“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 314: Chương 314
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trước đó cô đã quyết định muốn bắt đầu bố trí, Triệu Uyển Thanh lập tức hành động.Cô đã làm bánh ngọt, làm bàn tiệc nhiều năm nay, cho dù là ở công xã hay trong huyện đều có người quen biết.*****ên cô đã nhờ đến một số người quen biết ở trong huyện, để họ hỗ trợ tìm phòng giúp, những người này hầu hết là khách hàng thường mua bánh ngọt hoặc những người từng mời cô đến làm bàn tiệc trước đó.Rất nhanh cô đã nhận được phản hồi.Trâu Hạ Hoa mở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh xách theo cái giỏ thì lập tức cười nói: "Uyển Thanh đến rồi, sao còn mang theo đồ làm gì? Mau vào trong đi!"Trâu Hạ Hoa chính là em gái ruột của Trâu Xuân Hoa vợ đại đội trưởng, trước kia bà đã từng mời Triệu Uyển Thanh làm bàn tiệc cưới cho con trai minh, mà đó cũng là bàn tiệc cưới ở huyện thành *****ên Triệu Uyển Thanh đã nhận làm.Bàn tiệc kia khiến Trâu Hạ Hoa rất có thể diện, thế là từ đó về sau Trâu Hạ Hoa đã qua lại với Triệu Uyển Thanh nhiều hơn, sau này mỗi khi Triệu Uyển Thanh vào huyện cũng đưa một ít bánh ngọt đến chỗ bà, quan hệ của hai người càng gần hơn.Triệu Uyển Thanh vào cửa, đưa cái giỏ trong tay mình cho Trâu Hạ Hoa, nói: "Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền cả, chỉ là cháu làm mấy món bánh ngọt, không phải cháu trai của thím rất thích ăn sao? Cháu nghĩ đến thím nên mang một ít đến."DTVTrâu Hạ Hoa cũng không từ chối, bà nhận bánh ngọt, nói mấy lời cảm ơn Triệu Uyển Thanh.Hai người vào nhà, Trâu Hạ Hoa mới cho Triệu Uyển Thanh xem bố cục của một số cửa hàng bà đã thu thập được.Tất cả có ba chỗ, một chỗ khá vắng vẻ nhưng diện tích phòng khá lớn, phía sau còn có thêm phòng có thể ở được. Một chỗ khác rất tốt, vị trí trong khu vực cực kỳ phồn hoa trong huyện nhưng diện tích cực kỳ nhỏ, càng không có chỗ cho người ở. Một nơi khác nữa có vị trí không tệ, diện tích vừa phải, phía trước là cửa hàng, phía sau có mấy gian phòng có thể ở lại.Triệu Uyển Thanh xem thông tin và bố cục Trâu Hạ Hoa đã vẽ lại một cách tỉ mỉ, như thế này cũng thấy được Trâu Hạ Hoa đã rất nhiệt tình tìm hiểu giúp cô.Xem ra Triệu Uyển Thanh tìm Trâu Hạ Hoa giúp là rất chính xác, vì cô thật lòng với người ta, người ta cũng giúp cô rất nhiệt tình."Cháu thấy chỗ này không được, vị trí quá vắng vẻ."Triệu Uyển Thanh xem hết một lần, cô loại bỏ vị trí vắng vẻ kia ra trước tiên.Người ta thường nói rượu ngon không ngại ngõ nhỏ, hẻm sâu, thật ra câu nói này hoàn toàn vô nghĩa về phương diện buôn bán.Nếu có điều kiện, vì sao còn cố ý đặt cửa hàng trong ngõ hẻm?Đương nhiên chất lượng của sản phẩm vẫn là quan trọng nhất nhưng công tác tiếp thị và vị trí cũng là nhân tố không thể qua loa.Trâu Hạ Hoa cũng đồng ý với cô, bà khẽ gật đầu, nói: "Trước đó thím cũng cảm thấy chỗ này khá xa, khá vắng nhưng vì giá rẻ..."Trâu Hạ Hoa dựng ngón tay lên báo số tiền.Triệu Uyển Thanh cay mày. Tám trăm?Đúng là rất rẻ.Nhưng cô vẫn không mua nó, cô không thiếu con số gần một ngàn này.Hai cửa hàng còn lại đều có cái lợi và hại, trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh vẫn chưa quyết định được mình sẽ mua cái nào, vì vậy Trâu Hạ Hoa đã dẫn cô đi xem trực tiếp.Cửa hàng thứ nhất Triệu Uyển Thanh đến xem là nơi có vị trí tốt nhưng có diện tích nhỏ nhất.Triệu Uyển Thanh đi theo người bán xem xét một vòng, lại đi một vòng xung quanh đây, cuối cùng vẫn rời đi với Trâu Hạ Hoa.Trâu Hạ Hoa: "Cháu không hài lòng sao? Tuy nơi này hơi nhỏ, hơi cũ nhưng vị trí nằm ở nơi phồn hoa nhất của huyện."Theo bà thấy, nếu là buôn bán, chắc chắn phải chọn khu vực phồn hoa nhất.Triệu Uyển Thanh thản nhiên cười nói: "Xem cửa hàng tiếp theo rồi nói ạ."Tuy cửa hàng này nằm ở khu vực phồn hoa nhưng đã cũ, cả những nơi buôn bán xung quanh cũng rất cũ kỹ, không hề có dáng vẻ muốn chấn chỉnh lại.Triệu Uyển Thanh cảm thấy nơi này được gọi là phồn hoa nhất có lẽ đã là quá khứ. Thời kỳ mở cửa cải cách đã sắp đến rồi, sẽ có rất nhiều doanh nhân mở cửa tiệm làm ăn trong huyện, trong tương lai khu vực phồn hoa nhất chưa chắc là ở đây.
Trước đó cô đã quyết định muốn bắt đầu bố trí, Triệu Uyển Thanh lập tức hành động.
Cô đã làm bánh ngọt, làm bàn tiệc nhiều năm nay, cho dù là ở công xã hay trong huyện đều có người quen biết.
*****ên cô đã nhờ đến một số người quen biết ở trong huyện, để họ hỗ trợ tìm phòng giúp, những người này hầu hết là khách hàng thường mua bánh ngọt hoặc những người từng mời cô đến làm bàn tiệc trước đó.
Rất nhanh cô đã nhận được phản hồi.
Trâu Hạ Hoa mở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh xách theo cái giỏ thì lập tức cười nói: "Uyển Thanh đến rồi, sao còn mang theo đồ làm gì? Mau vào trong đi!"
Trâu Hạ Hoa chính là em gái ruột của Trâu Xuân Hoa vợ đại đội trưởng, trước kia bà đã từng mời Triệu Uyển Thanh làm bàn tiệc cưới cho con trai minh, mà đó cũng là bàn tiệc cưới ở huyện thành *****ên Triệu Uyển Thanh đã nhận làm.
Bàn tiệc kia khiến Trâu Hạ Hoa rất có thể diện, thế là từ đó về sau Trâu Hạ Hoa đã qua lại với Triệu Uyển Thanh nhiều hơn, sau này mỗi khi Triệu Uyển Thanh vào huyện cũng đưa một ít bánh ngọt đến chỗ bà, quan hệ của hai người càng gần hơn.
Triệu Uyển Thanh vào cửa, đưa cái giỏ trong tay mình cho Trâu Hạ Hoa, nói: "Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền cả, chỉ là cháu làm mấy món bánh ngọt, không phải cháu trai của thím rất thích ăn sao? Cháu nghĩ đến thím nên mang một ít đến."
DTV
Trâu Hạ Hoa cũng không từ chối, bà nhận bánh ngọt, nói mấy lời cảm ơn Triệu Uyển Thanh.
Hai người vào nhà, Trâu Hạ Hoa mới cho Triệu Uyển Thanh xem bố cục của một số cửa hàng bà đã thu thập được.
Tất cả có ba chỗ, một chỗ khá vắng vẻ nhưng diện tích phòng khá lớn, phía sau còn có thêm phòng có thể ở được. Một chỗ khác rất tốt, vị trí trong khu vực cực kỳ phồn hoa trong huyện nhưng diện tích cực kỳ nhỏ, càng không có chỗ cho người ở. Một nơi khác nữa có vị trí không tệ, diện tích vừa phải, phía trước là cửa hàng, phía sau có mấy gian phòng có thể ở lại.
Triệu Uyển Thanh xem thông tin và bố cục Trâu Hạ Hoa đã vẽ lại một cách tỉ mỉ, như thế này cũng thấy được Trâu Hạ Hoa đã rất nhiệt tình tìm hiểu giúp cô.
Xem ra Triệu Uyển Thanh tìm Trâu Hạ Hoa giúp là rất chính xác, vì cô thật lòng với người ta, người ta cũng giúp cô rất nhiệt tình.
"Cháu thấy chỗ này không được, vị trí quá vắng vẻ."
Triệu Uyển Thanh xem hết một lần, cô loại bỏ vị trí vắng vẻ kia ra trước tiên.
Người ta thường nói rượu ngon không ngại ngõ nhỏ, hẻm sâu, thật ra câu nói này hoàn toàn vô nghĩa về phương diện buôn bán.
Nếu có điều kiện, vì sao còn cố ý đặt cửa hàng trong ngõ hẻm?
Đương nhiên chất lượng của sản phẩm vẫn là quan trọng nhất nhưng công tác tiếp thị và vị trí cũng là nhân tố không thể qua loa.
Trâu Hạ Hoa cũng đồng ý với cô, bà khẽ gật đầu, nói: "Trước đó thím cũng cảm thấy chỗ này khá xa, khá vắng nhưng vì giá rẻ..."
Trâu Hạ Hoa dựng ngón tay lên báo số tiền.
Triệu Uyển Thanh cay mày. Tám trăm?
Đúng là rất rẻ.
Nhưng cô vẫn không mua nó, cô không thiếu con số gần một ngàn này.
Hai cửa hàng còn lại đều có cái lợi và hại, trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh vẫn chưa quyết định được mình sẽ mua cái nào, vì vậy Trâu Hạ Hoa đã dẫn cô đi xem trực tiếp.
Cửa hàng thứ nhất Triệu Uyển Thanh đến xem là nơi có vị trí tốt nhưng có diện tích nhỏ nhất.
Triệu Uyển Thanh đi theo người bán xem xét một vòng, lại đi một vòng xung quanh đây, cuối cùng vẫn rời đi với Trâu Hạ Hoa.
Trâu Hạ Hoa: "Cháu không hài lòng sao? Tuy nơi này hơi nhỏ, hơi cũ nhưng vị trí nằm ở nơi phồn hoa nhất của huyện."
Theo bà thấy, nếu là buôn bán, chắc chắn phải chọn khu vực phồn hoa nhất.
Triệu Uyển Thanh thản nhiên cười nói: "Xem cửa hàng tiếp theo rồi nói ạ."
Tuy cửa hàng này nằm ở khu vực phồn hoa nhưng đã cũ, cả những nơi buôn bán xung quanh cũng rất cũ kỹ, không hề có dáng vẻ muốn chấn chỉnh lại.
Triệu Uyển Thanh cảm thấy nơi này được gọi là phồn hoa nhất có lẽ đã là quá khứ. Thời kỳ mở cửa cải cách đã sắp đến rồi, sẽ có rất nhiều doanh nhân mở cửa tiệm làm ăn trong huyện, trong tương lai khu vực phồn hoa nhất chưa chắc là ở đây.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trước đó cô đã quyết định muốn bắt đầu bố trí, Triệu Uyển Thanh lập tức hành động.Cô đã làm bánh ngọt, làm bàn tiệc nhiều năm nay, cho dù là ở công xã hay trong huyện đều có người quen biết.*****ên cô đã nhờ đến một số người quen biết ở trong huyện, để họ hỗ trợ tìm phòng giúp, những người này hầu hết là khách hàng thường mua bánh ngọt hoặc những người từng mời cô đến làm bàn tiệc trước đó.Rất nhanh cô đã nhận được phản hồi.Trâu Hạ Hoa mở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Uyển Thanh xách theo cái giỏ thì lập tức cười nói: "Uyển Thanh đến rồi, sao còn mang theo đồ làm gì? Mau vào trong đi!"Trâu Hạ Hoa chính là em gái ruột của Trâu Xuân Hoa vợ đại đội trưởng, trước kia bà đã từng mời Triệu Uyển Thanh làm bàn tiệc cưới cho con trai minh, mà đó cũng là bàn tiệc cưới ở huyện thành *****ên Triệu Uyển Thanh đã nhận làm.Bàn tiệc kia khiến Trâu Hạ Hoa rất có thể diện, thế là từ đó về sau Trâu Hạ Hoa đã qua lại với Triệu Uyển Thanh nhiều hơn, sau này mỗi khi Triệu Uyển Thanh vào huyện cũng đưa một ít bánh ngọt đến chỗ bà, quan hệ của hai người càng gần hơn.Triệu Uyển Thanh vào cửa, đưa cái giỏ trong tay mình cho Trâu Hạ Hoa, nói: "Cũng không đáng giá bao nhiêu tiền cả, chỉ là cháu làm mấy món bánh ngọt, không phải cháu trai của thím rất thích ăn sao? Cháu nghĩ đến thím nên mang một ít đến."DTVTrâu Hạ Hoa cũng không từ chối, bà nhận bánh ngọt, nói mấy lời cảm ơn Triệu Uyển Thanh.Hai người vào nhà, Trâu Hạ Hoa mới cho Triệu Uyển Thanh xem bố cục của một số cửa hàng bà đã thu thập được.Tất cả có ba chỗ, một chỗ khá vắng vẻ nhưng diện tích phòng khá lớn, phía sau còn có thêm phòng có thể ở được. Một chỗ khác rất tốt, vị trí trong khu vực cực kỳ phồn hoa trong huyện nhưng diện tích cực kỳ nhỏ, càng không có chỗ cho người ở. Một nơi khác nữa có vị trí không tệ, diện tích vừa phải, phía trước là cửa hàng, phía sau có mấy gian phòng có thể ở lại.Triệu Uyển Thanh xem thông tin và bố cục Trâu Hạ Hoa đã vẽ lại một cách tỉ mỉ, như thế này cũng thấy được Trâu Hạ Hoa đã rất nhiệt tình tìm hiểu giúp cô.Xem ra Triệu Uyển Thanh tìm Trâu Hạ Hoa giúp là rất chính xác, vì cô thật lòng với người ta, người ta cũng giúp cô rất nhiệt tình."Cháu thấy chỗ này không được, vị trí quá vắng vẻ."Triệu Uyển Thanh xem hết một lần, cô loại bỏ vị trí vắng vẻ kia ra trước tiên.Người ta thường nói rượu ngon không ngại ngõ nhỏ, hẻm sâu, thật ra câu nói này hoàn toàn vô nghĩa về phương diện buôn bán.Nếu có điều kiện, vì sao còn cố ý đặt cửa hàng trong ngõ hẻm?Đương nhiên chất lượng của sản phẩm vẫn là quan trọng nhất nhưng công tác tiếp thị và vị trí cũng là nhân tố không thể qua loa.Trâu Hạ Hoa cũng đồng ý với cô, bà khẽ gật đầu, nói: "Trước đó thím cũng cảm thấy chỗ này khá xa, khá vắng nhưng vì giá rẻ..."Trâu Hạ Hoa dựng ngón tay lên báo số tiền.Triệu Uyển Thanh cay mày. Tám trăm?Đúng là rất rẻ.Nhưng cô vẫn không mua nó, cô không thiếu con số gần một ngàn này.Hai cửa hàng còn lại đều có cái lợi và hại, trong thoáng chốc Triệu Uyển Thanh vẫn chưa quyết định được mình sẽ mua cái nào, vì vậy Trâu Hạ Hoa đã dẫn cô đi xem trực tiếp.Cửa hàng thứ nhất Triệu Uyển Thanh đến xem là nơi có vị trí tốt nhưng có diện tích nhỏ nhất.Triệu Uyển Thanh đi theo người bán xem xét một vòng, lại đi một vòng xung quanh đây, cuối cùng vẫn rời đi với Trâu Hạ Hoa.Trâu Hạ Hoa: "Cháu không hài lòng sao? Tuy nơi này hơi nhỏ, hơi cũ nhưng vị trí nằm ở nơi phồn hoa nhất của huyện."Theo bà thấy, nếu là buôn bán, chắc chắn phải chọn khu vực phồn hoa nhất.Triệu Uyển Thanh thản nhiên cười nói: "Xem cửa hàng tiếp theo rồi nói ạ."Tuy cửa hàng này nằm ở khu vực phồn hoa nhưng đã cũ, cả những nơi buôn bán xung quanh cũng rất cũ kỹ, không hề có dáng vẻ muốn chấn chỉnh lại.Triệu Uyển Thanh cảm thấy nơi này được gọi là phồn hoa nhất có lẽ đã là quá khứ. Thời kỳ mở cửa cải cách đã sắp đến rồi, sẽ có rất nhiều doanh nhân mở cửa tiệm làm ăn trong huyện, trong tương lai khu vực phồn hoa nhất chưa chắc là ở đây.