“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 206: Chương 206
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mắt của Đại đội trưởng sáng lên, ông đứng phắt dậy, giật mình hỏi: "Có có có phải là con bò của đội ta mang thai không?!"Triệu Uyển Thanh bỏ qua cái cách nói lắp bắp của Đại đội trưởng, gật đầu nói: "Đúng vậy! Bác có muốn đến xem không? Cháu còn có việc cần bác sắp xếp."Vợ của Đại đội trưởng cũng phấn khích nói: "Thật là một điều tốt biết bao! Cũng là nhờ cháu có khả năng, vừa giao cho cháu chăm sóc, A Hoàng đã có thể mang thai!"Dù vợ của Đại đội trưởng trước kia cũng nuôi bò, nhưng bà vẫn ganh tị với thành tích mà Triệu Uyển Thanh đạt được.Đại đội trưởng cũng không để ý đến vợ mình nữa, ông ngay lập tức mang giày rồi đi theo sau Triệu Uyển Thanh vào chuồng bò.Khi bước vào chuồng, có một số người dân trong thôn cố gắng kéo A Hoàng, chuẩn bị cho nó ra ngoài kéo xe vào buổi sáng.Khi Đại đội trưởng tới, nhìn A Hoàng được chăm sóc tốt, da dẻ trơn bóng, ánh mắt linh động, ông ngay lập tức bật cười, sau đó ông duỗi tay ra sờ bụng A Hoàng, cảm giác có điều gì đó khác biệt, ngay lập tức nụ cười của ông toác đến mang tai.Ông nhìn sang Triệu Uyển Thanh bên cạnh, không thể kìm nén nổi niềm vui, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, tốt quá rồi!"Ba lần khen của Đại đội trưởng khiến mọi người xung quanh cũng hiểu ra tình hình.Con bò của đội bọn họ mang thai rồi!Điều này thực sự là một tin tốt vô cùng lớn!Năm sau, đại đội của bọn họ sẽ có hai con bò!!Nhìn toàn bộ công xã, chỉ có đội sản xuất của họ mới có hai con bò!!!Dưới sự đề xuất của Triệu Uyển Thanh, Đại đội trưởng đã ra lệnh giảm một nửa công việc lao động của A Hoàng, thay vào đó là sử dụng nguồn nhân lực.Đại đội trưởng còn yêu cầu mỗi gia đình đều đóng góp một chút trấu và cùi bắp để cải thiện khẩu phần ăn của A Hoàng, giúp nó dễ dàng đẻ con.Tin tức này khi được lan truyền đã làm cả thôn Thủy Truân náo loạn.Suốt cả ngày hôm đó, tin A Hoàng mang thai đã thành chủ đề trò chuyện chính của toàn bộ thôn dân.Mọi người đang thảo luận, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Ngay cả khi phải thu gom trấu cùng cùi bắp cũng không có ai phản đối.Dù sao Đại đội trưởng không yêu cầu thu gom nhiều, mỗi gia đình chỉ cần đóng góp một ít.Hơn nữa, việc thu gom cũng không phải là *****, mà là để cho bò mẹ có thể ăn uống tốt hơn, dễ dàng sinh bò con hơn.Kể từ khi A Hoàng mang thai, thái độ của người trong thôn đối với Triệu Uyển Thanh đã một lần nữa thay đổi.Nếu trước đó khi cô biết nấu tiệc, họ sẽ khen ngợi cô một câu có tài, ngưỡng mộ tay nghề nấu nướng của cô; còn bây giờ Triệu Uyển Thanh tiếp nhận công việc nuôi bò, thành công giúp bò phối giống sinh con. Chuyện có lợi cho toàn thôn thế này đương nhiêu mọi người sẽ càng vui vẻ và biết ơn cô hơn.Là người thì đều sẽ quan tâm tới lợi ích.Chỉ là nhiều hay ít mà thôi.DTVTriệu Uyển Thanh đã làm điều có lợi cho cả đại đội, nên mọi người tự nhiên biết ơn và kính trọng cô.Sau đó, mỗi khi cô ra khỏi nhà, khi gặp người trong thôn, Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được sự kính trọng đó từ lời nói và vẻ mặt của họ.Ngay cả những người lớn tuổi trong đội cũng khen ngợi cô không ngừng.Ông nội Lâm hàng ngày thường hay ra ngoài để hút thuốc và tán gẫu, cũng được mấy cụ cùng thời tâng bốc, mười phần có thể diện, nên liên tục trong vài ngày ông nội Lâm ăn xong bữa là chạy ra ngoài, thậm chí còn không còn thời gian để chơi với Màn Thầu.
Mắt của Đại đội trưởng sáng lên, ông đứng phắt dậy, giật mình hỏi: "Có có có phải là con bò của đội ta mang thai không?!"
Triệu Uyển Thanh bỏ qua cái cách nói lắp bắp của Đại đội trưởng, gật đầu nói: "Đúng vậy! Bác có muốn đến xem không? Cháu còn có việc cần bác sắp xếp."
Vợ của Đại đội trưởng cũng phấn khích nói: "Thật là một điều tốt biết bao! Cũng là nhờ cháu có khả năng, vừa giao cho cháu chăm sóc, A Hoàng đã có thể mang thai!"
Dù vợ của Đại đội trưởng trước kia cũng nuôi bò, nhưng bà vẫn ganh tị với thành tích mà Triệu Uyển Thanh đạt được.
Đại đội trưởng cũng không để ý đến vợ mình nữa, ông ngay lập tức mang giày rồi đi theo sau Triệu Uyển Thanh vào chuồng bò.
Khi bước vào chuồng, có một số người dân trong thôn cố gắng kéo A Hoàng, chuẩn bị cho nó ra ngoài kéo xe vào buổi sáng.
Khi Đại đội trưởng tới, nhìn A Hoàng được chăm sóc tốt, da dẻ trơn bóng, ánh mắt linh động, ông ngay lập tức bật cười, sau đó ông duỗi tay ra sờ bụng A Hoàng, cảm giác có điều gì đó khác biệt, ngay lập tức nụ cười của ông toác đến mang tai.
Ông nhìn sang Triệu Uyển Thanh bên cạnh, không thể kìm nén nổi niềm vui, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, tốt quá rồi!"
Ba lần khen của Đại đội trưởng khiến mọi người xung quanh cũng hiểu ra tình hình.
Con bò của đội bọn họ mang thai rồi!
Điều này thực sự là một tin tốt vô cùng lớn!
Năm sau, đại đội của bọn họ sẽ có hai con bò!!
Nhìn toàn bộ công xã, chỉ có đội sản xuất của họ mới có hai con bò!!!
Dưới sự đề xuất của Triệu Uyển Thanh, Đại đội trưởng đã ra lệnh giảm một nửa công việc lao động của A Hoàng, thay vào đó là sử dụng nguồn nhân lực.
Đại đội trưởng còn yêu cầu mỗi gia đình đều đóng góp một chút trấu và cùi bắp để cải thiện khẩu phần ăn của A Hoàng, giúp nó dễ dàng đẻ con.
Tin tức này khi được lan truyền đã làm cả thôn Thủy Truân náo loạn.
Suốt cả ngày hôm đó, tin A Hoàng mang thai đã thành chủ đề trò chuyện chính của toàn bộ thôn dân.
Mọi người đang thảo luận, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Ngay cả khi phải thu gom trấu cùng cùi bắp cũng không có ai phản đối.
Dù sao Đại đội trưởng không yêu cầu thu gom nhiều, mỗi gia đình chỉ cần đóng góp một ít.
Hơn nữa, việc thu gom cũng không phải là *****, mà là để cho bò mẹ có thể ăn uống tốt hơn, dễ dàng sinh bò con hơn.
Kể từ khi A Hoàng mang thai, thái độ của người trong thôn đối với Triệu Uyển Thanh đã một lần nữa thay đổi.
Nếu trước đó khi cô biết nấu tiệc, họ sẽ khen ngợi cô một câu có tài, ngưỡng mộ tay nghề nấu nướng của cô; còn bây giờ Triệu Uyển Thanh tiếp nhận công việc nuôi bò, thành công giúp bò phối giống sinh con. Chuyện có lợi cho toàn thôn thế này đương nhiêu mọi người sẽ càng vui vẻ và biết ơn cô hơn.
Là người thì đều sẽ quan tâm tới lợi ích.
Chỉ là nhiều hay ít mà thôi.
DTV
Triệu Uyển Thanh đã làm điều có lợi cho cả đại đội, nên mọi người tự nhiên biết ơn và kính trọng cô.
Sau đó, mỗi khi cô ra khỏi nhà, khi gặp người trong thôn, Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được sự kính trọng đó từ lời nói và vẻ mặt của họ.
Ngay cả những người lớn tuổi trong đội cũng khen ngợi cô không ngừng.
Ông nội Lâm hàng ngày thường hay ra ngoài để hút thuốc và tán gẫu, cũng được mấy cụ cùng thời tâng bốc, mười phần có thể diện, nên liên tục trong vài ngày ông nội Lâm ăn xong bữa là chạy ra ngoài, thậm chí còn không còn thời gian để chơi với Màn Thầu.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Mắt của Đại đội trưởng sáng lên, ông đứng phắt dậy, giật mình hỏi: "Có có có phải là con bò của đội ta mang thai không?!"Triệu Uyển Thanh bỏ qua cái cách nói lắp bắp của Đại đội trưởng, gật đầu nói: "Đúng vậy! Bác có muốn đến xem không? Cháu còn có việc cần bác sắp xếp."Vợ của Đại đội trưởng cũng phấn khích nói: "Thật là một điều tốt biết bao! Cũng là nhờ cháu có khả năng, vừa giao cho cháu chăm sóc, A Hoàng đã có thể mang thai!"Dù vợ của Đại đội trưởng trước kia cũng nuôi bò, nhưng bà vẫn ganh tị với thành tích mà Triệu Uyển Thanh đạt được.Đại đội trưởng cũng không để ý đến vợ mình nữa, ông ngay lập tức mang giày rồi đi theo sau Triệu Uyển Thanh vào chuồng bò.Khi bước vào chuồng, có một số người dân trong thôn cố gắng kéo A Hoàng, chuẩn bị cho nó ra ngoài kéo xe vào buổi sáng.Khi Đại đội trưởng tới, nhìn A Hoàng được chăm sóc tốt, da dẻ trơn bóng, ánh mắt linh động, ông ngay lập tức bật cười, sau đó ông duỗi tay ra sờ bụng A Hoàng, cảm giác có điều gì đó khác biệt, ngay lập tức nụ cười của ông toác đến mang tai.Ông nhìn sang Triệu Uyển Thanh bên cạnh, không thể kìm nén nổi niềm vui, nói: "Tốt lắm, tốt lắm, tốt quá rồi!"Ba lần khen của Đại đội trưởng khiến mọi người xung quanh cũng hiểu ra tình hình.Con bò của đội bọn họ mang thai rồi!Điều này thực sự là một tin tốt vô cùng lớn!Năm sau, đại đội của bọn họ sẽ có hai con bò!!Nhìn toàn bộ công xã, chỉ có đội sản xuất của họ mới có hai con bò!!!Dưới sự đề xuất của Triệu Uyển Thanh, Đại đội trưởng đã ra lệnh giảm một nửa công việc lao động của A Hoàng, thay vào đó là sử dụng nguồn nhân lực.Đại đội trưởng còn yêu cầu mỗi gia đình đều đóng góp một chút trấu và cùi bắp để cải thiện khẩu phần ăn của A Hoàng, giúp nó dễ dàng đẻ con.Tin tức này khi được lan truyền đã làm cả thôn Thủy Truân náo loạn.Suốt cả ngày hôm đó, tin A Hoàng mang thai đã thành chủ đề trò chuyện chính của toàn bộ thôn dân.Mọi người đang thảo luận, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Ngay cả khi phải thu gom trấu cùng cùi bắp cũng không có ai phản đối.Dù sao Đại đội trưởng không yêu cầu thu gom nhiều, mỗi gia đình chỉ cần đóng góp một ít.Hơn nữa, việc thu gom cũng không phải là *****, mà là để cho bò mẹ có thể ăn uống tốt hơn, dễ dàng sinh bò con hơn.Kể từ khi A Hoàng mang thai, thái độ của người trong thôn đối với Triệu Uyển Thanh đã một lần nữa thay đổi.Nếu trước đó khi cô biết nấu tiệc, họ sẽ khen ngợi cô một câu có tài, ngưỡng mộ tay nghề nấu nướng của cô; còn bây giờ Triệu Uyển Thanh tiếp nhận công việc nuôi bò, thành công giúp bò phối giống sinh con. Chuyện có lợi cho toàn thôn thế này đương nhiêu mọi người sẽ càng vui vẻ và biết ơn cô hơn.Là người thì đều sẽ quan tâm tới lợi ích.Chỉ là nhiều hay ít mà thôi.DTVTriệu Uyển Thanh đã làm điều có lợi cho cả đại đội, nên mọi người tự nhiên biết ơn và kính trọng cô.Sau đó, mỗi khi cô ra khỏi nhà, khi gặp người trong thôn, Triệu Uyển Thanh có thể cảm nhận được sự kính trọng đó từ lời nói và vẻ mặt của họ.Ngay cả những người lớn tuổi trong đội cũng khen ngợi cô không ngừng.Ông nội Lâm hàng ngày thường hay ra ngoài để hút thuốc và tán gẫu, cũng được mấy cụ cùng thời tâng bốc, mười phần có thể diện, nên liên tục trong vài ngày ông nội Lâm ăn xong bữa là chạy ra ngoài, thậm chí còn không còn thời gian để chơi với Màn Thầu.