“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 264: Chương 264
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vất vả là điều đương nhiên nhưng người một nhà đều vất vả, mỗi tuần khi trong nhà làm bánh ngọt thì những công việc giặt quần áo, nấu cơm hay những công việc vặt vãnh đều do Tiểu Lâm đảm nhận, đến cả Màn Thầu còn nhỏ cũng phải giúp đỡ một số chuyện nhỏ trong nhà.Nhưng sau cùng có thể nhận được kết quả rất hậu hĩnh, mỗi lần mọi người trong nhà nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa và Triệu Nhị bán đồ xong và cầm tiền mang về nhà thì sự mệt mỏi trên mặt họ đều được thay thế bằng nụ cười.Cứ như vậy, túi tiền Triệu Uyển Thanh mới làm trong năm nay lại trở nên chật cứng nữa rồi.Cô đành phải kẹp lấy một số tờ tiền lớn đặt vào không gian, còn lại những tờ tiền có mệnh giá nhỏ hơn thì vẫn đặt vào túi tiền.Sau khi bán được tháng *****ên, Triệu Uyển Thanh tổng kết số tiền chia cho Triệu Nhị và chị cả Triệu.Hai người nhận lấy tiền của mình, vui mừng phấn khởi mà quay về nhà họ Triệu.Triệu Nhị cũng giống như chị cả Triệu, có tiền thì lập tức giao cho cha Triệu và mẹ Triệu.Chị cả Triệu đã không còn ăn cơm chung trong nhà nữa nhưng chị ấy vẫn muốn giao tiền cho cha mẹ, đơn giản vì chị ấy hiếu thảo.Mà Triệu Nhị thì hoàn toàn khác, bây giờ cậu vẫn còn ở chung trong nhà, ăn cơm chung nên cậu cảm thấy mình phải giao tiền.Chị cả Triệu vẫn giao một phần ba số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu, mà cha mẹ Triệu đều hiểu tính tình của con gái mình nên họ cũng không cần nhiều lời, cứ vậy mà nhận tiền của chị ấy.Nhận lấy nhưng họ hoàn toàn không có ý định sẽ tiêu nó, họ xem như giữ giúp chị ấy, sau này nếu chị cả Triệu lập gia đình sẽ dùng nó lo đồ cưới cho chị ấy.Triệu Nhị thì giao một nửa số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu: "Con và Thắng Nam đều ở trong nhà nên con nộp tiền cho cha mẹ là điều nên làm.Cha mẹ Triệu cũng chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi nhận lấy.Buổi tối, người nhà họ Triệu đã trở về, trên bàn cơm cha Triệu nói về chuyện Triệu Nhị bán bánh ngọt với Triệu Uyển Thanh, lời ông ấy nói khiến những người khác đều giật mình.Chỉ có Tiểu Triệu, trên mặt cậu không hề ngạc nhiên.Cậu cười híp mắt, gắp một miếng thịt xào lên, nói: "Em đã nói anh hai có cách kiếm tiền mà, nếu không hôm nay đã không mua thịt về thế này rồi."Tiểu Triệu vốn chính là cậu bé có bề ngoài xuất chúng nhất của nhà họ Triệu, trời sinh đã thích cười, bây giờ hai má còn đang phồng lên vì nhai thức ăn, cả nhà nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thì trong lòng đều mềm ra."Nhóc con rất lanh lợi!" Triệu Nhị xoa đầu em trai mình."Em trai thật thông minh..." Triệu Đại cũng hâm mộ nhìn Triệu nhị.Buổi tối, khi quay về phòng ngủ của mình.Tô Thắng Nam cầm tiền chồng mình mang về mà nước mắt cũng sắp rơi xuống.Cô ấy không ngờ chồng mình vì gia đình nhỏ này mà đi buôn bán, trong thoáng chốc, cô ấy cảm thấy rất cảm động..."Quần áo của anh đều cũ rồi, em sẽ làm quần áo mới cho anh." Có tiền, việc *****ên Tô Thắng Nam nghĩ đến chính là tiêu tiền vì chồng mình trước.Triệu Nhị nhìn cô ấy: "Em làm cho mình đi, anh là đàn ông, cần gì mặc quần áo mới?"Tô Thắng Nam cương quyết nói: "Vậy làm mấy đôi giày mới cho anh, vì anh thường xuyên đi bộ, giày bị hỏng rất nhanh."Triệu Nhị ôm lấy cô ấy, hôn một cái, nói: "Được! Em nói cái gì thì làm cái đó..."...DTVMột bên khác, trong phòng Triệu Đại, lần *****ên trong đời mình Triệu Đại bị mất ngủ.Cậu ấy cứ lăn qua lộn lại trên giường, sau cùng đánh thức Đổng Hiểu Hà.Đổng Hiểu Hà tức giận, đẩy cậu ta: "Lăn qua lộn lại cái gì? Hơn nữa đêm rồi anh còn chưa ngủ?"
Vất vả là điều đương nhiên nhưng người một nhà đều vất vả, mỗi tuần khi trong nhà làm bánh ngọt thì những công việc giặt quần áo, nấu cơm hay những công việc vặt vãnh đều do Tiểu Lâm đảm nhận, đến cả Màn Thầu còn nhỏ cũng phải giúp đỡ một số chuyện nhỏ trong nhà.
Nhưng sau cùng có thể nhận được kết quả rất hậu hĩnh, mỗi lần mọi người trong nhà nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa và Triệu Nhị bán đồ xong và cầm tiền mang về nhà thì sự mệt mỏi trên mặt họ đều được thay thế bằng nụ cười.
Cứ như vậy, túi tiền Triệu Uyển Thanh mới làm trong năm nay lại trở nên chật cứng nữa rồi.
Cô đành phải kẹp lấy một số tờ tiền lớn đặt vào không gian, còn lại những tờ tiền có mệnh giá nhỏ hơn thì vẫn đặt vào túi tiền.
Sau khi bán được tháng *****ên, Triệu Uyển Thanh tổng kết số tiền chia cho Triệu Nhị và chị cả Triệu.
Hai người nhận lấy tiền của mình, vui mừng phấn khởi mà quay về nhà họ Triệu.
Triệu Nhị cũng giống như chị cả Triệu, có tiền thì lập tức giao cho cha Triệu và mẹ Triệu.
Chị cả Triệu đã không còn ăn cơm chung trong nhà nữa nhưng chị ấy vẫn muốn giao tiền cho cha mẹ, đơn giản vì chị ấy hiếu thảo.
Mà Triệu Nhị thì hoàn toàn khác, bây giờ cậu vẫn còn ở chung trong nhà, ăn cơm chung nên cậu cảm thấy mình phải giao tiền.
Chị cả Triệu vẫn giao một phần ba số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu, mà cha mẹ Triệu đều hiểu tính tình của con gái mình nên họ cũng không cần nhiều lời, cứ vậy mà nhận tiền của chị ấy.
Nhận lấy nhưng họ hoàn toàn không có ý định sẽ tiêu nó, họ xem như giữ giúp chị ấy, sau này nếu chị cả Triệu lập gia đình sẽ dùng nó lo đồ cưới cho chị ấy.
Triệu Nhị thì giao một nửa số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu: "Con và Thắng Nam đều ở trong nhà nên con nộp tiền cho cha mẹ là điều nên làm.
Cha mẹ Triệu cũng chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi nhận lấy.
Buổi tối, người nhà họ Triệu đã trở về, trên bàn cơm cha Triệu nói về chuyện Triệu Nhị bán bánh ngọt với Triệu Uyển Thanh, lời ông ấy nói khiến những người khác đều giật mình.
Chỉ có Tiểu Triệu, trên mặt cậu không hề ngạc nhiên.
Cậu cười híp mắt, gắp một miếng thịt xào lên, nói: "Em đã nói anh hai có cách kiếm tiền mà, nếu không hôm nay đã không mua thịt về thế này rồi."
Tiểu Triệu vốn chính là cậu bé có bề ngoài xuất chúng nhất của nhà họ Triệu, trời sinh đã thích cười, bây giờ hai má còn đang phồng lên vì nhai thức ăn, cả nhà nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thì trong lòng đều mềm ra.
"Nhóc con rất lanh lợi!" Triệu Nhị xoa đầu em trai mình.
"Em trai thật thông minh..." Triệu Đại cũng hâm mộ nhìn Triệu nhị.
Buổi tối, khi quay về phòng ngủ của mình.
Tô Thắng Nam cầm tiền chồng mình mang về mà nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Cô ấy không ngờ chồng mình vì gia đình nhỏ này mà đi buôn bán, trong thoáng chốc, cô ấy cảm thấy rất cảm động...
"Quần áo của anh đều cũ rồi, em sẽ làm quần áo mới cho anh." Có tiền, việc *****ên Tô Thắng Nam nghĩ đến chính là tiêu tiền vì chồng mình trước.
Triệu Nhị nhìn cô ấy: "Em làm cho mình đi, anh là đàn ông, cần gì mặc quần áo mới?"
Tô Thắng Nam cương quyết nói: "Vậy làm mấy đôi giày mới cho anh, vì anh thường xuyên đi bộ, giày bị hỏng rất nhanh."
Triệu Nhị ôm lấy cô ấy, hôn một cái, nói: "Được! Em nói cái gì thì làm cái đó..."...
DTV
Một bên khác, trong phòng Triệu Đại, lần *****ên trong đời mình Triệu Đại bị mất ngủ.
Cậu ấy cứ lăn qua lộn lại trên giường, sau cùng đánh thức Đổng Hiểu Hà.
Đổng Hiểu Hà tức giận, đẩy cậu ta: "Lăn qua lộn lại cái gì? Hơn nữa đêm rồi anh còn chưa ngủ?"
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Vất vả là điều đương nhiên nhưng người một nhà đều vất vả, mỗi tuần khi trong nhà làm bánh ngọt thì những công việc giặt quần áo, nấu cơm hay những công việc vặt vãnh đều do Tiểu Lâm đảm nhận, đến cả Màn Thầu còn nhỏ cũng phải giúp đỡ một số chuyện nhỏ trong nhà.Nhưng sau cùng có thể nhận được kết quả rất hậu hĩnh, mỗi lần mọi người trong nhà nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa và Triệu Nhị bán đồ xong và cầm tiền mang về nhà thì sự mệt mỏi trên mặt họ đều được thay thế bằng nụ cười.Cứ như vậy, túi tiền Triệu Uyển Thanh mới làm trong năm nay lại trở nên chật cứng nữa rồi.Cô đành phải kẹp lấy một số tờ tiền lớn đặt vào không gian, còn lại những tờ tiền có mệnh giá nhỏ hơn thì vẫn đặt vào túi tiền.Sau khi bán được tháng *****ên, Triệu Uyển Thanh tổng kết số tiền chia cho Triệu Nhị và chị cả Triệu.Hai người nhận lấy tiền của mình, vui mừng phấn khởi mà quay về nhà họ Triệu.Triệu Nhị cũng giống như chị cả Triệu, có tiền thì lập tức giao cho cha Triệu và mẹ Triệu.Chị cả Triệu đã không còn ăn cơm chung trong nhà nữa nhưng chị ấy vẫn muốn giao tiền cho cha mẹ, đơn giản vì chị ấy hiếu thảo.Mà Triệu Nhị thì hoàn toàn khác, bây giờ cậu vẫn còn ở chung trong nhà, ăn cơm chung nên cậu cảm thấy mình phải giao tiền.Chị cả Triệu vẫn giao một phần ba số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu, mà cha mẹ Triệu đều hiểu tính tình của con gái mình nên họ cũng không cần nhiều lời, cứ vậy mà nhận tiền của chị ấy.Nhận lấy nhưng họ hoàn toàn không có ý định sẽ tiêu nó, họ xem như giữ giúp chị ấy, sau này nếu chị cả Triệu lập gia đình sẽ dùng nó lo đồ cưới cho chị ấy.Triệu Nhị thì giao một nửa số tiền mình kiếm được cho cha mẹ Triệu: "Con và Thắng Nam đều ở trong nhà nên con nộp tiền cho cha mẹ là điều nên làm.Cha mẹ Triệu cũng chỉ ngẫm nghĩ một lát rồi nhận lấy.Buổi tối, người nhà họ Triệu đã trở về, trên bàn cơm cha Triệu nói về chuyện Triệu Nhị bán bánh ngọt với Triệu Uyển Thanh, lời ông ấy nói khiến những người khác đều giật mình.Chỉ có Tiểu Triệu, trên mặt cậu không hề ngạc nhiên.Cậu cười híp mắt, gắp một miếng thịt xào lên, nói: "Em đã nói anh hai có cách kiếm tiền mà, nếu không hôm nay đã không mua thịt về thế này rồi."Tiểu Triệu vốn chính là cậu bé có bề ngoài xuất chúng nhất của nhà họ Triệu, trời sinh đã thích cười, bây giờ hai má còn đang phồng lên vì nhai thức ăn, cả nhà nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc thì trong lòng đều mềm ra."Nhóc con rất lanh lợi!" Triệu Nhị xoa đầu em trai mình."Em trai thật thông minh..." Triệu Đại cũng hâm mộ nhìn Triệu nhị.Buổi tối, khi quay về phòng ngủ của mình.Tô Thắng Nam cầm tiền chồng mình mang về mà nước mắt cũng sắp rơi xuống.Cô ấy không ngờ chồng mình vì gia đình nhỏ này mà đi buôn bán, trong thoáng chốc, cô ấy cảm thấy rất cảm động..."Quần áo của anh đều cũ rồi, em sẽ làm quần áo mới cho anh." Có tiền, việc *****ên Tô Thắng Nam nghĩ đến chính là tiêu tiền vì chồng mình trước.Triệu Nhị nhìn cô ấy: "Em làm cho mình đi, anh là đàn ông, cần gì mặc quần áo mới?"Tô Thắng Nam cương quyết nói: "Vậy làm mấy đôi giày mới cho anh, vì anh thường xuyên đi bộ, giày bị hỏng rất nhanh."Triệu Nhị ôm lấy cô ấy, hôn một cái, nói: "Được! Em nói cái gì thì làm cái đó..."...DTVMột bên khác, trong phòng Triệu Đại, lần *****ên trong đời mình Triệu Đại bị mất ngủ.Cậu ấy cứ lăn qua lộn lại trên giường, sau cùng đánh thức Đổng Hiểu Hà.Đổng Hiểu Hà tức giận, đẩy cậu ta: "Lăn qua lộn lại cái gì? Hơn nữa đêm rồi anh còn chưa ngủ?"