Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 232: Chương 232

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Chủ nhiệm công xã càng thêm kiên định, nói: "Đồng chí Triệu, chuyện này cô hãy giao cho công xã xử lý đi! Công xã Hồng Kiều của chúng ta sẽ không dễ dàng làm mai một một xã viên có năng lực và tư tưởng tiên tiến thế này!"Nói xong chủ nhiệm công xã đã quay về văn phòng, không biết có phải muốn quay về viết báo cáo hay không...Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng lớn, trong tay ôm giấy khen, vẻ mặt vô cùng phức tạp đi xuống.DTVĐại đội trưởng kích động đi đến, nói: "Triệu Uyển Thanh, lần này danh tiếng của cháu xem như bùng nổ rồi! Chú không ngờ cháu lại là người không chịu thua kém như vậy. Vừa rồi cháu nói quá hay! Quả thực khiến thôn Thủy Truân của chúng ta phải nở mày nở mặt."Triệu Uyển Thanh cố nặn ra một nụ cười.Đại đội trưởng còn cho rằng cô đang vui mừng nên nói thêm: "Vừa rồi có phải chủ nhiệm nói với cháu về việc sẽ báo cáo chuyện này lên huyện không? Vậy cháu cũng phải chuẩn bị đi nhé... Ôi, cháu đúng là người có phúc!"Triệu Uyển Thanh nghĩ đến sau này cô có thể phải tiếp tục lên diễn thuyết một cách hăng hái, kích động như vừa rồi thì chỉ muốn bó tay.Cái phúc này cho chú đấy, chú có cần không?"Uyển Thanh, về nhà thôi!"Lâm Thiệu Hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Anh đi đến cạnh nhìn Triệu Uyển Thanh.Đại đội trưởng cũng không thể làm kỳ đà cản mũi, ông lập tức cười híp mắt rồi né qua một bên: "Hai đứa về trước đi! Chú vẫn còn việc cần giải quyết ở công xã bên này..."Công xã cách thôn Thủy Truân rất gần nên hai người đi bộ cũng không mất nhiều thời gian.Trên đường trở về, một tay Triệu Uyển Thanh cầm giấy khen, một tay nắm lấy bàn tay mát lạnh của chồng mình, trái tim thì đập thình thịch.Suýt nữa cô đã quên mất Lâm Thiệu Hoa cũng làm việc ở công xã.Cho nên dáng vẻ trên đài vừa rồi... Có phải anh cũng nhìn thấy rồi không?Trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh trở nên lúng túng, vô cùng ngượng ngùng."Khụ khụ! À, cái kia... Chuyện em mới nói vừa rồi ấy, thật ra em đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước đó rồi..." Triệu Uyển Thanh quyết định lời *****ên chính là kéo một khúc vải giúp che giấu bản thân.Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn cô, nói: "Anh biết."Thái độ điềm nhiên của anh khiến Triệu Uyển Thanh càng đoán không ra.Hai người vừa về đến thôn đã bị người trong thôn vây quanh.Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng thì lập tức mồm năm miệng mười hỏi thăm: "Uyển Thanh được tuyên dương rồi sao?""Tôi đã nói mà, chuyện lớn như vậy chắc chắn công xã phải phát giấy khen!""Lần này thôn Thủy Truân của chúng ta lại được thể diện rồi..."...Mọi người vây quanh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cho đến khi họ về đến trước cửa tam phòng nhà họ Lâm, lúc này thôn dân mới lưu luyến không rời mà ra về.Thôn dân chỉ mới nhìn thấy vòng hoa lớn, thật ra họ còn muốn nhìn thấy giấy khen nữa.Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Lâm đã tụ tập ở tam phòng.Triệu Uyển Thanh vừa bước vào cửa, mọi người lập tức nhìn thấy vòng hoa hồng lớn trên người cô, ngoài ra còn có giấy khen trên tay cô.Trong chớp mắt cả trong nhà đã tràn ngập không khí vui mừng.Ông nội Lâm cầm giấy khen, dặn dò rất kỹ càng, sau đó lại trịnh trọng khen ngợi: "Vợ Thiệu Hoa à, cháu làm nhà họ Lâm chúng ta nở mày nở mặt rồi!"Bà cụ Lâm không biết chữ nên chỉ lấy vòng hoa đến rồi nhìn ngắm tỉ mỉ, đôi mắt vốn đã không to thì bây giờ híp lại trở thành hai cái khe nho nhỏ, cười nói: "Uyển Thanh, cháu nuôi bò rất tốt!"Những trưởng bối khác cũng đến khen ngợi Triệu Uyển Thanh vài câu, ngoại trừ bác dâu hai, còn những người khác đều rất chân thành.Họ nói chuyện với nhau, ông nội lâm và Bà cụ Lâm người cầm giấy khen, người cầm hoa đi ra cửa.Đừng hỏi họ đi đâu! Đương nhiên là đi khoe khoang!

Chủ nhiệm công xã càng thêm kiên định, nói: "Đồng chí Triệu, chuyện này cô hãy giao cho công xã xử lý đi! Công xã Hồng Kiều của chúng ta sẽ không dễ dàng làm mai một một xã viên có năng lực và tư tưởng tiên tiến thế này!"

Nói xong chủ nhiệm công xã đã quay về văn phòng, không biết có phải muốn quay về viết báo cáo hay không...

Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng lớn, trong tay ôm giấy khen, vẻ mặt vô cùng phức tạp đi xuống.

DTV

Đại đội trưởng kích động đi đến, nói: "Triệu Uyển Thanh, lần này danh tiếng của cháu xem như bùng nổ rồi! Chú không ngờ cháu lại là người không chịu thua kém như vậy. Vừa rồi cháu nói quá hay! Quả thực khiến thôn Thủy Truân của chúng ta phải nở mày nở mặt."

Triệu Uyển Thanh cố nặn ra một nụ cười.

Đại đội trưởng còn cho rằng cô đang vui mừng nên nói thêm: "Vừa rồi có phải chủ nhiệm nói với cháu về việc sẽ báo cáo chuyện này lên huyện không? Vậy cháu cũng phải chuẩn bị đi nhé... Ôi, cháu đúng là người có phúc!"

Triệu Uyển Thanh nghĩ đến sau này cô có thể phải tiếp tục lên diễn thuyết một cách hăng hái, kích động như vừa rồi thì chỉ muốn bó tay.

Cái phúc này cho chú đấy, chú có cần không?

"Uyển Thanh, về nhà thôi!"

Lâm Thiệu Hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Anh đi đến cạnh nhìn Triệu Uyển Thanh.

Đại đội trưởng cũng không thể làm kỳ đà cản mũi, ông lập tức cười híp mắt rồi né qua một bên: "Hai đứa về trước đi! Chú vẫn còn việc cần giải quyết ở công xã bên này..."

Công xã cách thôn Thủy Truân rất gần nên hai người đi bộ cũng không mất nhiều thời gian.

Trên đường trở về, một tay Triệu Uyển Thanh cầm giấy khen, một tay nắm lấy bàn tay mát lạnh của chồng mình, trái tim thì đập thình thịch.

Suýt nữa cô đã quên mất Lâm Thiệu Hoa cũng làm việc ở công xã.

Cho nên dáng vẻ trên đài vừa rồi... Có phải anh cũng nhìn thấy rồi không?

Trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh trở nên lúng túng, vô cùng ngượng ngùng.

"Khụ khụ! À, cái kia... Chuyện em mới nói vừa rồi ấy, thật ra em đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước đó rồi..." Triệu Uyển Thanh quyết định lời *****ên chính là kéo một khúc vải giúp che giấu bản thân.

Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn cô, nói: "Anh biết."

Thái độ điềm nhiên của anh khiến Triệu Uyển Thanh càng đoán không ra.

Hai người vừa về đến thôn đã bị người trong thôn vây quanh.

Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng thì lập tức mồm năm miệng mười hỏi thăm: "Uyển Thanh được tuyên dương rồi sao?"

"Tôi đã nói mà, chuyện lớn như vậy chắc chắn công xã phải phát giấy khen!"

"Lần này thôn Thủy Truân của chúng ta lại được thể diện rồi..."...

Mọi người vây quanh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cho đến khi họ về đến trước cửa tam phòng nhà họ Lâm, lúc này thôn dân mới lưu luyến không rời mà ra về.

Thôn dân chỉ mới nhìn thấy vòng hoa lớn, thật ra họ còn muốn nhìn thấy giấy khen nữa.

Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Lâm đã tụ tập ở tam phòng.

Triệu Uyển Thanh vừa bước vào cửa, mọi người lập tức nhìn thấy vòng hoa hồng lớn trên người cô, ngoài ra còn có giấy khen trên tay cô.

Trong chớp mắt cả trong nhà đã tràn ngập không khí vui mừng.

Ông nội Lâm cầm giấy khen, dặn dò rất kỹ càng, sau đó lại trịnh trọng khen ngợi: "Vợ Thiệu Hoa à, cháu làm nhà họ Lâm chúng ta nở mày nở mặt rồi!"

Bà cụ Lâm không biết chữ nên chỉ lấy vòng hoa đến rồi nhìn ngắm tỉ mỉ, đôi mắt vốn đã không to thì bây giờ híp lại trở thành hai cái khe nho nhỏ, cười nói: "Uyển Thanh, cháu nuôi bò rất tốt!"

Những trưởng bối khác cũng đến khen ngợi Triệu Uyển Thanh vài câu, ngoại trừ bác dâu hai, còn những người khác đều rất chân thành.

Họ nói chuyện với nhau, ông nội lâm và Bà cụ Lâm người cầm giấy khen, người cầm hoa đi ra cửa.

Đừng hỏi họ đi đâu! Đương nhiên là đi khoe khoang!

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Chủ nhiệm công xã càng thêm kiên định, nói: "Đồng chí Triệu, chuyện này cô hãy giao cho công xã xử lý đi! Công xã Hồng Kiều của chúng ta sẽ không dễ dàng làm mai một một xã viên có năng lực và tư tưởng tiên tiến thế này!"Nói xong chủ nhiệm công xã đã quay về văn phòng, không biết có phải muốn quay về viết báo cáo hay không...Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng lớn, trong tay ôm giấy khen, vẻ mặt vô cùng phức tạp đi xuống.DTVĐại đội trưởng kích động đi đến, nói: "Triệu Uyển Thanh, lần này danh tiếng của cháu xem như bùng nổ rồi! Chú không ngờ cháu lại là người không chịu thua kém như vậy. Vừa rồi cháu nói quá hay! Quả thực khiến thôn Thủy Truân của chúng ta phải nở mày nở mặt."Triệu Uyển Thanh cố nặn ra một nụ cười.Đại đội trưởng còn cho rằng cô đang vui mừng nên nói thêm: "Vừa rồi có phải chủ nhiệm nói với cháu về việc sẽ báo cáo chuyện này lên huyện không? Vậy cháu cũng phải chuẩn bị đi nhé... Ôi, cháu đúng là người có phúc!"Triệu Uyển Thanh nghĩ đến sau này cô có thể phải tiếp tục lên diễn thuyết một cách hăng hái, kích động như vừa rồi thì chỉ muốn bó tay.Cái phúc này cho chú đấy, chú có cần không?"Uyển Thanh, về nhà thôi!"Lâm Thiệu Hoa đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô. Anh đi đến cạnh nhìn Triệu Uyển Thanh.Đại đội trưởng cũng không thể làm kỳ đà cản mũi, ông lập tức cười híp mắt rồi né qua một bên: "Hai đứa về trước đi! Chú vẫn còn việc cần giải quyết ở công xã bên này..."Công xã cách thôn Thủy Truân rất gần nên hai người đi bộ cũng không mất nhiều thời gian.Trên đường trở về, một tay Triệu Uyển Thanh cầm giấy khen, một tay nắm lấy bàn tay mát lạnh của chồng mình, trái tim thì đập thình thịch.Suýt nữa cô đã quên mất Lâm Thiệu Hoa cũng làm việc ở công xã.Cho nên dáng vẻ trên đài vừa rồi... Có phải anh cũng nhìn thấy rồi không?Trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh trở nên lúng túng, vô cùng ngượng ngùng."Khụ khụ! À, cái kia... Chuyện em mới nói vừa rồi ấy, thật ra em đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước đó rồi..." Triệu Uyển Thanh quyết định lời *****ên chính là kéo một khúc vải giúp che giấu bản thân.Lâm Thiệu Hoa quay đầu nhìn cô, nói: "Anh biết."Thái độ điềm nhiên của anh khiến Triệu Uyển Thanh càng đoán không ra.Hai người vừa về đến thôn đã bị người trong thôn vây quanh.Mọi người nhìn Triệu Uyển Thanh mang vòng hoa hồng thì lập tức mồm năm miệng mười hỏi thăm: "Uyển Thanh được tuyên dương rồi sao?""Tôi đã nói mà, chuyện lớn như vậy chắc chắn công xã phải phát giấy khen!""Lần này thôn Thủy Truân của chúng ta lại được thể diện rồi..."...Mọi người vây quanh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cho đến khi họ về đến trước cửa tam phòng nhà họ Lâm, lúc này thôn dân mới lưu luyến không rời mà ra về.Thôn dân chỉ mới nhìn thấy vòng hoa lớn, thật ra họ còn muốn nhìn thấy giấy khen nữa.Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Lâm đã tụ tập ở tam phòng.Triệu Uyển Thanh vừa bước vào cửa, mọi người lập tức nhìn thấy vòng hoa hồng lớn trên người cô, ngoài ra còn có giấy khen trên tay cô.Trong chớp mắt cả trong nhà đã tràn ngập không khí vui mừng.Ông nội Lâm cầm giấy khen, dặn dò rất kỹ càng, sau đó lại trịnh trọng khen ngợi: "Vợ Thiệu Hoa à, cháu làm nhà họ Lâm chúng ta nở mày nở mặt rồi!"Bà cụ Lâm không biết chữ nên chỉ lấy vòng hoa đến rồi nhìn ngắm tỉ mỉ, đôi mắt vốn đã không to thì bây giờ híp lại trở thành hai cái khe nho nhỏ, cười nói: "Uyển Thanh, cháu nuôi bò rất tốt!"Những trưởng bối khác cũng đến khen ngợi Triệu Uyển Thanh vài câu, ngoại trừ bác dâu hai, còn những người khác đều rất chân thành.Họ nói chuyện với nhau, ông nội lâm và Bà cụ Lâm người cầm giấy khen, người cầm hoa đi ra cửa.Đừng hỏi họ đi đâu! Đương nhiên là đi khoe khoang!

Chương 232: Chương 232