Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 252: Chương 252

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Người nhà họ Trần phát hiện bọn họ giống như đang nói chuyện với không khí vậy, lập tức không nhịn được.Trần lão ngũ khẽ ho hai tiếng, sau đó nháy mắt với bà cụ Trần.Bà cụ Trần im lặng lấy cảm xúc hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Trần Ngọc Dung, con nhiều năm như vậy không trở về thăm nhà, cả nhà chúng ta đều rất nhớ con...""Hừ." Bà cụ Lâm cười lạnh một tiếng.Sắc mặt mẹ Lâm đen sì, không nói gì cả.Bà cụ Trần bị chế nhạo, cũng thấy xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Con không về nhà, chúng ta cũng không trách con nữa, nhưng mà nhà mẹ đẻ của con có việc, con không thể không giúp đỡ được... Mấy người anh trai em trai của con cũng đã lớn tuổi lắm rồi, mẹ và cha con đang muốn phân gia, nhưng mà nếu phân gia cũng không thể khiến cho bọn họ không có nhà để ở được, con làm em gái, bây giờ lại ăn ngon mặc sướng, cũng không thể để mặc sự sống c.h.ế.t của các anh em không quan tâm được...""Đến đòi tiền à?" Bà cụ Lâm nhướng mày nói.Bà cụ Trần hét lớn cãi lại: "Là mượn! Gì mà đòi hay không đòi chứ! Nhà họ Trần chúng tôi là loại người như vậy sao?""Trần Ngọc Dung, mày nói đi, là cho mượn hay không cho!"Người nhà họ Trần cuối cùng cũng nói ra mục đích của bọn họ... Điều này cũng khiến cho người nhà họ Lâm dễ dàng xử lý hơn.Từ lúc mẹ Lâm nhìn thấy người của nhà họ Trần, cũng không nói được mấy câu, sắc mặt vẫn luôn đen sì, im lặng không nói, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.Con người yếu đuối nhu nhược mặc cho người khác bắt nạt ngày xưa giờ phút này dường như được lột xác, bà ấy không kiêu căng cũng không khiêm tốn nói: "Nhà tôi không có tiền, cho nên không thể cho bọn họ mượn được."Bà cụ Trần không ngờ đứa con gái này lại kiên quyết từ chối như vậy, tức giận chỉ vào mặt bà ấy nói: "Mày! Cái đứa lương tâm bị chó ăn mất này!Mẹ Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, bị các người ăn mất rồi."Trần lão ngũ không vui nói: "Sao có thể không có tiền được? Con trai chị đang làm kế toán ở xã, tháng nào cũng được trợ cấp! Con dâu còn giúp làm tiệc trên toàn công xã, tám đồng một lần! Sao có thể không có tiền được? Chị đừng có vừa mở miệng liền nói dối như vậy chứ!"Mẹ Lâm lạnh lùng nói: "Vậy thì sao chứ? Có cũng không cho mượn!"Kể từ lúc bà ấy còn trẻ suýt bị bọn họ bán cho người què ở trong thành phố làm vợ người què thì bà ấy đã không còn lương tâm gì với bọn họ nữa rồi.Nhiều năm như vậy, không liên lạc gì với nhau nữa, bà ấy cũng dần quên đi chuyện quá khứ kia.Nhưng bây giờ bọn họ lại muốn nhảy ra hút m.á.u của bà ấy, không chỉ như vậy, còn muốn hút m.á.u con trai và con dâu của bà ấy, bà ấy tuyệt đối sẽ không dung túng cho bọn họ đâu!Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của mẹ chồng, hai mắt cô lập tức kinh ngạc trợn to.Chó tức giận cũng sẽ nhảy tường, người thật thà bị chèn ép nổi giận cũng sẽ biết đứng lên phản kháng.DTVNgười nhà họ Trần thấy thái độ của bọn họ cứng rắn như vậy thì không biết nên làm sao bây giờ.Bà cụ Trần nhìn khuôn mặt đen kịt của mẹ Lâm, lại nhìn bà cụ Lâm đang cười nhạo ở bên cạnh, cuối cùng nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Triệu Uyển Thanh...Đột nhiên, bà ta lập tức đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lớn tiếng gào khóc."Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái độc ác như vậy chứ! Nuôi nó từng ngày, thay tã cho nó cho nó ăn cho nó mặc, vất vả nuôi nó khôn lớn, sau khi kết hôn thì không bao giờ liên lạc với người nhà mẹ đẻ nữa! Hiện giờ ăn sung mặc sướng, ngay cả hớp nước canh cũng không muốn cho anh em ruột thịt trong nhà..."Bà cụ Trần ngồi trên mặt đất ăn vạ, bàn tay không ngừng đập xuống đất, trong miệng không ngừng la hét.Người nhà họ Trần thấy bà ta như vậy, cũng lập tức học theo, cũng ngồi phịch xuống đất hú lên.

Người nhà họ Trần phát hiện bọn họ giống như đang nói chuyện với không khí vậy, lập tức không nhịn được.

Trần lão ngũ khẽ ho hai tiếng, sau đó nháy mắt với bà cụ Trần.

Bà cụ Trần im lặng lấy cảm xúc hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Trần Ngọc Dung, con nhiều năm như vậy không trở về thăm nhà, cả nhà chúng ta đều rất nhớ con..."

"Hừ." Bà cụ Lâm cười lạnh một tiếng.

Sắc mặt mẹ Lâm đen sì, không nói gì cả.

Bà cụ Trần bị chế nhạo, cũng thấy xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Con không về nhà, chúng ta cũng không trách con nữa, nhưng mà nhà mẹ đẻ của con có việc, con không thể không giúp đỡ được... Mấy người anh trai em trai của con cũng đã lớn tuổi lắm rồi, mẹ và cha con đang muốn phân gia, nhưng mà nếu phân gia cũng không thể khiến cho bọn họ không có nhà để ở được, con làm em gái, bây giờ lại ăn ngon mặc sướng, cũng không thể để mặc sự sống c.h.ế.t của các anh em không quan tâm được..."

"Đến đòi tiền à?" Bà cụ Lâm nhướng mày nói.

Bà cụ Trần hét lớn cãi lại: "Là mượn! Gì mà đòi hay không đòi chứ! Nhà họ Trần chúng tôi là loại người như vậy sao?"

"Trần Ngọc Dung, mày nói đi, là cho mượn hay không cho!"

Người nhà họ Trần cuối cùng cũng nói ra mục đích của bọn họ... Điều này cũng khiến cho người nhà họ Lâm dễ dàng xử lý hơn.

Từ lúc mẹ Lâm nhìn thấy người của nhà họ Trần, cũng không nói được mấy câu, sắc mặt vẫn luôn đen sì, im lặng không nói, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Con người yếu đuối nhu nhược mặc cho người khác bắt nạt ngày xưa giờ phút này dường như được lột xác, bà ấy không kiêu căng cũng không khiêm tốn nói: "Nhà tôi không có tiền, cho nên không thể cho bọn họ mượn được."

Bà cụ Trần không ngờ đứa con gái này lại kiên quyết từ chối như vậy, tức giận chỉ vào mặt bà ấy nói: "Mày! Cái đứa lương tâm bị chó ăn mất này!

Mẹ Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, bị các người ăn mất rồi."

Trần lão ngũ không vui nói: "Sao có thể không có tiền được? Con trai chị đang làm kế toán ở xã, tháng nào cũng được trợ cấp! Con dâu còn giúp làm tiệc trên toàn công xã, tám đồng một lần! Sao có thể không có tiền được? Chị đừng có vừa mở miệng liền nói dối như vậy chứ!"

Mẹ Lâm lạnh lùng nói: "Vậy thì sao chứ? Có cũng không cho mượn!"

Kể từ lúc bà ấy còn trẻ suýt bị bọn họ bán cho người què ở trong thành phố làm vợ người què thì bà ấy đã không còn lương tâm gì với bọn họ nữa rồi.

Nhiều năm như vậy, không liên lạc gì với nhau nữa, bà ấy cũng dần quên đi chuyện quá khứ kia.

Nhưng bây giờ bọn họ lại muốn nhảy ra hút m.á.u của bà ấy, không chỉ như vậy, còn muốn hút m.á.u con trai và con dâu của bà ấy, bà ấy tuyệt đối sẽ không dung túng cho bọn họ đâu!

Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của mẹ chồng, hai mắt cô lập tức kinh ngạc trợn to.

Chó tức giận cũng sẽ nhảy tường, người thật thà bị chèn ép nổi giận cũng sẽ biết đứng lên phản kháng.

DTV

Người nhà họ Trần thấy thái độ của bọn họ cứng rắn như vậy thì không biết nên làm sao bây giờ.

Bà cụ Trần nhìn khuôn mặt đen kịt của mẹ Lâm, lại nhìn bà cụ Lâm đang cười nhạo ở bên cạnh, cuối cùng nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Triệu Uyển Thanh...

Đột nhiên, bà ta lập tức đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lớn tiếng gào khóc.

"Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái độc ác như vậy chứ! Nuôi nó từng ngày, thay tã cho nó cho nó ăn cho nó mặc, vất vả nuôi nó khôn lớn, sau khi kết hôn thì không bao giờ liên lạc với người nhà mẹ đẻ nữa! Hiện giờ ăn sung mặc sướng, ngay cả hớp nước canh cũng không muốn cho anh em ruột thịt trong nhà..."

Bà cụ Trần ngồi trên mặt đất ăn vạ, bàn tay không ngừng đập xuống đất, trong miệng không ngừng la hét.

Người nhà họ Trần thấy bà ta như vậy, cũng lập tức học theo, cũng ngồi phịch xuống đất hú lên.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Người nhà họ Trần phát hiện bọn họ giống như đang nói chuyện với không khí vậy, lập tức không nhịn được.Trần lão ngũ khẽ ho hai tiếng, sau đó nháy mắt với bà cụ Trần.Bà cụ Trần im lặng lấy cảm xúc hồi lâu, cuối cùng mới lên tiếng: "Trần Ngọc Dung, con nhiều năm như vậy không trở về thăm nhà, cả nhà chúng ta đều rất nhớ con...""Hừ." Bà cụ Lâm cười lạnh một tiếng.Sắc mặt mẹ Lâm đen sì, không nói gì cả.Bà cụ Trần bị chế nhạo, cũng thấy xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Con không về nhà, chúng ta cũng không trách con nữa, nhưng mà nhà mẹ đẻ của con có việc, con không thể không giúp đỡ được... Mấy người anh trai em trai của con cũng đã lớn tuổi lắm rồi, mẹ và cha con đang muốn phân gia, nhưng mà nếu phân gia cũng không thể khiến cho bọn họ không có nhà để ở được, con làm em gái, bây giờ lại ăn ngon mặc sướng, cũng không thể để mặc sự sống c.h.ế.t của các anh em không quan tâm được...""Đến đòi tiền à?" Bà cụ Lâm nhướng mày nói.Bà cụ Trần hét lớn cãi lại: "Là mượn! Gì mà đòi hay không đòi chứ! Nhà họ Trần chúng tôi là loại người như vậy sao?""Trần Ngọc Dung, mày nói đi, là cho mượn hay không cho!"Người nhà họ Trần cuối cùng cũng nói ra mục đích của bọn họ... Điều này cũng khiến cho người nhà họ Lâm dễ dàng xử lý hơn.Từ lúc mẹ Lâm nhìn thấy người của nhà họ Trần, cũng không nói được mấy câu, sắc mặt vẫn luôn đen sì, im lặng không nói, lúc này cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.Con người yếu đuối nhu nhược mặc cho người khác bắt nạt ngày xưa giờ phút này dường như được lột xác, bà ấy không kiêu căng cũng không khiêm tốn nói: "Nhà tôi không có tiền, cho nên không thể cho bọn họ mượn được."Bà cụ Trần không ngờ đứa con gái này lại kiên quyết từ chối như vậy, tức giận chỉ vào mặt bà ấy nói: "Mày! Cái đứa lương tâm bị chó ăn mất này!Mẹ Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, bị các người ăn mất rồi."Trần lão ngũ không vui nói: "Sao có thể không có tiền được? Con trai chị đang làm kế toán ở xã, tháng nào cũng được trợ cấp! Con dâu còn giúp làm tiệc trên toàn công xã, tám đồng một lần! Sao có thể không có tiền được? Chị đừng có vừa mở miệng liền nói dối như vậy chứ!"Mẹ Lâm lạnh lùng nói: "Vậy thì sao chứ? Có cũng không cho mượn!"Kể từ lúc bà ấy còn trẻ suýt bị bọn họ bán cho người què ở trong thành phố làm vợ người què thì bà ấy đã không còn lương tâm gì với bọn họ nữa rồi.Nhiều năm như vậy, không liên lạc gì với nhau nữa, bà ấy cũng dần quên đi chuyện quá khứ kia.Nhưng bây giờ bọn họ lại muốn nhảy ra hút m.á.u của bà ấy, không chỉ như vậy, còn muốn hút m.á.u con trai và con dâu của bà ấy, bà ấy tuyệt đối sẽ không dung túng cho bọn họ đâu!Triệu Uyển Thanh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của mẹ chồng, hai mắt cô lập tức kinh ngạc trợn to.Chó tức giận cũng sẽ nhảy tường, người thật thà bị chèn ép nổi giận cũng sẽ biết đứng lên phản kháng.DTVNgười nhà họ Trần thấy thái độ của bọn họ cứng rắn như vậy thì không biết nên làm sao bây giờ.Bà cụ Trần nhìn khuôn mặt đen kịt của mẹ Lâm, lại nhìn bà cụ Lâm đang cười nhạo ở bên cạnh, cuối cùng nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Triệu Uyển Thanh...Đột nhiên, bà ta lập tức đặt m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lớn tiếng gào khóc."Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái độc ác như vậy chứ! Nuôi nó từng ngày, thay tã cho nó cho nó ăn cho nó mặc, vất vả nuôi nó khôn lớn, sau khi kết hôn thì không bao giờ liên lạc với người nhà mẹ đẻ nữa! Hiện giờ ăn sung mặc sướng, ngay cả hớp nước canh cũng không muốn cho anh em ruột thịt trong nhà..."Bà cụ Trần ngồi trên mặt đất ăn vạ, bàn tay không ngừng đập xuống đất, trong miệng không ngừng la hét.Người nhà họ Trần thấy bà ta như vậy, cũng lập tức học theo, cũng ngồi phịch xuống đất hú lên.

Chương 252: Chương 252