dạy dỗ Tống Cường Dân thì chỉ hận không thể nhảy dựng lên để cổ vũ!Cô ấy không có bản lĩnh như cô em gái Triệu, nếu cô ấy có khả năng như vậy thì cô ấy cũng sẽ một chân đá Tống Cường Dân ra xa!!Triệu Uyển Thanh thực sự là hình mẫu của phụ nữ trong lòng cô!"Đúng vậy, nếu không phải là do Tống Cường Dân nổi điên trước thì Triệu Uyển Thanh có đánh anh ta không? Anh ta ỷ vào mình sức đàn ông để ăn h.i.ế.p một người phụ nữ, kết quả không ăn h.i.ế.p được, thật là đáng!" Một người trong gia đình nhà họ Bành cũng đệm theo."Đúng vậy! Tống Cường Dân bị vậy đúng là xứng đáng, em gái Triệu vừa rồi nên đánh anh ta một trận thật tàn nhẫn mới đúng!""Chính xác, không còn gì để nói! Triệu Uyển Thanh rõ ràng chỉ mới dùng có một tay..."...Mọi người bàn luận xôn xao, làm cho người đàn ông vừa nói rằng Triệu Uyển Thanh là người đàn bà đanh đá đã bị trút một trận m.á.u chó ngập đầu.Buổi chiều, Triệu Uyển Thanh trở về nhà. Khi tới buổi tối, Lâm Thiệu Hoa chuẩn bị đón cô thì phát hiện cô đã ở nhà."Sao em lại về trước?" Lâm Thiệu Hoa rất ngạc nhiên.Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn là kể cho anh về những gì đã xảy ra tại nhà họ Bành hôm nay.Sau khi kể xong, cô ấy nhận ra khuôn mặt của Lâm Thiệu Hoa trở nên rất u ám..."Em không hề bị thiệt gì cả! Anh yên tâm!"Cô không nói đến chuyện cô đẩy mạnh Tống Cường Dân ra ngoài, chỉ hàm hồ nói rằng cô ấy tránh thoát được...Nhưng đối với Lâm Thiệu Hoa, lí do này có nghĩa là dường như cô bị tổn thương nhưng lại cố gắng che đậy...

Chương 167: Chương 167