“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 227: Chương 227
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ngày hôm sau, hiếm khi Triệu Uyển Thanh thức dậy trễ thế này.Cô đỡ eo mình, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải nhăn lại.Đàn ông ấy mà, quả nhiên không thể trêu chọc.Xem như cô đã bị dạy dỗ ở phương diện này rồi, hu hu...Sau khi gieo trồng vào mùa xuân kết thúc, rất nhanh sau đó đã bước đến mùa hè.Mà Triệu Uyển Thanh cũng bước vào thời gian bận rộn vì A Hoàng sắp sinh rồi.Ở mấy đại đội gần đó cũng không có người có kinh nghiệm đỡ đẻ cho bò nên Triệu Uyển Thanh đành phải đọc sách, tìm hiểu tài liệu, cô quyết định tự mình học thành tài.May mà quyền sách lần trước cô mua có tất cả phương diện nên Triệu Uyển Thanh chỉ đọc một quyển này là đủ.Đáng thương cho cô là một bác sĩ thẩm mỹ, đến nơi này vẫn còn phải học thêm về khoa phụ sản... Càng kỳ quái hơn chính là bác sĩ khoa phụ sản trong thú y!Triệu Uyển Thanh: "..."DTVĐúng là cuộc sống không dễ dàng gì! Uyển Thanh học y mà!Oán trách thì oán trách nhưng Triệu Uyển Thanh cũng không thể không thừa nhận, vì cô đã có kiến thức cơ bản khi học đại học y ở thời hiện đại nên bây giờ tìm hiểu về khoa phụ sản có thể dễ dàng hơn chút ít.Tối thiểu cô vẫn hiểu rất nhiều thuật ngữ của ngành y.Cứ như vậy, sau khi nghiên cứu nhiều ngày, lại chuẩn bị thêm vài ngày, Triệu Uyển Thanh đã nắm được kỹ thuật.Chạng vạng tối của ngày nọ, khi mà toàn đại đội đều đã tan làm, A Hoàng lại sắp sinh...Lúc Triệu Uyển Thanh chạy đến chuồng bò, ở đó đã có rất nhiều người tụ tập trước.Vào lúc tan tầm, mọi người nghe nói con bò đã có bầu của thôn mình sắp sinh nên tất cả đều đến nhìn.Đại đội trưởng vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh chạy đến thì cặp lông mày đang nhíu chặt của ông cũng buông lỏng ra.Nhân lúc A Hoàng còn chưa sinh, Triệu Uyển Thanh lập tức phân chia công việc để mọi người dọn dẹp lại chuồng bò.Vào mùa hè, muỗi khá nhiều, nhất là ở chuồng bò thế này thì muỗi càng nhiều hơn nữa.Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong rồi, A Hoàng bên này cũng bắt đầu sinh."Đừng sợ, A hoàng..."Con nghé con đã không còn kịp chờ đợi nữa mà muốn ra ngoài ngay, A Hoàng trở nên khó chịu, nó nằm trên mặt đất, cứ nhích tới nhích lui.Triệu Uyển Thanh sợ nó dãy dụa khiến nghé con trong bụng cũng bị ép cho ngạt thở nên cô ôm đầu nó, vừa nhẹ nhàng an ủi tâm trạng nó vừa quan sát quá trình nghé con sắp ra đời.Thật ra khi động vật sắp sinh, nguyên tắc *****ên nhiên chính là để động vật tự mình sinh.Hiện tại Triệu Uyển Thanh cũng tuân theo quy tắc đó, cô an ủi và quan sát là chủ yếu, nếu vào thời khắc tất yếu, cô mới ra tay đỡ đẻ."Ra rồi! Thấy chân rồi!" Đại đội trưởng nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g A Hoàng thốt lên.Triệu Uyển Thanh buông A Hoàng ra, để nó cố làm một hơi sau cùng."Ụm..."Theo tiếng bò thét lên thảm thiết, cuối cùng con nghé con đã ra đời.Nghé con này cũng giống như mẹ mình, có lông màu vàng."Sinh rồi! Sinh rồi! Sinh một con nghé rồi!" Đại đội trưởng hô lên.Tiếng nói truyền ra ngoài, các thôn dân chờ đợi tin tức vừa nghe thấy, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng.Bầu không khí trở nên vui vẻ và náo nhiệt không khác gì ăn tết.Trong chuồng bò, Triệu Uyển Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.Khâu gian nan nhất đã qua, bây giờ dễ dàng hơn rồi.Cô đưa tay lau đi chất nhầy ở miệng và mũi của con nghé để nó có thể dễ dàng hô hấp."Ụm ụm..."Sinh nghé con ra, A Hoàng vẫn chưa thể tự đứng lên được, nó vẫn nằm như thế, kêu ụm ụm không ngừng, trong tiếng kêu như mang theo đau đớn.Trong thoáng chốc đại đội trưởng cũng trở nên luống cuống, ông ấy nhìn Triệu Uyển Thanh: "Thế này là thế nào?"Đừng nói sinh được nghé con rồi lại mất con bò này nhé!Nếu vậy thì đại đội của bọn họ liền quá bi thảm rồi!Triệu Uyển Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vội vàng đến phía trước xem thử.
Ngày hôm sau, hiếm khi Triệu Uyển Thanh thức dậy trễ thế này.
Cô đỡ eo mình, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải nhăn lại.
Đàn ông ấy mà, quả nhiên không thể trêu chọc.
Xem như cô đã bị dạy dỗ ở phương diện này rồi, hu hu...
Sau khi gieo trồng vào mùa xuân kết thúc, rất nhanh sau đó đã bước đến mùa hè.
Mà Triệu Uyển Thanh cũng bước vào thời gian bận rộn vì A Hoàng sắp sinh rồi.
Ở mấy đại đội gần đó cũng không có người có kinh nghiệm đỡ đẻ cho bò nên Triệu Uyển Thanh đành phải đọc sách, tìm hiểu tài liệu, cô quyết định tự mình học thành tài.
May mà quyền sách lần trước cô mua có tất cả phương diện nên Triệu Uyển Thanh chỉ đọc một quyển này là đủ.
Đáng thương cho cô là một bác sĩ thẩm mỹ, đến nơi này vẫn còn phải học thêm về khoa phụ sản... Càng kỳ quái hơn chính là bác sĩ khoa phụ sản trong thú y!
Triệu Uyển Thanh: "..."
DTV
Đúng là cuộc sống không dễ dàng gì! Uyển Thanh học y mà!
Oán trách thì oán trách nhưng Triệu Uyển Thanh cũng không thể không thừa nhận, vì cô đã có kiến thức cơ bản khi học đại học y ở thời hiện đại nên bây giờ tìm hiểu về khoa phụ sản có thể dễ dàng hơn chút ít.
Tối thiểu cô vẫn hiểu rất nhiều thuật ngữ của ngành y.
Cứ như vậy, sau khi nghiên cứu nhiều ngày, lại chuẩn bị thêm vài ngày, Triệu Uyển Thanh đã nắm được kỹ thuật.
Chạng vạng tối của ngày nọ, khi mà toàn đại đội đều đã tan làm, A Hoàng lại sắp sinh...
Lúc Triệu Uyển Thanh chạy đến chuồng bò, ở đó đã có rất nhiều người tụ tập trước.
Vào lúc tan tầm, mọi người nghe nói con bò đã có bầu của thôn mình sắp sinh nên tất cả đều đến nhìn.
Đại đội trưởng vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh chạy đến thì cặp lông mày đang nhíu chặt của ông cũng buông lỏng ra.
Nhân lúc A Hoàng còn chưa sinh, Triệu Uyển Thanh lập tức phân chia công việc để mọi người dọn dẹp lại chuồng bò.
Vào mùa hè, muỗi khá nhiều, nhất là ở chuồng bò thế này thì muỗi càng nhiều hơn nữa.
Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong rồi, A Hoàng bên này cũng bắt đầu sinh.
"Đừng sợ, A hoàng..."
Con nghé con đã không còn kịp chờ đợi nữa mà muốn ra ngoài ngay, A Hoàng trở nên khó chịu, nó nằm trên mặt đất, cứ nhích tới nhích lui.
Triệu Uyển Thanh sợ nó dãy dụa khiến nghé con trong bụng cũng bị ép cho ngạt thở nên cô ôm đầu nó, vừa nhẹ nhàng an ủi tâm trạng nó vừa quan sát quá trình nghé con sắp ra đời.
Thật ra khi động vật sắp sinh, nguyên tắc *****ên nhiên chính là để động vật tự mình sinh.
Hiện tại Triệu Uyển Thanh cũng tuân theo quy tắc đó, cô an ủi và quan sát là chủ yếu, nếu vào thời khắc tất yếu, cô mới ra tay đỡ đẻ.
"Ra rồi! Thấy chân rồi!" Đại đội trưởng nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g A Hoàng thốt lên.
Triệu Uyển Thanh buông A Hoàng ra, để nó cố làm một hơi sau cùng.
"Ụm..."
Theo tiếng bò thét lên thảm thiết, cuối cùng con nghé con đã ra đời.
Nghé con này cũng giống như mẹ mình, có lông màu vàng.
"Sinh rồi! Sinh rồi! Sinh một con nghé rồi!" Đại đội trưởng hô lên.
Tiếng nói truyền ra ngoài, các thôn dân chờ đợi tin tức vừa nghe thấy, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng.
Bầu không khí trở nên vui vẻ và náo nhiệt không khác gì ăn tết.
Trong chuồng bò, Triệu Uyển Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khâu gian nan nhất đã qua, bây giờ dễ dàng hơn rồi.
Cô đưa tay lau đi chất nhầy ở miệng và mũi của con nghé để nó có thể dễ dàng hô hấp.
"Ụm ụm..."
Sinh nghé con ra, A Hoàng vẫn chưa thể tự đứng lên được, nó vẫn nằm như thế, kêu ụm ụm không ngừng, trong tiếng kêu như mang theo đau đớn.
Trong thoáng chốc đại đội trưởng cũng trở nên luống cuống, ông ấy nhìn Triệu Uyển Thanh: "Thế này là thế nào?"
Đừng nói sinh được nghé con rồi lại mất con bò này nhé!
Nếu vậy thì đại đội của bọn họ liền quá bi thảm rồi!
Triệu Uyển Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vội vàng đến phía trước xem thử.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ngày hôm sau, hiếm khi Triệu Uyển Thanh thức dậy trễ thế này.Cô đỡ eo mình, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng phải nhăn lại.Đàn ông ấy mà, quả nhiên không thể trêu chọc.Xem như cô đã bị dạy dỗ ở phương diện này rồi, hu hu...Sau khi gieo trồng vào mùa xuân kết thúc, rất nhanh sau đó đã bước đến mùa hè.Mà Triệu Uyển Thanh cũng bước vào thời gian bận rộn vì A Hoàng sắp sinh rồi.Ở mấy đại đội gần đó cũng không có người có kinh nghiệm đỡ đẻ cho bò nên Triệu Uyển Thanh đành phải đọc sách, tìm hiểu tài liệu, cô quyết định tự mình học thành tài.May mà quyền sách lần trước cô mua có tất cả phương diện nên Triệu Uyển Thanh chỉ đọc một quyển này là đủ.Đáng thương cho cô là một bác sĩ thẩm mỹ, đến nơi này vẫn còn phải học thêm về khoa phụ sản... Càng kỳ quái hơn chính là bác sĩ khoa phụ sản trong thú y!Triệu Uyển Thanh: "..."DTVĐúng là cuộc sống không dễ dàng gì! Uyển Thanh học y mà!Oán trách thì oán trách nhưng Triệu Uyển Thanh cũng không thể không thừa nhận, vì cô đã có kiến thức cơ bản khi học đại học y ở thời hiện đại nên bây giờ tìm hiểu về khoa phụ sản có thể dễ dàng hơn chút ít.Tối thiểu cô vẫn hiểu rất nhiều thuật ngữ của ngành y.Cứ như vậy, sau khi nghiên cứu nhiều ngày, lại chuẩn bị thêm vài ngày, Triệu Uyển Thanh đã nắm được kỹ thuật.Chạng vạng tối của ngày nọ, khi mà toàn đại đội đều đã tan làm, A Hoàng lại sắp sinh...Lúc Triệu Uyển Thanh chạy đến chuồng bò, ở đó đã có rất nhiều người tụ tập trước.Vào lúc tan tầm, mọi người nghe nói con bò đã có bầu của thôn mình sắp sinh nên tất cả đều đến nhìn.Đại đội trưởng vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh chạy đến thì cặp lông mày đang nhíu chặt của ông cũng buông lỏng ra.Nhân lúc A Hoàng còn chưa sinh, Triệu Uyển Thanh lập tức phân chia công việc để mọi người dọn dẹp lại chuồng bò.Vào mùa hè, muỗi khá nhiều, nhất là ở chuồng bò thế này thì muỗi càng nhiều hơn nữa.Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong rồi, A Hoàng bên này cũng bắt đầu sinh."Đừng sợ, A hoàng..."Con nghé con đã không còn kịp chờ đợi nữa mà muốn ra ngoài ngay, A Hoàng trở nên khó chịu, nó nằm trên mặt đất, cứ nhích tới nhích lui.Triệu Uyển Thanh sợ nó dãy dụa khiến nghé con trong bụng cũng bị ép cho ngạt thở nên cô ôm đầu nó, vừa nhẹ nhàng an ủi tâm trạng nó vừa quan sát quá trình nghé con sắp ra đời.Thật ra khi động vật sắp sinh, nguyên tắc *****ên nhiên chính là để động vật tự mình sinh.Hiện tại Triệu Uyển Thanh cũng tuân theo quy tắc đó, cô an ủi và quan sát là chủ yếu, nếu vào thời khắc tất yếu, cô mới ra tay đỡ đẻ."Ra rồi! Thấy chân rồi!" Đại đội trưởng nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g A Hoàng thốt lên.Triệu Uyển Thanh buông A Hoàng ra, để nó cố làm một hơi sau cùng."Ụm..."Theo tiếng bò thét lên thảm thiết, cuối cùng con nghé con đã ra đời.Nghé con này cũng giống như mẹ mình, có lông màu vàng."Sinh rồi! Sinh rồi! Sinh một con nghé rồi!" Đại đội trưởng hô lên.Tiếng nói truyền ra ngoài, các thôn dân chờ đợi tin tức vừa nghe thấy, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng.Bầu không khí trở nên vui vẻ và náo nhiệt không khác gì ăn tết.Trong chuồng bò, Triệu Uyển Thanh cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.Khâu gian nan nhất đã qua, bây giờ dễ dàng hơn rồi.Cô đưa tay lau đi chất nhầy ở miệng và mũi của con nghé để nó có thể dễ dàng hô hấp."Ụm ụm..."Sinh nghé con ra, A Hoàng vẫn chưa thể tự đứng lên được, nó vẫn nằm như thế, kêu ụm ụm không ngừng, trong tiếng kêu như mang theo đau đớn.Trong thoáng chốc đại đội trưởng cũng trở nên luống cuống, ông ấy nhìn Triệu Uyển Thanh: "Thế này là thế nào?"Đừng nói sinh được nghé con rồi lại mất con bò này nhé!Nếu vậy thì đại đội của bọn họ liền quá bi thảm rồi!Triệu Uyển Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, cô vội vàng đến phía trước xem thử.