“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 260: Chương 260
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Tuần sau em định cho ra mắt món điểm tâm mới, tên là bánh gà con."Tiễn Lâm Thiệu Hoa đi, Triệu Uyển Thanh liền kéo chị cả Triệu vào phòng bếp.Tất nhiên là chị cả Triệu chưa từng nghe qua loại bánh gà con này, cả kinh nói: "Bánh gà con? Dùng gà con đang sống sờ sờ làm bánh sao? Người cũng có thể ăn được loại bánh này hay sao?"Triệu Uyển Thanh nhìn bộ dáng kinh ngạc mà mở to đôi mắt kia của chị cả Triệu thì cười giải thích: "Không phải là gà con thật! Chị cứ nhìn cách em làm rôi sẽ biết ..."Sau khi một đĩa bánh gà con nóng hầm hập được ra lò, chị cả Triệu nhìn bánh gà con màu vàng cam kia, ngượng ngùng nói: "Hóa ra bánh gà con là như thế này...""Đúng là giống như em nói, loại bánh này giống như gà con vậy, đúng không em trai?"Chị cả Triệu thấy Triệu Nhị cũng bước vào bếp liền hỏi cậu ấy.Triệu Nhị đệ cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay cầm một khối bánh cho vào trong miệng.DTV"Ừm- thật thơm ngon!"Đây vẫn là lần *****ên Triệu Nhị đệ nhìn chị hai nhà mình làm điểm tâm, đây cũng là lần *****ên cậu ấy ăn điểm tâm nóng hổi mới ra lò.Cảm giác này thật sự là quá thơm ngon rồi! So với những loại bánh quy sang quý mua ở Cung Tiêu Xã còn ăn ngon hơn!Người phương bắc thích ăn đậm vị, bánh gà con này đậm vị xốp giòn, chính là rất hợp khẩu vị của bọn họ.Đồ ăn như vậy, nếu nắm bắt được thị trường thì không kiếm được tiền mới là lạ đấy!Triệu Uyển Thanh không chú ý tới Triệu Nhị đang trầm tư, chỉ đang dặn dò chị cả Triệu một số điều cần lưu ý khi làm loại bánh này.Tới lúc sắp phải đi, rốt cuộc Triệu Nhị đệ nhịn không được nữa."Chị hai, em có thể hợp tác với chị cùng đi bán điểm tâm được không?" Triệu Nhị đệ nói thẳng.Từ trước tới nay, cậu ấy và chị hai mình nói chuyện với nhau, luôn là thẳng thắng như vậy.Chị cả Triệu sửng sốt, chưa thể hiểu được mà nhìn em trai mình.Triệu Uyển Thanh nhếch lông mày lên, hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn bán điểm tâm? Em không muốn làm thầy giáo dạy tiểu học nữa à?"Tuy rằng cô biết người em trai này rất thông minh, nhưng loại chuyện chủ động muốn đi đầu cơ trục lợi này, nếu là trước kia thì chắc chắn cậu ấy sẽ không làm.Triệu Nhị đệ nghiêm túc mà nói ra suy nghĩ của chính mình: "Thật ra sau khi tốt nghiệp thì em vẫn luôn có ý tưởng này, nhưng phải đến lúc kết hôn rồi thì em mới hạ được quyết tâm, hiện tại em cũng đã có gia đình nhỏ của mình rồi, tuy rằng em làm thầy giáo ở tiểu đội có thể kiếm được một ít trợ cấp, mỗi ngày còn được ghi 8 công điểm, nhưng tóm lại là vẫn không đủ dùng.""Tuổi của ba mẹ cũng lớn rồi, chưa nói tới việc về sau ba mẹ chỉ có thể làm việc thêm mấy năm nữa, anh cả tính tình thành thật, mỗi ngày đều ra đồng kiếm công điểm cho gia đình, còn em cũng là con trai trong nhà nên cũng muốn cố gắng, chị cả có thể phân gia kiếm tiền, còn cho cha mẹ tiền thì tại sao em không thể làm được chứ?""Nếu nói về chí hướng lớn thì em muốn gánh vác trách nhiệm phát triển gia đình, còn nói về chí hướng nhỏ, thì về sau em có con nhỏ cũng sẽ có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tóm lại, mặc kệ là vì gia đình lớn của chúng ta hay là gia đình nhỏ của em thì em đều phải cố gắng tiến lên, không thể vẫn luôn lười nhác không biết cố gắng như trước kia được nữa.""Em vẫn sẽ làm giáo viên của tiểu đội, nhưng vào cuối tuần thì em muốn đi bán điểm tâm với chị."Lời nói của Triệu Nhị đệ khiến hai chị gái của cậu chấn động không thôi.Ở trong mắt các cô, tuy rằng người em trai này đã lập gia đình.Nhưng cho dù em trai lớn như thế nào thì trước mặt người làm chị gái như bọn họ thì cậu ấy mãi mãi vẫn là đứa em trai cần chăm sóc kia...Hóa ra... Không biết từ lúc nào, em trai của bọn họ đã trưởng thành nhanh như vậy.Trưởng thành đến mức muốn chủ động gánh trách nhiệm lập nghiệp, phải vì người trong nhà che mưa chắn gió, vì gia đình nhỏ của mình mà mưu cầu tính toán...
"Tuần sau em định cho ra mắt món điểm tâm mới, tên là bánh gà con."
Tiễn Lâm Thiệu Hoa đi, Triệu Uyển Thanh liền kéo chị cả Triệu vào phòng bếp.
Tất nhiên là chị cả Triệu chưa từng nghe qua loại bánh gà con này, cả kinh nói: "Bánh gà con? Dùng gà con đang sống sờ sờ làm bánh sao? Người cũng có thể ăn được loại bánh này hay sao?"
Triệu Uyển Thanh nhìn bộ dáng kinh ngạc mà mở to đôi mắt kia của chị cả Triệu thì cười giải thích: "Không phải là gà con thật! Chị cứ nhìn cách em làm rôi sẽ biết ..."
Sau khi một đĩa bánh gà con nóng hầm hập được ra lò, chị cả Triệu nhìn bánh gà con màu vàng cam kia, ngượng ngùng nói: "Hóa ra bánh gà con là như thế này..."
"Đúng là giống như em nói, loại bánh này giống như gà con vậy, đúng không em trai?"
Chị cả Triệu thấy Triệu Nhị cũng bước vào bếp liền hỏi cậu ấy.
Triệu Nhị đệ cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay cầm một khối bánh cho vào trong miệng.
DTV
"Ừm- thật thơm ngon!"
Đây vẫn là lần *****ên Triệu Nhị đệ nhìn chị hai nhà mình làm điểm tâm, đây cũng là lần *****ên cậu ấy ăn điểm tâm nóng hổi mới ra lò.
Cảm giác này thật sự là quá thơm ngon rồi! So với những loại bánh quy sang quý mua ở Cung Tiêu Xã còn ăn ngon hơn!
Người phương bắc thích ăn đậm vị, bánh gà con này đậm vị xốp giòn, chính là rất hợp khẩu vị của bọn họ.
Đồ ăn như vậy, nếu nắm bắt được thị trường thì không kiếm được tiền mới là lạ đấy!
Triệu Uyển Thanh không chú ý tới Triệu Nhị đang trầm tư, chỉ đang dặn dò chị cả Triệu một số điều cần lưu ý khi làm loại bánh này.
Tới lúc sắp phải đi, rốt cuộc Triệu Nhị đệ nhịn không được nữa.
"Chị hai, em có thể hợp tác với chị cùng đi bán điểm tâm được không?" Triệu Nhị đệ nói thẳng.
Từ trước tới nay, cậu ấy và chị hai mình nói chuyện với nhau, luôn là thẳng thắng như vậy.
Chị cả Triệu sửng sốt, chưa thể hiểu được mà nhìn em trai mình.
Triệu Uyển Thanh nhếch lông mày lên, hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn bán điểm tâm? Em không muốn làm thầy giáo dạy tiểu học nữa à?"
Tuy rằng cô biết người em trai này rất thông minh, nhưng loại chuyện chủ động muốn đi đầu cơ trục lợi này, nếu là trước kia thì chắc chắn cậu ấy sẽ không làm.
Triệu Nhị đệ nghiêm túc mà nói ra suy nghĩ của chính mình: "Thật ra sau khi tốt nghiệp thì em vẫn luôn có ý tưởng này, nhưng phải đến lúc kết hôn rồi thì em mới hạ được quyết tâm, hiện tại em cũng đã có gia đình nhỏ của mình rồi, tuy rằng em làm thầy giáo ở tiểu đội có thể kiếm được một ít trợ cấp, mỗi ngày còn được ghi 8 công điểm, nhưng tóm lại là vẫn không đủ dùng."
"Tuổi của ba mẹ cũng lớn rồi, chưa nói tới việc về sau ba mẹ chỉ có thể làm việc thêm mấy năm nữa, anh cả tính tình thành thật, mỗi ngày đều ra đồng kiếm công điểm cho gia đình, còn em cũng là con trai trong nhà nên cũng muốn cố gắng, chị cả có thể phân gia kiếm tiền, còn cho cha mẹ tiền thì tại sao em không thể làm được chứ?"
"Nếu nói về chí hướng lớn thì em muốn gánh vác trách nhiệm phát triển gia đình, còn nói về chí hướng nhỏ, thì về sau em có con nhỏ cũng sẽ có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tóm lại, mặc kệ là vì gia đình lớn của chúng ta hay là gia đình nhỏ của em thì em đều phải cố gắng tiến lên, không thể vẫn luôn lười nhác không biết cố gắng như trước kia được nữa."
"Em vẫn sẽ làm giáo viên của tiểu đội, nhưng vào cuối tuần thì em muốn đi bán điểm tâm với chị."
Lời nói của Triệu Nhị đệ khiến hai chị gái của cậu chấn động không thôi.
Ở trong mắt các cô, tuy rằng người em trai này đã lập gia đình.
Nhưng cho dù em trai lớn như thế nào thì trước mặt người làm chị gái như bọn họ thì cậu ấy mãi mãi vẫn là đứa em trai cần chăm sóc kia...
Hóa ra... Không biết từ lúc nào, em trai của bọn họ đã trưởng thành nhanh như vậy.
Trưởng thành đến mức muốn chủ động gánh trách nhiệm lập nghiệp, phải vì người trong nhà che mưa chắn gió, vì gia đình nhỏ của mình mà mưu cầu tính toán...
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Tuần sau em định cho ra mắt món điểm tâm mới, tên là bánh gà con."Tiễn Lâm Thiệu Hoa đi, Triệu Uyển Thanh liền kéo chị cả Triệu vào phòng bếp.Tất nhiên là chị cả Triệu chưa từng nghe qua loại bánh gà con này, cả kinh nói: "Bánh gà con? Dùng gà con đang sống sờ sờ làm bánh sao? Người cũng có thể ăn được loại bánh này hay sao?"Triệu Uyển Thanh nhìn bộ dáng kinh ngạc mà mở to đôi mắt kia của chị cả Triệu thì cười giải thích: "Không phải là gà con thật! Chị cứ nhìn cách em làm rôi sẽ biết ..."Sau khi một đĩa bánh gà con nóng hầm hập được ra lò, chị cả Triệu nhìn bánh gà con màu vàng cam kia, ngượng ngùng nói: "Hóa ra bánh gà con là như thế này...""Đúng là giống như em nói, loại bánh này giống như gà con vậy, đúng không em trai?"Chị cả Triệu thấy Triệu Nhị cũng bước vào bếp liền hỏi cậu ấy.Triệu Nhị đệ cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay cầm một khối bánh cho vào trong miệng.DTV"Ừm- thật thơm ngon!"Đây vẫn là lần *****ên Triệu Nhị đệ nhìn chị hai nhà mình làm điểm tâm, đây cũng là lần *****ên cậu ấy ăn điểm tâm nóng hổi mới ra lò.Cảm giác này thật sự là quá thơm ngon rồi! So với những loại bánh quy sang quý mua ở Cung Tiêu Xã còn ăn ngon hơn!Người phương bắc thích ăn đậm vị, bánh gà con này đậm vị xốp giòn, chính là rất hợp khẩu vị của bọn họ.Đồ ăn như vậy, nếu nắm bắt được thị trường thì không kiếm được tiền mới là lạ đấy!Triệu Uyển Thanh không chú ý tới Triệu Nhị đang trầm tư, chỉ đang dặn dò chị cả Triệu một số điều cần lưu ý khi làm loại bánh này.Tới lúc sắp phải đi, rốt cuộc Triệu Nhị đệ nhịn không được nữa."Chị hai, em có thể hợp tác với chị cùng đi bán điểm tâm được không?" Triệu Nhị đệ nói thẳng.Từ trước tới nay, cậu ấy và chị hai mình nói chuyện với nhau, luôn là thẳng thắng như vậy.Chị cả Triệu sửng sốt, chưa thể hiểu được mà nhìn em trai mình.Triệu Uyển Thanh nhếch lông mày lên, hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn bán điểm tâm? Em không muốn làm thầy giáo dạy tiểu học nữa à?"Tuy rằng cô biết người em trai này rất thông minh, nhưng loại chuyện chủ động muốn đi đầu cơ trục lợi này, nếu là trước kia thì chắc chắn cậu ấy sẽ không làm.Triệu Nhị đệ nghiêm túc mà nói ra suy nghĩ của chính mình: "Thật ra sau khi tốt nghiệp thì em vẫn luôn có ý tưởng này, nhưng phải đến lúc kết hôn rồi thì em mới hạ được quyết tâm, hiện tại em cũng đã có gia đình nhỏ của mình rồi, tuy rằng em làm thầy giáo ở tiểu đội có thể kiếm được một ít trợ cấp, mỗi ngày còn được ghi 8 công điểm, nhưng tóm lại là vẫn không đủ dùng.""Tuổi của ba mẹ cũng lớn rồi, chưa nói tới việc về sau ba mẹ chỉ có thể làm việc thêm mấy năm nữa, anh cả tính tình thành thật, mỗi ngày đều ra đồng kiếm công điểm cho gia đình, còn em cũng là con trai trong nhà nên cũng muốn cố gắng, chị cả có thể phân gia kiếm tiền, còn cho cha mẹ tiền thì tại sao em không thể làm được chứ?""Nếu nói về chí hướng lớn thì em muốn gánh vác trách nhiệm phát triển gia đình, còn nói về chí hướng nhỏ, thì về sau em có con nhỏ cũng sẽ có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, tóm lại, mặc kệ là vì gia đình lớn của chúng ta hay là gia đình nhỏ của em thì em đều phải cố gắng tiến lên, không thể vẫn luôn lười nhác không biết cố gắng như trước kia được nữa.""Em vẫn sẽ làm giáo viên của tiểu đội, nhưng vào cuối tuần thì em muốn đi bán điểm tâm với chị."Lời nói của Triệu Nhị đệ khiến hai chị gái của cậu chấn động không thôi.Ở trong mắt các cô, tuy rằng người em trai này đã lập gia đình.Nhưng cho dù em trai lớn như thế nào thì trước mặt người làm chị gái như bọn họ thì cậu ấy mãi mãi vẫn là đứa em trai cần chăm sóc kia...Hóa ra... Không biết từ lúc nào, em trai của bọn họ đã trưởng thành nhanh như vậy.Trưởng thành đến mức muốn chủ động gánh trách nhiệm lập nghiệp, phải vì người trong nhà che mưa chắn gió, vì gia đình nhỏ của mình mà mưu cầu tính toán...