“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 219: Chương 219
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cô đẩy Lâm Thiệu Hoa đang đè lên cô, lau nhẹ giọt nước mắt ở khóe mắt, ra vẻ tức giận nói: "Tốt lắm, Lâm Thiệu Hoa, anh trước kia thực sự rất ghét em! Còn may là từ lúc đầu em đã thích anh nhiều đến thế! Vì anh, em đã sẵn sàng lăn vào đống cỏ khô..."Lâm Thiệu Hoa nằm bên cạnh, nghe chiếc miệng nhỏ nhắn của cô nói đến những chuyện xưa cũ.Cô nói rằng từ lúc đầu cô đã rất thích anh...Khóe miệng của người đàn ông bất chợt cong lên, sau đó, nghe xong những lời cuối cùng của cô, đột nhiên dừng lại, khóe miệng càng ngày càng hạ thấp, càng lúc càng thấp...Triệu Uyển Thanh: "Em nói cho anh biết đấy, em nhìn tươi ngon mọng nước như này, lại còn trẻ khỏe, nếu sau này anh không đối xử tốt với em hoặc là bắt nạt em, em chắc chắn sẽ không chịu đựng nữa! Lúc đó em sẽ đá anh đi, mang theo cả Màn Thầu đi rồi trở thành phú bà, em còn sẽ tìm thêm một chàng trai trẻ nữa..."Triệu Uyển Thanh say mê làm trò, lại làm trò, hoàn toàn không biết hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã giảm xuống mức thấp nhất."Ai da!" Người phụ nữ thét lên một tiếng sợ hãi.Người đàn ông lần nữa đè lên cô, những ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi mở từng cúc áo của cô ra, tông giọng bình tĩnh bên trong không nén nổi lửa giận: "Đá anh đi?"Người phụ nữ đứng lúng túng lắc đầu.Lâm Thiệu Hoa: "Mang theo con trai đi làm phú bà?"Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu.Lâm Thiệu Hoa: "Tìm một người đàn ông trẻ khác? Hử?" Giọng điệu này là đang nghiến răng nghiến lợi...Triệu Uyển Thanh đã cảm nhận được nguy hiểm, lắc đầu phủ nhận một cách điên cuồng: "Em không phải, em không có, em chỉ đùa một chút thôi mà!"...Trong phòng ngủ khác.Tiểu Lâm ngồi dậy trong tình trạng mơ màng,"Mẹ, sao con nghe thấy tiếng chị dâu kêu?"Mẹ Lâm: "Nghe lầm rồi, sao mẹ không nghe thấy? Nhanh đi ngủ, đừng làm ồn đánh thức Màn Thầu."Tiểu Lâm nghe thế, ngay lập tức nằm lại vào chăn, thậm chí còn dịch chăn đắp lên cơ thể bé bỏng bên cạnh.Màn Thầu nhẹ nhếch chiếc miệng nhỏ, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, ngủ rất ngon lành.Mẹ Lâm an ủi đứa con trai nhỏ, cảm thán trong lòng: thể lực tuổi trẻ đúng là tốt thật!Nghĩ về khi người đàn ông của bà khi còn sống, cũng vậy... khụ khụ.Theo cái đà mà con trai và con dâu như thế này, liệu bà có thể nhanh chóng có một đứa cháu nữa không?Trong đêm tối, mắt của mẹ Lâm phát sáng, hưng phấn mất một lúc rồi mới đi ngủ.Trong giấc mơ, bà được bao quanh bởi hai 'thứ' đang bay lơ lửng, một con đen, một con trắng.Con đen nói: "Trần Ngọc Dung đúng không? Đây là cháu trai của ngươi."Trong tay cậu ta ôm một bé trai đáng yêu mập mạp.DTVCon trắng nói: "Đây là cháu gái của ngươi."Trong tay cậu ta ôm một cô bé gái xinh xắn.Mẹ Lâm nhìn hai đứa bé, cười không ngừng...Mãi đến khi tỉnh dậy, bà phát hiện miệng của mình vẫn còn chưa khép lại."Giấc mơ này thật là chân thật..." Bà lẩm bẩm một tiếng, sau đó rời giường.
Cô đẩy Lâm Thiệu Hoa đang đè lên cô, lau nhẹ giọt nước mắt ở khóe mắt, ra vẻ tức giận nói: "Tốt lắm, Lâm Thiệu Hoa, anh trước kia thực sự rất ghét em! Còn may là từ lúc đầu em đã thích anh nhiều đến thế! Vì anh, em đã sẵn sàng lăn vào đống cỏ khô..."
Lâm Thiệu Hoa nằm bên cạnh, nghe chiếc miệng nhỏ nhắn của cô nói đến những chuyện xưa cũ.
Cô nói rằng từ lúc đầu cô đã rất thích anh...
Khóe miệng của người đàn ông bất chợt cong lên, sau đó, nghe xong những lời cuối cùng của cô, đột nhiên dừng lại, khóe miệng càng ngày càng hạ thấp, càng lúc càng thấp...
Triệu Uyển Thanh: "Em nói cho anh biết đấy, em nhìn tươi ngon mọng nước như này, lại còn trẻ khỏe, nếu sau này anh không đối xử tốt với em hoặc là bắt nạt em, em chắc chắn sẽ không chịu đựng nữa! Lúc đó em sẽ đá anh đi, mang theo cả Màn Thầu đi rồi trở thành phú bà, em còn sẽ tìm thêm một chàng trai trẻ nữa..."
Triệu Uyển Thanh say mê làm trò, lại làm trò, hoàn toàn không biết hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã giảm xuống mức thấp nhất.
"Ai da!" Người phụ nữ thét lên một tiếng sợ hãi.
Người đàn ông lần nữa đè lên cô, những ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi mở từng cúc áo của cô ra, tông giọng bình tĩnh bên trong không nén nổi lửa giận: "Đá anh đi?"
Người phụ nữ đứng lúng túng lắc đầu.
Lâm Thiệu Hoa: "Mang theo con trai đi làm phú bà?"
Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu.
Lâm Thiệu Hoa: "Tìm một người đàn ông trẻ khác? Hử?" Giọng điệu này là đang nghiến răng nghiến lợi...
Triệu Uyển Thanh đã cảm nhận được nguy hiểm, lắc đầu phủ nhận một cách điên cuồng: "Em không phải, em không có, em chỉ đùa một chút thôi mà!"...
Trong phòng ngủ khác.
Tiểu Lâm ngồi dậy trong tình trạng mơ màng,"Mẹ, sao con nghe thấy tiếng chị dâu kêu?"
Mẹ Lâm: "Nghe lầm rồi, sao mẹ không nghe thấy? Nhanh đi ngủ, đừng làm ồn đánh thức Màn Thầu."
Tiểu Lâm nghe thế, ngay lập tức nằm lại vào chăn, thậm chí còn dịch chăn đắp lên cơ thể bé bỏng bên cạnh.
Màn Thầu nhẹ nhếch chiếc miệng nhỏ, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, ngủ rất ngon lành.
Mẹ Lâm an ủi đứa con trai nhỏ, cảm thán trong lòng: thể lực tuổi trẻ đúng là tốt thật!
Nghĩ về khi người đàn ông của bà khi còn sống, cũng vậy... khụ khụ.
Theo cái đà mà con trai và con dâu như thế này, liệu bà có thể nhanh chóng có một đứa cháu nữa không?
Trong đêm tối, mắt của mẹ Lâm phát sáng, hưng phấn mất một lúc rồi mới đi ngủ.
Trong giấc mơ, bà được bao quanh bởi hai 'thứ' đang bay lơ lửng, một con đen, một con trắng.
Con đen nói: "Trần Ngọc Dung đúng không? Đây là cháu trai của ngươi."
Trong tay cậu ta ôm một bé trai đáng yêu mập mạp.
DTV
Con trắng nói: "Đây là cháu gái của ngươi."
Trong tay cậu ta ôm một cô bé gái xinh xắn.
Mẹ Lâm nhìn hai đứa bé, cười không ngừng...
Mãi đến khi tỉnh dậy, bà phát hiện miệng của mình vẫn còn chưa khép lại.
"Giấc mơ này thật là chân thật..." Bà lẩm bẩm một tiếng, sau đó rời giường.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cô đẩy Lâm Thiệu Hoa đang đè lên cô, lau nhẹ giọt nước mắt ở khóe mắt, ra vẻ tức giận nói: "Tốt lắm, Lâm Thiệu Hoa, anh trước kia thực sự rất ghét em! Còn may là từ lúc đầu em đã thích anh nhiều đến thế! Vì anh, em đã sẵn sàng lăn vào đống cỏ khô..."Lâm Thiệu Hoa nằm bên cạnh, nghe chiếc miệng nhỏ nhắn của cô nói đến những chuyện xưa cũ.Cô nói rằng từ lúc đầu cô đã rất thích anh...Khóe miệng của người đàn ông bất chợt cong lên, sau đó, nghe xong những lời cuối cùng của cô, đột nhiên dừng lại, khóe miệng càng ngày càng hạ thấp, càng lúc càng thấp...Triệu Uyển Thanh: "Em nói cho anh biết đấy, em nhìn tươi ngon mọng nước như này, lại còn trẻ khỏe, nếu sau này anh không đối xử tốt với em hoặc là bắt nạt em, em chắc chắn sẽ không chịu đựng nữa! Lúc đó em sẽ đá anh đi, mang theo cả Màn Thầu đi rồi trở thành phú bà, em còn sẽ tìm thêm một chàng trai trẻ nữa..."Triệu Uyển Thanh say mê làm trò, lại làm trò, hoàn toàn không biết hơi thở của người đàn ông bên cạnh đã giảm xuống mức thấp nhất."Ai da!" Người phụ nữ thét lên một tiếng sợ hãi.Người đàn ông lần nữa đè lên cô, những ngón tay khớp xương rõ ràng chậm rãi mở từng cúc áo của cô ra, tông giọng bình tĩnh bên trong không nén nổi lửa giận: "Đá anh đi?"Người phụ nữ đứng lúng túng lắc đầu.Lâm Thiệu Hoa: "Mang theo con trai đi làm phú bà?"Triệu Uyển Thanh lại lắc đầu.Lâm Thiệu Hoa: "Tìm một người đàn ông trẻ khác? Hử?" Giọng điệu này là đang nghiến răng nghiến lợi...Triệu Uyển Thanh đã cảm nhận được nguy hiểm, lắc đầu phủ nhận một cách điên cuồng: "Em không phải, em không có, em chỉ đùa một chút thôi mà!"...Trong phòng ngủ khác.Tiểu Lâm ngồi dậy trong tình trạng mơ màng,"Mẹ, sao con nghe thấy tiếng chị dâu kêu?"Mẹ Lâm: "Nghe lầm rồi, sao mẹ không nghe thấy? Nhanh đi ngủ, đừng làm ồn đánh thức Màn Thầu."Tiểu Lâm nghe thế, ngay lập tức nằm lại vào chăn, thậm chí còn dịch chăn đắp lên cơ thể bé bỏng bên cạnh.Màn Thầu nhẹ nhếch chiếc miệng nhỏ, bụng nhỏ nâng lên hạ xuống, ngủ rất ngon lành.Mẹ Lâm an ủi đứa con trai nhỏ, cảm thán trong lòng: thể lực tuổi trẻ đúng là tốt thật!Nghĩ về khi người đàn ông của bà khi còn sống, cũng vậy... khụ khụ.Theo cái đà mà con trai và con dâu như thế này, liệu bà có thể nhanh chóng có một đứa cháu nữa không?Trong đêm tối, mắt của mẹ Lâm phát sáng, hưng phấn mất một lúc rồi mới đi ngủ.Trong giấc mơ, bà được bao quanh bởi hai 'thứ' đang bay lơ lửng, một con đen, một con trắng.Con đen nói: "Trần Ngọc Dung đúng không? Đây là cháu trai của ngươi."Trong tay cậu ta ôm một bé trai đáng yêu mập mạp.DTVCon trắng nói: "Đây là cháu gái của ngươi."Trong tay cậu ta ôm một cô bé gái xinh xắn.Mẹ Lâm nhìn hai đứa bé, cười không ngừng...Mãi đến khi tỉnh dậy, bà phát hiện miệng của mình vẫn còn chưa khép lại."Giấc mơ này thật là chân thật..." Bà lẩm bẩm một tiếng, sau đó rời giường.