“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 308: Chương 308
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bài phát biểu này vẫn được cô nói vô cùng sôi nổi, kích động b.ắ.n ra bốn phía, vừa dứt lời, dưới đài đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Dưới đài, Lâm Thiệu Hoa nhìn vợ mình mở mắt nói mấy lời bịa đặt mà còn nói đến vô cùng kích động thì trong lòng có cảm giác không nói nên lời.Xuống đài, Triệu Uyển Thanh nhìn Lâm Thiệu Hoa, mặt mày đỏ bừng.Thật quá mất mặt! Mấy lời khoác lác vừa rồi đều để Lâm Thiệu Hoa nghe thấy rồi...Tuyệt đối không được có lần sau!Hai người ở Địa Khu còn chưa được bao lâu phải rời đi, gần đến lúc quay về thì báo xã của Địa Khu đã tìm đến họ."Cái gì? Muốn phỏng vấn tôi? Còn muốn đến nhà tôi?"Triệu Uyển Thanh khiếp sợ ngây người.Lần này chính cô khiến mình phải lên mặt báo rồi!"Đồng chí Triệu Uyển Thanh, xin hỏi cô đưa chúng tôi về nhà cô làm bài phỏng vấn sẽ không có vấn đề gì chứ? Sự kiện khoai lang khổng lồ lần này quả thực quá kỳ lạ! Đây chắc chắn chính là vua khoai lang trong vòng mấy chục năm trở lại đây ở khắp khu vực chúng ta."Mấy người của báo xã vây lấy Triệu Uyển Thanh nói một hồi lâu, cuối cùng mới thuyết phục được cô.Gần đây các thôn dân thôn Thủy Truân đều hỏi thăm Triệu Uyển Thanh đã đi đâu.Mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh đã đến Địa Khu tham dự đại nghị khen thưởng."Tham gia hội nghị khen thưởng ở Địa Khu sao? Con dâu của cô quá tài giỏi!""Đích thân lãnh đạo Địa Khu khen ngợi Triệu Uyển Thanh sao? Quá ghê gớm rồi!"Tuy nhiên vẫn có người ghen tị: "Địa Khu xa như vậy, một mình con dâu nhà bà đi, Thiệu Hoa nhà bà có thể yên tâm sao?"Mẹ Lâm liếc người kia, thản nhiên nói: "Ha, bà yên tâm! Con trai Thiệu Hoa của tôi cũng đi theo.""Lãnh đạo công xã đã sắp xếp cả rồi, họ để con trai tôi đưa con dâu đến Địa Khu!" Mẹ Lâm bổ đao.Người kia ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó trốn chui trốn nhủi như con chuột.DTVTất cả mọi người đều mong mỏi Triệu Uyển Thanh quay về kể cho họ nghe Địa Khu có hình dáng thế nào? Phải biết rằng cả đời này nơi họ đi xa nhất cũng chỉ trong phạm vi huyện thành.Địa Khu?Căn bản là không thể đến đó.Thế là vào một ngày mọi người trong thôn đã nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa quay về thôn... Đi theo họ còn có mấy người.Mấy người kia ăn mặc giống như cán bộ, có một người cầm máy quay trên tay, một người khác thì cầm sổ, bút.Đây đây đây đây... Đây chẳng phải là ký giả sao?Các thôn dân lập tức chen chúc nhau đến nhìn, họ dè dặt hỏi Triệu Uyển Thanh: "Đây... Đây là chuyện gì thế?"Triệu Uyển Thanh chỉ vào một đồng chí báo xã bên cạnh, nói: "Đồng chí báo xã đến phỏng vấn ạ.""Phỏng vấn sao?" Mọi người đều hoảng hốt.Vậy chẳng phải Triệu Uyển Thanh sắp được lên báo sao?Trời ơi! Người thôn Thủy Truân của họ sắp được lên báo rồi! Còn là báo giấy Địa Khu nữa.Đây quả thực chính là niềm vinh hạnh của xã Thủy Truân rồi!Biết được sắp đăng lên báo, người đến vây xem càng lúc càng tăng lên, tất cả đều mong muốn đồng chí báo xã cũng chụp họ đăng lên, thậm chí còn có thôn dân chen lấn muốn đứng cạnh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa.Dù sao người phải phỏng vấn là Triệu Uyển Thanh, chỉ cần họ đứng sát bên cạnh cô, chắc chắn có thể dính mặt mũi vào hình.Triệu Uyển Thanh bị biểu hiện của các bà con trong thôn làm kho dở khóc dở cười.Ban đầu vốn chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng mọi người cứ chen chúc như vậy nên phải đi đến nửa ngày mới đến được cửa nhà họ Lâm.Lúc này, nhà cũ và nhị phòng nhà họ Lâm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả đều đã chạy ra ngoài đợi sẵn.Đến cả bác dâu hai và Lâm ngũ muội bình thường vẫn qua lại không tốt với họ cũng chạy ra ngoài, đã vậy trên người còn cố ý thay một bộ quần áo mới, tóc tai chải chuốt gọn gàng.Bà cụ Lâm mặc bộ quần áo có thể diện nhất của bà ấy, trước khi bước ra ngoài bà ấy còn cố ý dặn dò ông nội Lâm cũng phải thay quần áo mới.Hai người vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa thì lập tức chạy đến, miệng không ngừng gọi: "Cháu trai cả, cháu dâu cả!"Còn sợ người khác không biết đây chính là cháu trai cả và cháu dâu cả của mình.
Bài phát biểu này vẫn được cô nói vô cùng sôi nổi, kích động b.ắ.n ra bốn phía, vừa dứt lời, dưới đài đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Dưới đài, Lâm Thiệu Hoa nhìn vợ mình mở mắt nói mấy lời bịa đặt mà còn nói đến vô cùng kích động thì trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Xuống đài, Triệu Uyển Thanh nhìn Lâm Thiệu Hoa, mặt mày đỏ bừng.
Thật quá mất mặt! Mấy lời khoác lác vừa rồi đều để Lâm Thiệu Hoa nghe thấy rồi...
Tuyệt đối không được có lần sau!
Hai người ở Địa Khu còn chưa được bao lâu phải rời đi, gần đến lúc quay về thì báo xã của Địa Khu đã tìm đến họ.
"Cái gì? Muốn phỏng vấn tôi? Còn muốn đến nhà tôi?"
Triệu Uyển Thanh khiếp sợ ngây người.
Lần này chính cô khiến mình phải lên mặt báo rồi!
"Đồng chí Triệu Uyển Thanh, xin hỏi cô đưa chúng tôi về nhà cô làm bài phỏng vấn sẽ không có vấn đề gì chứ? Sự kiện khoai lang khổng lồ lần này quả thực quá kỳ lạ! Đây chắc chắn chính là vua khoai lang trong vòng mấy chục năm trở lại đây ở khắp khu vực chúng ta."
Mấy người của báo xã vây lấy Triệu Uyển Thanh nói một hồi lâu, cuối cùng mới thuyết phục được cô.
Gần đây các thôn dân thôn Thủy Truân đều hỏi thăm Triệu Uyển Thanh đã đi đâu.
Mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh đã đến Địa Khu tham dự đại nghị khen thưởng.
"Tham gia hội nghị khen thưởng ở Địa Khu sao? Con dâu của cô quá tài giỏi!"
"Đích thân lãnh đạo Địa Khu khen ngợi Triệu Uyển Thanh sao? Quá ghê gớm rồi!"
Tuy nhiên vẫn có người ghen tị: "Địa Khu xa như vậy, một mình con dâu nhà bà đi, Thiệu Hoa nhà bà có thể yên tâm sao?"
Mẹ Lâm liếc người kia, thản nhiên nói: "Ha, bà yên tâm! Con trai Thiệu Hoa của tôi cũng đi theo."
"Lãnh đạo công xã đã sắp xếp cả rồi, họ để con trai tôi đưa con dâu đến Địa Khu!" Mẹ Lâm bổ đao.
Người kia ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó trốn chui trốn nhủi như con chuột.
DTV
Tất cả mọi người đều mong mỏi Triệu Uyển Thanh quay về kể cho họ nghe Địa Khu có hình dáng thế nào? Phải biết rằng cả đời này nơi họ đi xa nhất cũng chỉ trong phạm vi huyện thành.
Địa Khu?
Căn bản là không thể đến đó.
Thế là vào một ngày mọi người trong thôn đã nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa quay về thôn... Đi theo họ còn có mấy người.
Mấy người kia ăn mặc giống như cán bộ, có một người cầm máy quay trên tay, một người khác thì cầm sổ, bút.
Đây đây đây đây... Đây chẳng phải là ký giả sao?
Các thôn dân lập tức chen chúc nhau đến nhìn, họ dè dặt hỏi Triệu Uyển Thanh: "Đây... Đây là chuyện gì thế?"
Triệu Uyển Thanh chỉ vào một đồng chí báo xã bên cạnh, nói: "Đồng chí báo xã đến phỏng vấn ạ."
"Phỏng vấn sao?" Mọi người đều hoảng hốt.
Vậy chẳng phải Triệu Uyển Thanh sắp được lên báo sao?
Trời ơi! Người thôn Thủy Truân của họ sắp được lên báo rồi! Còn là báo giấy Địa Khu nữa.
Đây quả thực chính là niềm vinh hạnh của xã Thủy Truân rồi!
Biết được sắp đăng lên báo, người đến vây xem càng lúc càng tăng lên, tất cả đều mong muốn đồng chí báo xã cũng chụp họ đăng lên, thậm chí còn có thôn dân chen lấn muốn đứng cạnh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa.
Dù sao người phải phỏng vấn là Triệu Uyển Thanh, chỉ cần họ đứng sát bên cạnh cô, chắc chắn có thể dính mặt mũi vào hình.
Triệu Uyển Thanh bị biểu hiện của các bà con trong thôn làm kho dở khóc dở cười.
Ban đầu vốn chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng mọi người cứ chen chúc như vậy nên phải đi đến nửa ngày mới đến được cửa nhà họ Lâm.
Lúc này, nhà cũ và nhị phòng nhà họ Lâm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả đều đã chạy ra ngoài đợi sẵn.
Đến cả bác dâu hai và Lâm ngũ muội bình thường vẫn qua lại không tốt với họ cũng chạy ra ngoài, đã vậy trên người còn cố ý thay một bộ quần áo mới, tóc tai chải chuốt gọn gàng.
Bà cụ Lâm mặc bộ quần áo có thể diện nhất của bà ấy, trước khi bước ra ngoài bà ấy còn cố ý dặn dò ông nội Lâm cũng phải thay quần áo mới.
Hai người vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa thì lập tức chạy đến, miệng không ngừng gọi: "Cháu trai cả, cháu dâu cả!"
Còn sợ người khác không biết đây chính là cháu trai cả và cháu dâu cả của mình.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Bài phát biểu này vẫn được cô nói vô cùng sôi nổi, kích động b.ắ.n ra bốn phía, vừa dứt lời, dưới đài đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.Dưới đài, Lâm Thiệu Hoa nhìn vợ mình mở mắt nói mấy lời bịa đặt mà còn nói đến vô cùng kích động thì trong lòng có cảm giác không nói nên lời.Xuống đài, Triệu Uyển Thanh nhìn Lâm Thiệu Hoa, mặt mày đỏ bừng.Thật quá mất mặt! Mấy lời khoác lác vừa rồi đều để Lâm Thiệu Hoa nghe thấy rồi...Tuyệt đối không được có lần sau!Hai người ở Địa Khu còn chưa được bao lâu phải rời đi, gần đến lúc quay về thì báo xã của Địa Khu đã tìm đến họ."Cái gì? Muốn phỏng vấn tôi? Còn muốn đến nhà tôi?"Triệu Uyển Thanh khiếp sợ ngây người.Lần này chính cô khiến mình phải lên mặt báo rồi!"Đồng chí Triệu Uyển Thanh, xin hỏi cô đưa chúng tôi về nhà cô làm bài phỏng vấn sẽ không có vấn đề gì chứ? Sự kiện khoai lang khổng lồ lần này quả thực quá kỳ lạ! Đây chắc chắn chính là vua khoai lang trong vòng mấy chục năm trở lại đây ở khắp khu vực chúng ta."Mấy người của báo xã vây lấy Triệu Uyển Thanh nói một hồi lâu, cuối cùng mới thuyết phục được cô.Gần đây các thôn dân thôn Thủy Truân đều hỏi thăm Triệu Uyển Thanh đã đi đâu.Mẹ Lâm nói Triệu Uyển Thanh đã đến Địa Khu tham dự đại nghị khen thưởng."Tham gia hội nghị khen thưởng ở Địa Khu sao? Con dâu của cô quá tài giỏi!""Đích thân lãnh đạo Địa Khu khen ngợi Triệu Uyển Thanh sao? Quá ghê gớm rồi!"Tuy nhiên vẫn có người ghen tị: "Địa Khu xa như vậy, một mình con dâu nhà bà đi, Thiệu Hoa nhà bà có thể yên tâm sao?"Mẹ Lâm liếc người kia, thản nhiên nói: "Ha, bà yên tâm! Con trai Thiệu Hoa của tôi cũng đi theo.""Lãnh đạo công xã đã sắp xếp cả rồi, họ để con trai tôi đưa con dâu đến Địa Khu!" Mẹ Lâm bổ đao.Người kia ngượng ngùng ngậm miệng lại, sau đó trốn chui trốn nhủi như con chuột.DTVTất cả mọi người đều mong mỏi Triệu Uyển Thanh quay về kể cho họ nghe Địa Khu có hình dáng thế nào? Phải biết rằng cả đời này nơi họ đi xa nhất cũng chỉ trong phạm vi huyện thành.Địa Khu?Căn bản là không thể đến đó.Thế là vào một ngày mọi người trong thôn đã nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa quay về thôn... Đi theo họ còn có mấy người.Mấy người kia ăn mặc giống như cán bộ, có một người cầm máy quay trên tay, một người khác thì cầm sổ, bút.Đây đây đây đây... Đây chẳng phải là ký giả sao?Các thôn dân lập tức chen chúc nhau đến nhìn, họ dè dặt hỏi Triệu Uyển Thanh: "Đây... Đây là chuyện gì thế?"Triệu Uyển Thanh chỉ vào một đồng chí báo xã bên cạnh, nói: "Đồng chí báo xã đến phỏng vấn ạ.""Phỏng vấn sao?" Mọi người đều hoảng hốt.Vậy chẳng phải Triệu Uyển Thanh sắp được lên báo sao?Trời ơi! Người thôn Thủy Truân của họ sắp được lên báo rồi! Còn là báo giấy Địa Khu nữa.Đây quả thực chính là niềm vinh hạnh của xã Thủy Truân rồi!Biết được sắp đăng lên báo, người đến vây xem càng lúc càng tăng lên, tất cả đều mong muốn đồng chí báo xã cũng chụp họ đăng lên, thậm chí còn có thôn dân chen lấn muốn đứng cạnh Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa.Dù sao người phải phỏng vấn là Triệu Uyển Thanh, chỉ cần họ đứng sát bên cạnh cô, chắc chắn có thể dính mặt mũi vào hình.Triệu Uyển Thanh bị biểu hiện của các bà con trong thôn làm kho dở khóc dở cười.Ban đầu vốn chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng mọi người cứ chen chúc như vậy nên phải đi đến nửa ngày mới đến được cửa nhà họ Lâm.Lúc này, nhà cũ và nhị phòng nhà họ Lâm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tất cả đều đã chạy ra ngoài đợi sẵn.Đến cả bác dâu hai và Lâm ngũ muội bình thường vẫn qua lại không tốt với họ cũng chạy ra ngoài, đã vậy trên người còn cố ý thay một bộ quần áo mới, tóc tai chải chuốt gọn gàng.Bà cụ Lâm mặc bộ quần áo có thể diện nhất của bà ấy, trước khi bước ra ngoài bà ấy còn cố ý dặn dò ông nội Lâm cũng phải thay quần áo mới.Hai người vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa thì lập tức chạy đến, miệng không ngừng gọi: "Cháu trai cả, cháu dâu cả!"Còn sợ người khác không biết đây chính là cháu trai cả và cháu dâu cả của mình.