Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 257: Chương 257

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bầu trời mùa thu vô cùng mát mẻ, trên bờ ruộng gần sông, một người đàn ông cõng sọt, tay trái nắm tay vợ, tay phải nắm tay con trai.Một nhà ba người đi trên đồng ruộng vừa đẹp vừa nổi bật giống như một bức tranh sơn dầu của làm quê yên bình vậy.Triệu Nhị kết hôn cũng không náo nhiệt như Triệu Đại, người tới cũng không quá nhiều nhưng ngược lại vừa ấm áp lại hòa thuận hơn rất nhiều.Trong sân có mấy cái bàn nhỏ, bạn bè thân thích đều ngồi ở đó chứng kiến cậu cùng Tô Thắng Nam kết hôn.Trên đầu Tô Thắng Nam còn được cài một đứa hồng đỏ, cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.DTVSau khi hôn lễ kết thúc thì Triệu Uyển Thanh liền dẫn theo Màn Thầu đến phòng của cô dâu mới.Gian phòng này cũng chính là phòng ban đầu mà Triệu Nhị ở, hiện giờ cưới vợ về thì đương nhiên hai người cũng sẽ ở nơi này.Triệu Uyển Thanh đi vào liền cảm nhận được sự khác biệt của căn phòng.Trước kia em của cô và cô khá giống nhau, đều là người thích hưởng thụ, nhưng người ở niên đại này cho dù thích hưởng thụ thì cũng không có điều kiện để hưởng thụ.Cho nên căn phòng được bày biện khá là đơn sơ.Nhưng hiện giờ thì căn phòng này không giống như trước nữa, mà đã có thêm một chiếc bàn và băng ghế dài, nhìn vô cùng mới.Bức tường gạch nung cũng đã được quét lại một lần, vừa sạch sẽ lại đẹp mắt, ngay bên phía cửa sổ có đặt một chiếc ấm sành nhỏ, được cắm một ít hoa dại xinh đẹp."Phòng này em hai làm khá tốt!" Triệu Uyển Thanh khen nói.Đổng Hiểu Hà vừa vào đã nghe thấy cô nói câu này thì liền trêu ghẹo Tô Thắng Nam,"Đương nhiên rồi, em trai nhà mình vì em dâu mà bỏ ra vô cùng nhiều công sức, ngày đó cậu ấy ở nhà hết quét lại lau, còn nhờ cha chồng dạy làm ra chiếc bàn này đó!"Điều cô ấy không nói chính là ngày hôm ấy khi em chồng nhắc đến yêu cầu này thì liền bị cha chồng cô ấy cầm cái chổi đuổi đánh quanh sân, còn mắng cậu ấy là vợ còn chưa vào cửa mà đã thành thê nô rồi.Mắng xong, cuối cùng vẫn thành thật mà dạy cậu làm ra bộ bàn ghế này...Mẹ chồng cô ấy còn ngồi một bên cười nhạo,"Còn nói con trai ông, không phải chính ông cũng là thê nô sao?"Đổng Hiểu Hà lúc ấy ở bên cạnh âm thầm cười trộm, nhưng đúng thật là như vậy.Đàn ông của Triệu gia đều vô cùng thê nô.Không quan tâm là ở bên ngoài có bao nhiêu kiêu ngạo nhưng trở về nhà vợ nói cái gì thì chính là cái đó.Cha chồng cô ấy như vậy, chồng cô ấy cũng vậy... hiện giờ, xem ra em trai cũng thế.Cũng không biết về sau Tiểu Triệu có phải là một người thê nô không...Tô Thắng Nam đến Triệu gia, Triệu Uyển Thanh sợ cô ấy không thích ứng kịp, nên đã cùng cô ấy nói chuyện một lát.Màn Thầu thừa dịp người lớn nói chuyện liền ở trong phòng thăm quan một chút.Cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng hết mọi nơi, được một hồi thì đã mất hết hứng thú, cậu quay đầu lại giường thì liền nhìn thấy một chị gái không quen biết cài hoa đỏ trên đầu... Thấy vậy cậu liền nhanh chân chạy đến."Ôm Màn Thầu một cái!" Màn Thầu giơ hai cánh tay về phía Tô Thắng Nam.Lời này khiến người lớn đang nói chuyện cũng phải dừng lại, cúi đầu nhìn củ cải trắng nõn đang đứng trên mặt đất giơ tay đòi ôm này.Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy đòi ôm thì đương nhiên là không có nhiều người có thể cự tuyệt được.Tô Thắng Nam cũng vậy.Cô ấy nhìn qua Triệu Uyển Thanh, thấy được sự cho phép của cô thì liền bế Màn Thầu lên, đem cậu bé đặt trên đùi mình mà ôm lấy.Trong nhà cô ấy có một tập tục, đó là thời điểm kết hôn ôm một bé trai thì sau khi kết hôn sẽ rất nhanh sinh ra con trai.Tuy rằng Tô Thắng Nam cũng không phải nhất định muốn sinh con trai nhưng cô ấy cũng muốn có một đứa nhỏ đáng yêu như Màn Thầu.Vì vậy lúc này được ôm cậu bé thì cô ấy vô cùng mừng rõ, căn bản là không hề muốn buông tay.

Bầu trời mùa thu vô cùng mát mẻ, trên bờ ruộng gần sông, một người đàn ông cõng sọt, tay trái nắm tay vợ, tay phải nắm tay con trai.

Một nhà ba người đi trên đồng ruộng vừa đẹp vừa nổi bật giống như một bức tranh sơn dầu của làm quê yên bình vậy.

Triệu Nhị kết hôn cũng không náo nhiệt như Triệu Đại, người tới cũng không quá nhiều nhưng ngược lại vừa ấm áp lại hòa thuận hơn rất nhiều.

Trong sân có mấy cái bàn nhỏ, bạn bè thân thích đều ngồi ở đó chứng kiến cậu cùng Tô Thắng Nam kết hôn.

Trên đầu Tô Thắng Nam còn được cài một đứa hồng đỏ, cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.

DTV

Sau khi hôn lễ kết thúc thì Triệu Uyển Thanh liền dẫn theo Màn Thầu đến phòng của cô dâu mới.

Gian phòng này cũng chính là phòng ban đầu mà Triệu Nhị ở, hiện giờ cưới vợ về thì đương nhiên hai người cũng sẽ ở nơi này.

Triệu Uyển Thanh đi vào liền cảm nhận được sự khác biệt của căn phòng.

Trước kia em của cô và cô khá giống nhau, đều là người thích hưởng thụ, nhưng người ở niên đại này cho dù thích hưởng thụ thì cũng không có điều kiện để hưởng thụ.

Cho nên căn phòng được bày biện khá là đơn sơ.

Nhưng hiện giờ thì căn phòng này không giống như trước nữa, mà đã có thêm một chiếc bàn và băng ghế dài, nhìn vô cùng mới.

Bức tường gạch nung cũng đã được quét lại một lần, vừa sạch sẽ lại đẹp mắt, ngay bên phía cửa sổ có đặt một chiếc ấm sành nhỏ, được cắm một ít hoa dại xinh đẹp.

"Phòng này em hai làm khá tốt!" Triệu Uyển Thanh khen nói.

Đổng Hiểu Hà vừa vào đã nghe thấy cô nói câu này thì liền trêu ghẹo Tô Thắng Nam,"Đương nhiên rồi, em trai nhà mình vì em dâu mà bỏ ra vô cùng nhiều công sức, ngày đó cậu ấy ở nhà hết quét lại lau, còn nhờ cha chồng dạy làm ra chiếc bàn này đó!"

Điều cô ấy không nói chính là ngày hôm ấy khi em chồng nhắc đến yêu cầu này thì liền bị cha chồng cô ấy cầm cái chổi đuổi đánh quanh sân, còn mắng cậu ấy là vợ còn chưa vào cửa mà đã thành thê nô rồi.

Mắng xong, cuối cùng vẫn thành thật mà dạy cậu làm ra bộ bàn ghế này...

Mẹ chồng cô ấy còn ngồi một bên cười nhạo,"Còn nói con trai ông, không phải chính ông cũng là thê nô sao?"

Đổng Hiểu Hà lúc ấy ở bên cạnh âm thầm cười trộm, nhưng đúng thật là như vậy.

Đàn ông của Triệu gia đều vô cùng thê nô.

Không quan tâm là ở bên ngoài có bao nhiêu kiêu ngạo nhưng trở về nhà vợ nói cái gì thì chính là cái đó.

Cha chồng cô ấy như vậy, chồng cô ấy cũng vậy... hiện giờ, xem ra em trai cũng thế.

Cũng không biết về sau Tiểu Triệu có phải là một người thê nô không...

Tô Thắng Nam đến Triệu gia, Triệu Uyển Thanh sợ cô ấy không thích ứng kịp, nên đã cùng cô ấy nói chuyện một lát.

Màn Thầu thừa dịp người lớn nói chuyện liền ở trong phòng thăm quan một chút.

Cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng hết mọi nơi, được một hồi thì đã mất hết hứng thú, cậu quay đầu lại giường thì liền nhìn thấy một chị gái không quen biết cài hoa đỏ trên đầu... Thấy vậy cậu liền nhanh chân chạy đến.

"Ôm Màn Thầu một cái!" Màn Thầu giơ hai cánh tay về phía Tô Thắng Nam.

Lời này khiến người lớn đang nói chuyện cũng phải dừng lại, cúi đầu nhìn củ cải trắng nõn đang đứng trên mặt đất giơ tay đòi ôm này.

Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy đòi ôm thì đương nhiên là không có nhiều người có thể cự tuyệt được.

Tô Thắng Nam cũng vậy.

Cô ấy nhìn qua Triệu Uyển Thanh, thấy được sự cho phép của cô thì liền bế Màn Thầu lên, đem cậu bé đặt trên đùi mình mà ôm lấy.

Trong nhà cô ấy có một tập tục, đó là thời điểm kết hôn ôm một bé trai thì sau khi kết hôn sẽ rất nhanh sinh ra con trai.

Tuy rằng Tô Thắng Nam cũng không phải nhất định muốn sinh con trai nhưng cô ấy cũng muốn có một đứa nhỏ đáng yêu như Màn Thầu.

Vì vậy lúc này được ôm cậu bé thì cô ấy vô cùng mừng rõ, căn bản là không hề muốn buông tay.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bầu trời mùa thu vô cùng mát mẻ, trên bờ ruộng gần sông, một người đàn ông cõng sọt, tay trái nắm tay vợ, tay phải nắm tay con trai.Một nhà ba người đi trên đồng ruộng vừa đẹp vừa nổi bật giống như một bức tranh sơn dầu của làm quê yên bình vậy.Triệu Nhị kết hôn cũng không náo nhiệt như Triệu Đại, người tới cũng không quá nhiều nhưng ngược lại vừa ấm áp lại hòa thuận hơn rất nhiều.Trong sân có mấy cái bàn nhỏ, bạn bè thân thích đều ngồi ở đó chứng kiến cậu cùng Tô Thắng Nam kết hôn.Trên đầu Tô Thắng Nam còn được cài một đứa hồng đỏ, cũng không biết là nó lấy từ đâu ra.DTVSau khi hôn lễ kết thúc thì Triệu Uyển Thanh liền dẫn theo Màn Thầu đến phòng của cô dâu mới.Gian phòng này cũng chính là phòng ban đầu mà Triệu Nhị ở, hiện giờ cưới vợ về thì đương nhiên hai người cũng sẽ ở nơi này.Triệu Uyển Thanh đi vào liền cảm nhận được sự khác biệt của căn phòng.Trước kia em của cô và cô khá giống nhau, đều là người thích hưởng thụ, nhưng người ở niên đại này cho dù thích hưởng thụ thì cũng không có điều kiện để hưởng thụ.Cho nên căn phòng được bày biện khá là đơn sơ.Nhưng hiện giờ thì căn phòng này không giống như trước nữa, mà đã có thêm một chiếc bàn và băng ghế dài, nhìn vô cùng mới.Bức tường gạch nung cũng đã được quét lại một lần, vừa sạch sẽ lại đẹp mắt, ngay bên phía cửa sổ có đặt một chiếc ấm sành nhỏ, được cắm một ít hoa dại xinh đẹp."Phòng này em hai làm khá tốt!" Triệu Uyển Thanh khen nói.Đổng Hiểu Hà vừa vào đã nghe thấy cô nói câu này thì liền trêu ghẹo Tô Thắng Nam,"Đương nhiên rồi, em trai nhà mình vì em dâu mà bỏ ra vô cùng nhiều công sức, ngày đó cậu ấy ở nhà hết quét lại lau, còn nhờ cha chồng dạy làm ra chiếc bàn này đó!"Điều cô ấy không nói chính là ngày hôm ấy khi em chồng nhắc đến yêu cầu này thì liền bị cha chồng cô ấy cầm cái chổi đuổi đánh quanh sân, còn mắng cậu ấy là vợ còn chưa vào cửa mà đã thành thê nô rồi.Mắng xong, cuối cùng vẫn thành thật mà dạy cậu làm ra bộ bàn ghế này...Mẹ chồng cô ấy còn ngồi một bên cười nhạo,"Còn nói con trai ông, không phải chính ông cũng là thê nô sao?"Đổng Hiểu Hà lúc ấy ở bên cạnh âm thầm cười trộm, nhưng đúng thật là như vậy.Đàn ông của Triệu gia đều vô cùng thê nô.Không quan tâm là ở bên ngoài có bao nhiêu kiêu ngạo nhưng trở về nhà vợ nói cái gì thì chính là cái đó.Cha chồng cô ấy như vậy, chồng cô ấy cũng vậy... hiện giờ, xem ra em trai cũng thế.Cũng không biết về sau Tiểu Triệu có phải là một người thê nô không...Tô Thắng Nam đến Triệu gia, Triệu Uyển Thanh sợ cô ấy không thích ứng kịp, nên đã cùng cô ấy nói chuyện một lát.Màn Thầu thừa dịp người lớn nói chuyện liền ở trong phòng thăm quan một chút.Cái đầu nho nhỏ ngó nghiêng hết mọi nơi, được một hồi thì đã mất hết hứng thú, cậu quay đầu lại giường thì liền nhìn thấy một chị gái không quen biết cài hoa đỏ trên đầu... Thấy vậy cậu liền nhanh chân chạy đến."Ôm Màn Thầu một cái!" Màn Thầu giơ hai cánh tay về phía Tô Thắng Nam.Lời này khiến người lớn đang nói chuyện cũng phải dừng lại, cúi đầu nhìn củ cải trắng nõn đang đứng trên mặt đất giơ tay đòi ôm này.Một đứa nhỏ đáng yêu như vậy đòi ôm thì đương nhiên là không có nhiều người có thể cự tuyệt được.Tô Thắng Nam cũng vậy.Cô ấy nhìn qua Triệu Uyển Thanh, thấy được sự cho phép của cô thì liền bế Màn Thầu lên, đem cậu bé đặt trên đùi mình mà ôm lấy.Trong nhà cô ấy có một tập tục, đó là thời điểm kết hôn ôm một bé trai thì sau khi kết hôn sẽ rất nhanh sinh ra con trai.Tuy rằng Tô Thắng Nam cũng không phải nhất định muốn sinh con trai nhưng cô ấy cũng muốn có một đứa nhỏ đáng yêu như Màn Thầu.Vì vậy lúc này được ôm cậu bé thì cô ấy vô cùng mừng rõ, căn bản là không hề muốn buông tay.

Chương 257: Chương 257