“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 217: Chương 217
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Trong nhà cả năm không mặc áo mới, năm nay mỗi người đều làm một bộ đi." Triệu Uyển Thanh đứng trước quầy vải, quay đầu nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đứng im không nhúc nhích.Lâm Thiệu Hoa nói: "Anh không cần làm đâu, em cứ may mấy bộ cho mình đi."Triệu Uyển Thanh chọn một thớ vải màu xanh đậm, nói: "Không được, cả gia đình chúng ta đều mặc áo mới, chỉ có mỗi anh mặc như người ăn xin thì có vẻ không giống một gia đình phải không?"Lâm Thiệu Hoa: "..."Triệu Uyển Thanh chọn vải làm áo cho cả gia đình rồi để cho Lâm Thiệu Hoa mang trên lưng, cuối cùng ba người mới rời khỏi cửa hàng bách hóa.Cả nhà ba người đều có ngoại hình vô cùng xuất chúng, đi trên đường phố như vậy khiến nhiều người đi ngang qua không ít lần ngoái nhìn họ."Trường Quân, cậu xem, có phải là Lâm Thiệu Hoa không? Còn có vợ của cậu ấy nữa? Đứa bé nhỏ đó là con trai của cậu ấy phải không?"Giang Trường Quân bị bạn học kéo một cái, quay đầu nhìn thấy gia đình của Lâm Thiệu Hoa.Bạn học vẫn đang nói: "Ôi trời, con của Lâm Thiệu Hoa và vợ cậu ấy thật là đẹp, cả gia đình này thực sự rất xứng với nhau! Cậu nói xem có đúng không Trường Quân?"Giang Trường Quân: "..."Cô ta cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi, không phải nói là còn phải mượn sách sao?"Nói xong, cô ta nhanh chóng bước qua con phố này.Bạn học không biết cô ta tại sao bất ngờ tức giận như vậy, chỉ có thể nhanh chóng bước theo cô ta, vừa đi vừa hét bảo cô ta đi chậm lại một chút...Lời kêu này, Triệu Uyển Thanh nghe thấy.Cô quay đầu nhìn, không phải là Trường Quân sao?Xem cách ăn mặc còn có cái cặp sách đeo vai..."Trường Quân đã vào Đại học Công Nông Binh sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa.Lâm Thiệu Hoa gật đầu, hoàn toàn không có ý định nói thêm gì.Triệu Uyển Thanh ban đầu còn muốn hỏi về việc Giang Trường Quân vào đại học như thế nào, nhưng nhìn vào bộ dáng này của anh, cô cũng không còn ý định hỏi nữa.Trên đường trở về thôn, trong lòng Triệu Uyển Thanh vẫn đang nghĩ về Giang Trường Quân.Không phải cô ghen tỵ vì Giang Trường Quân có thể học tại Đại học Công Nông Binh.Cô biết rõ vào năm 1977 khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, liệu những người đó có còn ghen tỵ với những người có thể vào học tại Đại học Công Nông Binh nữa không?Nhưng Giang Trường Quân này lại mang cho cô một số suy nghĩ mới.Nếu cô không xuyên không vào kịch bản này, liệu nguyên chủ Triệu Uyển Thanh có phải là nữ chính không?DTVNếu cô không đến, thì ai sẽ là nữ chính?Có lẽ nữ chính đó chính là Giang Trường Quân?Triệu Uyển Thanh bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, cô nhớ lại tất cả điều kiện của Giang Trường Quân.Xuất thân tốt, cùng lớp với nam chính Lâm Thiệu Hoa, sau đó còn vào Đại học Công Nông Binh, thậm chí còn đem lòng yêu thầm Lâm Thiệu Hoa...Không còn gì để bàn!Càng nghĩ, Triệu Uyển Thanh càng không thể bình tĩnh!Buổi tối, sau khi nằm vào trong chăn, Triệu Uyển Thanh liền quay lưng về phía người đàn ông bên cạnh."Em làm sao vậy?" Lâm Thiệu Hoa xoay người sang ôm cô.Người trong lòng vẫn không cử động, một lúc sau, cô mới rầu rĩ nói: "Lâm Thiệu Hoa, anh còn nhớ việc lúc trước em cố tình bày mưu để anh và em kết hôn không?"Những việc ác mà nguyên chủ đã làm, giờ lại để cô phải gánh...Triệu Uyển Thanh thở dài vô lực từ tận đáy lòng.Cái ôm từ phía sau cô bỗng trở nên cứng ngắc hơn một chút, sau đó, lại càng ôm cô chặt hơn,"Đều đã qua rồi..."Giọng nam nhân trầm thấp êm ái, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.Người đàn ông nói đã qua rồi, nhưng trong lòng Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy sợ hãi.Hôm nay cô nhất định phải gỡ bỏ nút thắt trong lòng này.Triệu Uyển Thanh thản nhiên ngồi dậy, đưa lưng về phía Lâm Thiệu Hoa hỏi: "Khi đó, anh chắc chắn ghét em lắm phải không?"Không ghét mới là lạ.Nguyên chủ đã lừa một chàng trai tốt đến đống cỏ khô, sau đó giả vờ ngã rồi cuốn anh vào, sau đó lại quay đầu chạy về nhà bảo với ba mẹ mình bị Lâm Thiệu Hoa làm bậy...
"Trong nhà cả năm không mặc áo mới, năm nay mỗi người đều làm một bộ đi." Triệu Uyển Thanh đứng trước quầy vải, quay đầu nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đứng im không nhúc nhích.
Lâm Thiệu Hoa nói: "Anh không cần làm đâu, em cứ may mấy bộ cho mình đi."
Triệu Uyển Thanh chọn một thớ vải màu xanh đậm, nói: "Không được, cả gia đình chúng ta đều mặc áo mới, chỉ có mỗi anh mặc như người ăn xin thì có vẻ không giống một gia đình phải không?"
Lâm Thiệu Hoa: "..."
Triệu Uyển Thanh chọn vải làm áo cho cả gia đình rồi để cho Lâm Thiệu Hoa mang trên lưng, cuối cùng ba người mới rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Cả nhà ba người đều có ngoại hình vô cùng xuất chúng, đi trên đường phố như vậy khiến nhiều người đi ngang qua không ít lần ngoái nhìn họ.
"Trường Quân, cậu xem, có phải là Lâm Thiệu Hoa không? Còn có vợ của cậu ấy nữa? Đứa bé nhỏ đó là con trai của cậu ấy phải không?"
Giang Trường Quân bị bạn học kéo một cái, quay đầu nhìn thấy gia đình của Lâm Thiệu Hoa.
Bạn học vẫn đang nói: "Ôi trời, con của Lâm Thiệu Hoa và vợ cậu ấy thật là đẹp, cả gia đình này thực sự rất xứng với nhau! Cậu nói xem có đúng không Trường Quân?"
Giang Trường Quân: "..."
Cô ta cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi, không phải nói là còn phải mượn sách sao?"
Nói xong, cô ta nhanh chóng bước qua con phố này.
Bạn học không biết cô ta tại sao bất ngờ tức giận như vậy, chỉ có thể nhanh chóng bước theo cô ta, vừa đi vừa hét bảo cô ta đi chậm lại một chút...
Lời kêu này, Triệu Uyển Thanh nghe thấy.
Cô quay đầu nhìn, không phải là Trường Quân sao?
Xem cách ăn mặc còn có cái cặp sách đeo vai...
"Trường Quân đã vào Đại học Công Nông Binh sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa.
Lâm Thiệu Hoa gật đầu, hoàn toàn không có ý định nói thêm gì.
Triệu Uyển Thanh ban đầu còn muốn hỏi về việc Giang Trường Quân vào đại học như thế nào, nhưng nhìn vào bộ dáng này của anh, cô cũng không còn ý định hỏi nữa.
Trên đường trở về thôn, trong lòng Triệu Uyển Thanh vẫn đang nghĩ về Giang Trường Quân.
Không phải cô ghen tỵ vì Giang Trường Quân có thể học tại Đại học Công Nông Binh.
Cô biết rõ vào năm 1977 khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, liệu những người đó có còn ghen tỵ với những người có thể vào học tại Đại học Công Nông Binh nữa không?
Nhưng Giang Trường Quân này lại mang cho cô một số suy nghĩ mới.
Nếu cô không xuyên không vào kịch bản này, liệu nguyên chủ Triệu Uyển Thanh có phải là nữ chính không?
DTV
Nếu cô không đến, thì ai sẽ là nữ chính?
Có lẽ nữ chính đó chính là Giang Trường Quân?
Triệu Uyển Thanh bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, cô nhớ lại tất cả điều kiện của Giang Trường Quân.
Xuất thân tốt, cùng lớp với nam chính Lâm Thiệu Hoa, sau đó còn vào Đại học Công Nông Binh, thậm chí còn đem lòng yêu thầm Lâm Thiệu Hoa...
Không còn gì để bàn!
Càng nghĩ, Triệu Uyển Thanh càng không thể bình tĩnh!
Buổi tối, sau khi nằm vào trong chăn, Triệu Uyển Thanh liền quay lưng về phía người đàn ông bên cạnh.
"Em làm sao vậy?" Lâm Thiệu Hoa xoay người sang ôm cô.
Người trong lòng vẫn không cử động, một lúc sau, cô mới rầu rĩ nói: "Lâm Thiệu Hoa, anh còn nhớ việc lúc trước em cố tình bày mưu để anh và em kết hôn không?"
Những việc ác mà nguyên chủ đã làm, giờ lại để cô phải gánh...
Triệu Uyển Thanh thở dài vô lực từ tận đáy lòng.
Cái ôm từ phía sau cô bỗng trở nên cứng ngắc hơn một chút, sau đó, lại càng ôm cô chặt hơn,"Đều đã qua rồi..."
Giọng nam nhân trầm thấp êm ái, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.
Người đàn ông nói đã qua rồi, nhưng trong lòng Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy sợ hãi.
Hôm nay cô nhất định phải gỡ bỏ nút thắt trong lòng này.
Triệu Uyển Thanh thản nhiên ngồi dậy, đưa lưng về phía Lâm Thiệu Hoa hỏi: "Khi đó, anh chắc chắn ghét em lắm phải không?"
Không ghét mới là lạ.
Nguyên chủ đã lừa một chàng trai tốt đến đống cỏ khô, sau đó giả vờ ngã rồi cuốn anh vào, sau đó lại quay đầu chạy về nhà bảo với ba mẹ mình bị Lâm Thiệu Hoa làm bậy...
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Trong nhà cả năm không mặc áo mới, năm nay mỗi người đều làm một bộ đi." Triệu Uyển Thanh đứng trước quầy vải, quay đầu nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa đứng im không nhúc nhích.Lâm Thiệu Hoa nói: "Anh không cần làm đâu, em cứ may mấy bộ cho mình đi."Triệu Uyển Thanh chọn một thớ vải màu xanh đậm, nói: "Không được, cả gia đình chúng ta đều mặc áo mới, chỉ có mỗi anh mặc như người ăn xin thì có vẻ không giống một gia đình phải không?"Lâm Thiệu Hoa: "..."Triệu Uyển Thanh chọn vải làm áo cho cả gia đình rồi để cho Lâm Thiệu Hoa mang trên lưng, cuối cùng ba người mới rời khỏi cửa hàng bách hóa.Cả nhà ba người đều có ngoại hình vô cùng xuất chúng, đi trên đường phố như vậy khiến nhiều người đi ngang qua không ít lần ngoái nhìn họ."Trường Quân, cậu xem, có phải là Lâm Thiệu Hoa không? Còn có vợ của cậu ấy nữa? Đứa bé nhỏ đó là con trai của cậu ấy phải không?"Giang Trường Quân bị bạn học kéo một cái, quay đầu nhìn thấy gia đình của Lâm Thiệu Hoa.Bạn học vẫn đang nói: "Ôi trời, con của Lâm Thiệu Hoa và vợ cậu ấy thật là đẹp, cả gia đình này thực sự rất xứng với nhau! Cậu nói xem có đúng không Trường Quân?"Giang Trường Quân: "..."Cô ta cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nói: "Chúng ta đi thôi, không phải nói là còn phải mượn sách sao?"Nói xong, cô ta nhanh chóng bước qua con phố này.Bạn học không biết cô ta tại sao bất ngờ tức giận như vậy, chỉ có thể nhanh chóng bước theo cô ta, vừa đi vừa hét bảo cô ta đi chậm lại một chút...Lời kêu này, Triệu Uyển Thanh nghe thấy.Cô quay đầu nhìn, không phải là Trường Quân sao?Xem cách ăn mặc còn có cái cặp sách đeo vai..."Trường Quân đã vào Đại học Công Nông Binh sao?" Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa.Lâm Thiệu Hoa gật đầu, hoàn toàn không có ý định nói thêm gì.Triệu Uyển Thanh ban đầu còn muốn hỏi về việc Giang Trường Quân vào đại học như thế nào, nhưng nhìn vào bộ dáng này của anh, cô cũng không còn ý định hỏi nữa.Trên đường trở về thôn, trong lòng Triệu Uyển Thanh vẫn đang nghĩ về Giang Trường Quân.Không phải cô ghen tỵ vì Giang Trường Quân có thể học tại Đại học Công Nông Binh.Cô biết rõ vào năm 1977 khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, liệu những người đó có còn ghen tỵ với những người có thể vào học tại Đại học Công Nông Binh nữa không?Nhưng Giang Trường Quân này lại mang cho cô một số suy nghĩ mới.Nếu cô không xuyên không vào kịch bản này, liệu nguyên chủ Triệu Uyển Thanh có phải là nữ chính không?DTVNếu cô không đến, thì ai sẽ là nữ chính?Có lẽ nữ chính đó chính là Giang Trường Quân?Triệu Uyển Thanh bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ, cô nhớ lại tất cả điều kiện của Giang Trường Quân.Xuất thân tốt, cùng lớp với nam chính Lâm Thiệu Hoa, sau đó còn vào Đại học Công Nông Binh, thậm chí còn đem lòng yêu thầm Lâm Thiệu Hoa...Không còn gì để bàn!Càng nghĩ, Triệu Uyển Thanh càng không thể bình tĩnh!Buổi tối, sau khi nằm vào trong chăn, Triệu Uyển Thanh liền quay lưng về phía người đàn ông bên cạnh."Em làm sao vậy?" Lâm Thiệu Hoa xoay người sang ôm cô.Người trong lòng vẫn không cử động, một lúc sau, cô mới rầu rĩ nói: "Lâm Thiệu Hoa, anh còn nhớ việc lúc trước em cố tình bày mưu để anh và em kết hôn không?"Những việc ác mà nguyên chủ đã làm, giờ lại để cô phải gánh...Triệu Uyển Thanh thở dài vô lực từ tận đáy lòng.Cái ôm từ phía sau cô bỗng trở nên cứng ngắc hơn một chút, sau đó, lại càng ôm cô chặt hơn,"Đều đã qua rồi..."Giọng nam nhân trầm thấp êm ái, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào khác.Người đàn ông nói đã qua rồi, nhưng trong lòng Triệu Uyển Thanh lại cảm thấy sợ hãi.Hôm nay cô nhất định phải gỡ bỏ nút thắt trong lòng này.Triệu Uyển Thanh thản nhiên ngồi dậy, đưa lưng về phía Lâm Thiệu Hoa hỏi: "Khi đó, anh chắc chắn ghét em lắm phải không?"Không ghét mới là lạ.Nguyên chủ đã lừa một chàng trai tốt đến đống cỏ khô, sau đó giả vờ ngã rồi cuốn anh vào, sau đó lại quay đầu chạy về nhà bảo với ba mẹ mình bị Lâm Thiệu Hoa làm bậy...