Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 188: Chương 188

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Hiện tại Màn Thầu cũng sắp một tuổi rồi, nhóc con đã có thể nói giỏi hơn lúc bảy tám tháng rất nhiều.Trước kia cũng chỉ nói từng chữ đơn lẻ nhưng bây giờ đã có thể nói liền mấy chữ.Trong chớp mắt Triệu Uyển Thanh cũng không nhịn được cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.Nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa mới thấy, quả nhiên sắc mặt anh đã đen thui.Lần *****ên trong cuộc đời, Triệu Uyển Thanh mới có cảm giác con trai lại tri kỷ như vậy, cô vội kéo cục thịt nhỏ lại hôn một cái.Cục thịt được hôn cũng quay đầu tặng lại cho Triệu Uyển Thanh một nụ hôn đầy nước bọt.Triệu Uyển Thanh hơi ghét bỏ, lau nước bọt dính trên mặt mình. Cô lại chỉ đến Lâm Thiệu Hoa, nói: "Bại hoại."DTVMàn Thầu lập tức nói theo: "Bại hoại."Ngón tay trắng nõn cũng chỉ về phía Lâm Thiệu Hoa.Triệu Uyển Thanh không nhịn được cười ha ha, sau đó cô chỉ vào con trai mình nói: "Bại hoại."Màn Thầu hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó nhóc con đã chuyển ngón tay đang chỉ Lâm Thiệu Hoa sang Triệu Uyển Thanh: "Bại hoại."Triệu Uyển Thanh: "..."Nhóc con hiếu thảo c.h.ế.t cô rồi.Thì ra tri kỷ là giả tạo, ranh ma thì vẫn là ranh ma...Đến tháng sáu, trong thôn đã xảy ra một chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ.Nói chuyện này lớn thì không lớn lắm, thế nhưng nếu nói chuyện này nhỏ thì lại có không ít người đang chú ý đến nó.Thì ra vợ của đại đội trưởng mang thai.Mẹ Lâm nghe thấy tin tức này, bà và Triệu Uyển Thanh cười hì hì bàn tán: "Vợ của đại đội trưởng cũng đã hơn năm mươi rồi, không ngờ còn có thể mang thai. Ha ha ha. Thật sự không biết nên khen ai!"Triệu Uyển Thanh cố gắng kìm nén buồn cười, sau đó cô tỏ ra nghiêm trang nói: "Ngọc trai già mang châu ngọc mà, có thể hiểu được..."Mẹ Lâm: "Ha ha ha ha ha..."Hai người họ còn cho rằng chuyện này cũng chỉ thoáng một chốc rồi qua nhưng không ngờ sang ngày hôm sau, Đổng Hiểu Hà đã tìm đến nhà, mà nguyên nhân còn vì việc này.Đổng Hiểu Hà vừa bước vào cửa, cũng không kịp uống nước đã kéo Triệu Uyển Thanh vào phòng nói chuyện: "Uyển Thanh, đây chính là cơ hội tốt, chị phải nắm bắt!"Triệu Uyển Thanh: "Cái gì? Cái gì mà cơ hội tốt?"Vợ của đại đội trưởng mang thai thì có liên quan gì đến cô? Cũng đâu phải đứa bé của cô?Vẻ mặt của Đổng Hiểu Hà như hiện lên ý "em biết ngay mà", nói: "Em biết chị sẽ không chú ý đến mà. Người trong nhà đều nóng lòng thay chị nên em mới phải đến đây ngay lập tức. Em nói cho chị biết, trước đó vợ của đại đội trước đã phụ trách nuôi bò, công việc kia vừa nhàn vừa có lợi ích thực tế, mỗi ngày còn được sáu công điểm.""Chẳng phải trước đây chị đã từng nói sau này muốn bắt đầu làm việc lao động sao? Tuy ra đồng làm việc đúng là rất vinh quang nhưng em thấy xương cốt này của chị sẽ không chịu nổi công việc nhà nông đâu. Còn không bằng chị mau nhận công việc nuôi bò, nếu như vậy sẽ có thể giúp chị rửa sạch danh tiếng không lao động, còn có thể kiếm công điểm về nhà, tốt biết bao! Chị nói xem đây chẳng phải cơ hội tốt sao?"Đổng Hiểu Hà nói một tràng khiến Triệu Uyển Thanh tỉnh táo.

Hiện tại Màn Thầu cũng sắp một tuổi rồi, nhóc con đã có thể nói giỏi hơn lúc bảy tám tháng rất nhiều.

Trước kia cũng chỉ nói từng chữ đơn lẻ nhưng bây giờ đã có thể nói liền mấy chữ.

Trong chớp mắt Triệu Uyển Thanh cũng không nhịn được cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa mới thấy, quả nhiên sắc mặt anh đã đen thui.

Lần *****ên trong cuộc đời, Triệu Uyển Thanh mới có cảm giác con trai lại tri kỷ như vậy, cô vội kéo cục thịt nhỏ lại hôn một cái.

Cục thịt được hôn cũng quay đầu tặng lại cho Triệu Uyển Thanh một nụ hôn đầy nước bọt.

Triệu Uyển Thanh hơi ghét bỏ, lau nước bọt dính trên mặt mình. Cô lại chỉ đến Lâm Thiệu Hoa, nói: "Bại hoại."

DTV

Màn Thầu lập tức nói theo: "Bại hoại."

Ngón tay trắng nõn cũng chỉ về phía Lâm Thiệu Hoa.

Triệu Uyển Thanh không nhịn được cười ha ha, sau đó cô chỉ vào con trai mình nói: "Bại hoại."

Màn Thầu hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó nhóc con đã chuyển ngón tay đang chỉ Lâm Thiệu Hoa sang Triệu Uyển Thanh: "Bại hoại."

Triệu Uyển Thanh: "..."

Nhóc con hiếu thảo c.h.ế.t cô rồi.

Thì ra tri kỷ là giả tạo, ranh ma thì vẫn là ranh ma...

Đến tháng sáu, trong thôn đã xảy ra một chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Nói chuyện này lớn thì không lớn lắm, thế nhưng nếu nói chuyện này nhỏ thì lại có không ít người đang chú ý đến nó.

Thì ra vợ của đại đội trưởng mang thai.

Mẹ Lâm nghe thấy tin tức này, bà và Triệu Uyển Thanh cười hì hì bàn tán: "Vợ của đại đội trưởng cũng đã hơn năm mươi rồi, không ngờ còn có thể mang thai. Ha ha ha. Thật sự không biết nên khen ai!"

Triệu Uyển Thanh cố gắng kìm nén buồn cười, sau đó cô tỏ ra nghiêm trang nói: "Ngọc trai già mang châu ngọc mà, có thể hiểu được..."

Mẹ Lâm: "Ha ha ha ha ha..."

Hai người họ còn cho rằng chuyện này cũng chỉ thoáng một chốc rồi qua nhưng không ngờ sang ngày hôm sau, Đổng Hiểu Hà đã tìm đến nhà, mà nguyên nhân còn vì việc này.

Đổng Hiểu Hà vừa bước vào cửa, cũng không kịp uống nước đã kéo Triệu Uyển Thanh vào phòng nói chuyện: "Uyển Thanh, đây chính là cơ hội tốt, chị phải nắm bắt!"

Triệu Uyển Thanh: "Cái gì? Cái gì mà cơ hội tốt?"

Vợ của đại đội trưởng mang thai thì có liên quan gì đến cô? Cũng đâu phải đứa bé của cô?

Vẻ mặt của Đổng Hiểu Hà như hiện lên ý "em biết ngay mà", nói: "Em biết chị sẽ không chú ý đến mà. Người trong nhà đều nóng lòng thay chị nên em mới phải đến đây ngay lập tức. Em nói cho chị biết, trước đó vợ của đại đội trước đã phụ trách nuôi bò, công việc kia vừa nhàn vừa có lợi ích thực tế, mỗi ngày còn được sáu công điểm."

"Chẳng phải trước đây chị đã từng nói sau này muốn bắt đầu làm việc lao động sao? Tuy ra đồng làm việc đúng là rất vinh quang nhưng em thấy xương cốt này của chị sẽ không chịu nổi công việc nhà nông đâu. Còn không bằng chị mau nhận công việc nuôi bò, nếu như vậy sẽ có thể giúp chị rửa sạch danh tiếng không lao động, còn có thể kiếm công điểm về nhà, tốt biết bao! Chị nói xem đây chẳng phải cơ hội tốt sao?"

Đổng Hiểu Hà nói một tràng khiến Triệu Uyển Thanh tỉnh táo.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Hiện tại Màn Thầu cũng sắp một tuổi rồi, nhóc con đã có thể nói giỏi hơn lúc bảy tám tháng rất nhiều.Trước kia cũng chỉ nói từng chữ đơn lẻ nhưng bây giờ đã có thể nói liền mấy chữ.Trong chớp mắt Triệu Uyển Thanh cũng không nhịn được cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.Nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa mới thấy, quả nhiên sắc mặt anh đã đen thui.Lần *****ên trong cuộc đời, Triệu Uyển Thanh mới có cảm giác con trai lại tri kỷ như vậy, cô vội kéo cục thịt nhỏ lại hôn một cái.Cục thịt được hôn cũng quay đầu tặng lại cho Triệu Uyển Thanh một nụ hôn đầy nước bọt.Triệu Uyển Thanh hơi ghét bỏ, lau nước bọt dính trên mặt mình. Cô lại chỉ đến Lâm Thiệu Hoa, nói: "Bại hoại."DTVMàn Thầu lập tức nói theo: "Bại hoại."Ngón tay trắng nõn cũng chỉ về phía Lâm Thiệu Hoa.Triệu Uyển Thanh không nhịn được cười ha ha, sau đó cô chỉ vào con trai mình nói: "Bại hoại."Màn Thầu hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó nhóc con đã chuyển ngón tay đang chỉ Lâm Thiệu Hoa sang Triệu Uyển Thanh: "Bại hoại."Triệu Uyển Thanh: "..."Nhóc con hiếu thảo c.h.ế.t cô rồi.Thì ra tri kỷ là giả tạo, ranh ma thì vẫn là ranh ma...Đến tháng sáu, trong thôn đã xảy ra một chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ.Nói chuyện này lớn thì không lớn lắm, thế nhưng nếu nói chuyện này nhỏ thì lại có không ít người đang chú ý đến nó.Thì ra vợ của đại đội trưởng mang thai.Mẹ Lâm nghe thấy tin tức này, bà và Triệu Uyển Thanh cười hì hì bàn tán: "Vợ của đại đội trưởng cũng đã hơn năm mươi rồi, không ngờ còn có thể mang thai. Ha ha ha. Thật sự không biết nên khen ai!"Triệu Uyển Thanh cố gắng kìm nén buồn cười, sau đó cô tỏ ra nghiêm trang nói: "Ngọc trai già mang châu ngọc mà, có thể hiểu được..."Mẹ Lâm: "Ha ha ha ha ha..."Hai người họ còn cho rằng chuyện này cũng chỉ thoáng một chốc rồi qua nhưng không ngờ sang ngày hôm sau, Đổng Hiểu Hà đã tìm đến nhà, mà nguyên nhân còn vì việc này.Đổng Hiểu Hà vừa bước vào cửa, cũng không kịp uống nước đã kéo Triệu Uyển Thanh vào phòng nói chuyện: "Uyển Thanh, đây chính là cơ hội tốt, chị phải nắm bắt!"Triệu Uyển Thanh: "Cái gì? Cái gì mà cơ hội tốt?"Vợ của đại đội trưởng mang thai thì có liên quan gì đến cô? Cũng đâu phải đứa bé của cô?Vẻ mặt của Đổng Hiểu Hà như hiện lên ý "em biết ngay mà", nói: "Em biết chị sẽ không chú ý đến mà. Người trong nhà đều nóng lòng thay chị nên em mới phải đến đây ngay lập tức. Em nói cho chị biết, trước đó vợ của đại đội trước đã phụ trách nuôi bò, công việc kia vừa nhàn vừa có lợi ích thực tế, mỗi ngày còn được sáu công điểm.""Chẳng phải trước đây chị đã từng nói sau này muốn bắt đầu làm việc lao động sao? Tuy ra đồng làm việc đúng là rất vinh quang nhưng em thấy xương cốt này của chị sẽ không chịu nổi công việc nhà nông đâu. Còn không bằng chị mau nhận công việc nuôi bò, nếu như vậy sẽ có thể giúp chị rửa sạch danh tiếng không lao động, còn có thể kiếm công điểm về nhà, tốt biết bao! Chị nói xem đây chẳng phải cơ hội tốt sao?"Đổng Hiểu Hà nói một tràng khiến Triệu Uyển Thanh tỉnh táo.

Chương 188: Chương 188