Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 273: Chương 273

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Buổi tối cuối cùng của năm 72, Triệu Uyển Thanh không đành lòng để con trai mình ngủ bên cạnh thành giường đất nên cô chủ động bế nhóc con tới bên cạnh mình.Thời khắc năm mới vừa qua, Lâm Thiệu Hoa từ bên ngoài đi vào phòng, liền thấy chỗ ngủ quen thuộc của mình bị một 'kẻ' khác chiếm lấy ...Triệu Uyển Thanh thấy đôi tay của anh ngo ngoe rục rịch thì lập tức duỗi tay đem Màn Thầu ôm vào trong ngực, khẽ kêu nói: "Hôm nay anh tự lo đi! Màn Thầu phải ngủ với em."Người đàn ông đứng trên mặt đất im lặng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ cởi áo nằm xuống giường đất, nép vào bên cạnh Màn Thầu, duỗi tay ôm lấy vợ cùng con trai mình.Màn Thầu bị kẹp giữa, cảm giác hai bên đều ấm áp dễ chịu, trong lúc ngủ mơ còn không khỏi ưm ưm một tiếng.Triệu Uyển Thanh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói: " Con trai mình thật đánh yêu."Lâm Thiệu Hoa cố xích lại gần nữa, vươn tay qua Màn Thầu ôm chặt lấy cô,"Ngày mai cho con ngủ chỗ cũ."Triệu Uyển Thanh: "Hừ"...Năm 1973 tới rồi.Ngày *****ên của năm 1973. Màn Thầu tỉnh dậy giữa vòng tay của baba mama. .Nhìn thấy baba cùng mama nằm bên cạnh mình, Màn Thầu vui đến mức không khép miệng lại được."Màn Thầu không đái dầm!"Cậu nhóc vừa mặc áo bông, vừa chỉ vào giường đệm mà kiêu ngạo nói với Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa nhìn giường đệm sạch sẽ, lại liếc mắt nhìn nhau một cái.Màn Thầu lại vỗ tay nói: "Về sau! Mỗi ngày Màn Thầu đều sẽ ngủ ở chỗ này!"Triệu Uyển Thanh sờ sờ đầu Màn Thầu dỗ dành nói: "Được... Màn Thầu ngủ chỗ này..."DTVLâm Thiệu Hoa đang đứng bên cạnh mặc áo không nói lên lời.Ngày thứ hai, Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh cõng sọt như thường lệ dắt Màn Thầu tới thôn Hoàng Thổ.Khi ra đến cửa, em trai Lâm chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Triệu Uyển Thanh, vẻ mặt chờ đợi nói: "Chị, em có thể đi cùng không? Em rất nhớ Tiểu Nhạc đó!"Em trai Lâm cùng em trai Triệu cũng chơi rất thân với nhau, chẳng qua ngày thường không có cơ hội gặp nhau mấy.Mẹ Lâm cảm thấy ngượng ngùng, kéo em trai Lầm vào trong phòng,"Chị dâu con về nhà mẹ đẻ, con đi làm gì?"Thông gia bên kia chắc chắn sẽ làm bữa cơm, con dâu bà cùng con trai và cháu nội đi là hợp tình hợp lý, nhưng con trai út của bà là chú thì đi làm cái gì?Không duyên cớ mà ăn cơm nhà người ta, chuyện này có vẻ không hợp lễ nghĩa.Triệu Uyển Thanh không biết mẹ Lâm đang băn khoăn, chỉ cảm thấy đưa em trai Lâm theo thì em trai mình cũng sẽ có bạn chơi, liền nói: "Không sao hết, hôm nay đưa em trai Lâm đi chơi một chút, đến chiều thì cùng nhau trở về."Mẹ Lâm thấy cô thật sự không ngại, liền không cố chấp nữa.Em trai Lâm đã thay áo bông mới, dắt tay Màn Thầu đồng loạt xuất phát.Trên đường có em trai Lâm, Màn Thầu cũng hoạt bát rất nhiều, hai chú cháu đuổi nhau trên đường tuyết, còn đáp tuyết lên nhau.Đợi khi đến nhà họ Triệu, từ xa đã thấy Triệu Đại cùng Triệu Nhị ngồi xổm ở cửa chờ bọn họ.Vào nhà, cha Triệu mẹ Triệu nhìn thấy em trai Lâm cũng tới, hỏi thăm rất nhiều, nhét kẹo và đậu phộng cho cậu, sau đó em trai Lâm đã bị em trai Triệu lôi đi.Màn Thầu nhìn chú nhỏ cùng ***** chạy đi, không chịu ngồi trên đùi Lâm Thiệu Hoa nữa, Màn Thầu xoay người một chút rồi trèo xuống, bước những bước chân nhỏ ngắn đi theo."Chú- cậu - đợi Màn Thầu!"Cha Triệu cùng mẹ Triệu nhìn bộ dáng hoạt bát lanh lợi của cháu ngoại, khóe miệng nở nụ cười tươi đến mang tai.Mẹ Triệu sờ sờ bụng Triệu Uyển Thanh, quan tâm nói: "Khi nào thì con sẽ sinh?"Tưởng tượng đến việc có hai đứa cháu dễ thương như Màn Thầu, mẹ Triệu cảm thấy có chút háo hức không chờ nổi."Cỡ tháng ba năm nay." Triệu Uyển Thanh tính toán.Trong nhà mọi người cùng nói chuyện, hai hạt đậu nành cùng với hạt đậu nhỏ ở bên ngoài chơi tuyết.Lâm tiểu đệ đẩy tuyết cầu, nói: "Tiểu Nhạc, chúng ta chơi đẩy tuyết cầu đi, ai đẩy tuyết cầu to hơn, người đó thắng, người thua sẽ bị trừng phạt."Em trai Lâm vội vàng đẩy tuyết cầu trong tay, nói: "Phạt như thế nào?""Phạt gì !" Màn Thầu cũng đi theo hô."Hai chúng ta thi thôi, Màn Thầu quá nhỏ nên không công bằng. Thua thì phải biểu diễn, như thế nào?"

Buổi tối cuối cùng của năm 72, Triệu Uyển Thanh không đành lòng để con trai mình ngủ bên cạnh thành giường đất nên cô chủ động bế nhóc con tới bên cạnh mình.

Thời khắc năm mới vừa qua, Lâm Thiệu Hoa từ bên ngoài đi vào phòng, liền thấy chỗ ngủ quen thuộc của mình bị một 'kẻ' khác chiếm lấy ...

Triệu Uyển Thanh thấy đôi tay của anh ngo ngoe rục rịch thì lập tức duỗi tay đem Màn Thầu ôm vào trong ngực, khẽ kêu nói: "Hôm nay anh tự lo đi! Màn Thầu phải ngủ với em."

Người đàn ông đứng trên mặt đất im lặng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ cởi áo nằm xuống giường đất, nép vào bên cạnh Màn Thầu, duỗi tay ôm lấy vợ cùng con trai mình.

Màn Thầu bị kẹp giữa, cảm giác hai bên đều ấm áp dễ chịu, trong lúc ngủ mơ còn không khỏi ưm ưm một tiếng.

Triệu Uyển Thanh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói: " Con trai mình thật đánh yêu."

Lâm Thiệu Hoa cố xích lại gần nữa, vươn tay qua Màn Thầu ôm chặt lấy cô,"Ngày mai cho con ngủ chỗ cũ."

Triệu Uyển Thanh: "Hừ"...

Năm 1973 tới rồi.

Ngày *****ên của năm 1973. Màn Thầu tỉnh dậy giữa vòng tay của baba mama. .

Nhìn thấy baba cùng mama nằm bên cạnh mình, Màn Thầu vui đến mức không khép miệng lại được.

"Màn Thầu không đái dầm!"

Cậu nhóc vừa mặc áo bông, vừa chỉ vào giường đệm mà kiêu ngạo nói với Triệu Uyển Thanh.

Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa nhìn giường đệm sạch sẽ, lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Màn Thầu lại vỗ tay nói: "Về sau! Mỗi ngày Màn Thầu đều sẽ ngủ ở chỗ này!"

Triệu Uyển Thanh sờ sờ đầu Màn Thầu dỗ dành nói: "Được... Màn Thầu ngủ chỗ này..."

DTV

Lâm Thiệu Hoa đang đứng bên cạnh mặc áo không nói lên lời.

Ngày thứ hai, Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh cõng sọt như thường lệ dắt Màn Thầu tới thôn Hoàng Thổ.

Khi ra đến cửa, em trai Lâm chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Triệu Uyển Thanh, vẻ mặt chờ đợi nói: "Chị, em có thể đi cùng không? Em rất nhớ Tiểu Nhạc đó!"

Em trai Lâm cùng em trai Triệu cũng chơi rất thân với nhau, chẳng qua ngày thường không có cơ hội gặp nhau mấy.

Mẹ Lâm cảm thấy ngượng ngùng, kéo em trai Lầm vào trong phòng,"Chị dâu con về nhà mẹ đẻ, con đi làm gì?"

Thông gia bên kia chắc chắn sẽ làm bữa cơm, con dâu bà cùng con trai và cháu nội đi là hợp tình hợp lý, nhưng con trai út của bà là chú thì đi làm cái gì?

Không duyên cớ mà ăn cơm nhà người ta, chuyện này có vẻ không hợp lễ nghĩa.

Triệu Uyển Thanh không biết mẹ Lâm đang băn khoăn, chỉ cảm thấy đưa em trai Lâm theo thì em trai mình cũng sẽ có bạn chơi, liền nói: "Không sao hết, hôm nay đưa em trai Lâm đi chơi một chút, đến chiều thì cùng nhau trở về."

Mẹ Lâm thấy cô thật sự không ngại, liền không cố chấp nữa.

Em trai Lâm đã thay áo bông mới, dắt tay Màn Thầu đồng loạt xuất phát.

Trên đường có em trai Lâm, Màn Thầu cũng hoạt bát rất nhiều, hai chú cháu đuổi nhau trên đường tuyết, còn đáp tuyết lên nhau.

Đợi khi đến nhà họ Triệu, từ xa đã thấy Triệu Đại cùng Triệu Nhị ngồi xổm ở cửa chờ bọn họ.

Vào nhà, cha Triệu mẹ Triệu nhìn thấy em trai Lâm cũng tới, hỏi thăm rất nhiều, nhét kẹo và đậu phộng cho cậu, sau đó em trai Lâm đã bị em trai Triệu lôi đi.

Màn Thầu nhìn chú nhỏ cùng ***** chạy đi, không chịu ngồi trên đùi Lâm Thiệu Hoa nữa, Màn Thầu xoay người một chút rồi trèo xuống, bước những bước chân nhỏ ngắn đi theo.

"Chú- cậu - đợi Màn Thầu!"

Cha Triệu cùng mẹ Triệu nhìn bộ dáng hoạt bát lanh lợi của cháu ngoại, khóe miệng nở nụ cười tươi đến mang tai.

Mẹ Triệu sờ sờ bụng Triệu Uyển Thanh, quan tâm nói: "Khi nào thì con sẽ sinh?"

Tưởng tượng đến việc có hai đứa cháu dễ thương như Màn Thầu, mẹ Triệu cảm thấy có chút háo hức không chờ nổi.

"Cỡ tháng ba năm nay." Triệu Uyển Thanh tính toán.

Trong nhà mọi người cùng nói chuyện, hai hạt đậu nành cùng với hạt đậu nhỏ ở bên ngoài chơi tuyết.

Lâm tiểu đệ đẩy tuyết cầu, nói: "Tiểu Nhạc, chúng ta chơi đẩy tuyết cầu đi, ai đẩy tuyết cầu to hơn, người đó thắng, người thua sẽ bị trừng phạt."

Em trai Lâm vội vàng đẩy tuyết cầu trong tay, nói: "Phạt như thế nào?"

"Phạt gì !" Màn Thầu cũng đi theo hô.

"Hai chúng ta thi thôi, Màn Thầu quá nhỏ nên không công bằng. Thua thì phải biểu diễn, như thế nào?"

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Buổi tối cuối cùng của năm 72, Triệu Uyển Thanh không đành lòng để con trai mình ngủ bên cạnh thành giường đất nên cô chủ động bế nhóc con tới bên cạnh mình.Thời khắc năm mới vừa qua, Lâm Thiệu Hoa từ bên ngoài đi vào phòng, liền thấy chỗ ngủ quen thuộc của mình bị một 'kẻ' khác chiếm lấy ...Triệu Uyển Thanh thấy đôi tay của anh ngo ngoe rục rịch thì lập tức duỗi tay đem Màn Thầu ôm vào trong ngực, khẽ kêu nói: "Hôm nay anh tự lo đi! Màn Thầu phải ngủ với em."Người đàn ông đứng trên mặt đất im lặng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ cởi áo nằm xuống giường đất, nép vào bên cạnh Màn Thầu, duỗi tay ôm lấy vợ cùng con trai mình.Màn Thầu bị kẹp giữa, cảm giác hai bên đều ấm áp dễ chịu, trong lúc ngủ mơ còn không khỏi ưm ưm một tiếng.Triệu Uyển Thanh chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con, nói: " Con trai mình thật đánh yêu."Lâm Thiệu Hoa cố xích lại gần nữa, vươn tay qua Màn Thầu ôm chặt lấy cô,"Ngày mai cho con ngủ chỗ cũ."Triệu Uyển Thanh: "Hừ"...Năm 1973 tới rồi.Ngày *****ên của năm 1973. Màn Thầu tỉnh dậy giữa vòng tay của baba mama. .Nhìn thấy baba cùng mama nằm bên cạnh mình, Màn Thầu vui đến mức không khép miệng lại được."Màn Thầu không đái dầm!"Cậu nhóc vừa mặc áo bông, vừa chỉ vào giường đệm mà kiêu ngạo nói với Triệu Uyển Thanh.Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa nhìn giường đệm sạch sẽ, lại liếc mắt nhìn nhau một cái.Màn Thầu lại vỗ tay nói: "Về sau! Mỗi ngày Màn Thầu đều sẽ ngủ ở chỗ này!"Triệu Uyển Thanh sờ sờ đầu Màn Thầu dỗ dành nói: "Được... Màn Thầu ngủ chỗ này..."DTVLâm Thiệu Hoa đang đứng bên cạnh mặc áo không nói lên lời.Ngày thứ hai, Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh cõng sọt như thường lệ dắt Màn Thầu tới thôn Hoàng Thổ.Khi ra đến cửa, em trai Lâm chạy tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Triệu Uyển Thanh, vẻ mặt chờ đợi nói: "Chị, em có thể đi cùng không? Em rất nhớ Tiểu Nhạc đó!"Em trai Lâm cùng em trai Triệu cũng chơi rất thân với nhau, chẳng qua ngày thường không có cơ hội gặp nhau mấy.Mẹ Lâm cảm thấy ngượng ngùng, kéo em trai Lầm vào trong phòng,"Chị dâu con về nhà mẹ đẻ, con đi làm gì?"Thông gia bên kia chắc chắn sẽ làm bữa cơm, con dâu bà cùng con trai và cháu nội đi là hợp tình hợp lý, nhưng con trai út của bà là chú thì đi làm cái gì?Không duyên cớ mà ăn cơm nhà người ta, chuyện này có vẻ không hợp lễ nghĩa.Triệu Uyển Thanh không biết mẹ Lâm đang băn khoăn, chỉ cảm thấy đưa em trai Lâm theo thì em trai mình cũng sẽ có bạn chơi, liền nói: "Không sao hết, hôm nay đưa em trai Lâm đi chơi một chút, đến chiều thì cùng nhau trở về."Mẹ Lâm thấy cô thật sự không ngại, liền không cố chấp nữa.Em trai Lâm đã thay áo bông mới, dắt tay Màn Thầu đồng loạt xuất phát.Trên đường có em trai Lâm, Màn Thầu cũng hoạt bát rất nhiều, hai chú cháu đuổi nhau trên đường tuyết, còn đáp tuyết lên nhau.Đợi khi đến nhà họ Triệu, từ xa đã thấy Triệu Đại cùng Triệu Nhị ngồi xổm ở cửa chờ bọn họ.Vào nhà, cha Triệu mẹ Triệu nhìn thấy em trai Lâm cũng tới, hỏi thăm rất nhiều, nhét kẹo và đậu phộng cho cậu, sau đó em trai Lâm đã bị em trai Triệu lôi đi.Màn Thầu nhìn chú nhỏ cùng ***** chạy đi, không chịu ngồi trên đùi Lâm Thiệu Hoa nữa, Màn Thầu xoay người một chút rồi trèo xuống, bước những bước chân nhỏ ngắn đi theo."Chú- cậu - đợi Màn Thầu!"Cha Triệu cùng mẹ Triệu nhìn bộ dáng hoạt bát lanh lợi của cháu ngoại, khóe miệng nở nụ cười tươi đến mang tai.Mẹ Triệu sờ sờ bụng Triệu Uyển Thanh, quan tâm nói: "Khi nào thì con sẽ sinh?"Tưởng tượng đến việc có hai đứa cháu dễ thương như Màn Thầu, mẹ Triệu cảm thấy có chút háo hức không chờ nổi."Cỡ tháng ba năm nay." Triệu Uyển Thanh tính toán.Trong nhà mọi người cùng nói chuyện, hai hạt đậu nành cùng với hạt đậu nhỏ ở bên ngoài chơi tuyết.Lâm tiểu đệ đẩy tuyết cầu, nói: "Tiểu Nhạc, chúng ta chơi đẩy tuyết cầu đi, ai đẩy tuyết cầu to hơn, người đó thắng, người thua sẽ bị trừng phạt."Em trai Lâm vội vàng đẩy tuyết cầu trong tay, nói: "Phạt như thế nào?""Phạt gì !" Màn Thầu cũng đi theo hô."Hai chúng ta thi thôi, Màn Thầu quá nhỏ nên không công bằng. Thua thì phải biểu diễn, như thế nào?"

Chương 273: Chương 273