“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 361
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi."Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni."Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên."Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ."Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi."Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni."Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên."Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ."Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.
Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.
Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.
Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.
Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.
Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.
Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"
Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.
Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi.
"Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?
Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni.
"Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.
Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên.
"Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.
Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
"Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.
Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.
Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.
Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.
Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.
Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.
Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.
Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"
Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.
Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi.
"Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?
Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni.
"Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.
Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên.
"Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.
Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ.
"Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.
Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi."Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni."Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên."Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ."Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.Triệu Uyển Thanh im lặng, cái gì cũng không nói.Người xưa nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng.Lời này tuyệt đối không phải nói bậy! Nếu trong nhà suốt ngày không hòa thuận, suốt ngày cãi vã, mâu thuẫn thì đừng nói đến việc ra ngoài làm những việc khác.Gia đình hòa thuận, người trong nhà hài lòng, thỏa mãn mới có tinh thần ra ngoài làm việc, tạo sự nghiệp, tất cả đều thuận lợi phát triển.Sát vách lại truyền đến một tiếng la lớn, tiếng khóc của đứa bé lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức bên này không thể không để ý.Triệu Uyển Thanh cau mày, đứng dậy bước ra cửa.Sau lưng cô, Chu Hồng Anh dặn dò năm đứa bé: "Mấy đứa ở nhà chơi, đừng ra ngoài!"Sau đó cũng vội vàng chạy theo Triệu Uyển Thanh ra khỏi nhà.Khi hai người họ còn chưa bước vào cửa nhị phòng đã thấy Khương Mỹ Ni đang cầm một cây củi đang cháy rượt đánh Lâm Yến, mà Lâm ngũ muội thì ngồi một góc, dáng vẻ chuyện không liên quan đến tôi."Thế này, thế này... Thế này là tạo nghiệt rồi..."Chu Hồng Anh nhìn thấy cảnh tượng đánh đứa nhỏ thế này, cô ấy hoảng sợ đến mức không nói nên lời.Tất cả mọi người đều có mẹ sinh ra, cho dù điều kiện gia đình hữu hạn nhưng vẫn yêu thương con cái do mình sinh ra, người làm mẹ nào có thể ra tay đánh con cái mình ác độc như vậy?Chu Hồng Anh đang muốn xông đến thì nhìn thấy động tác của chị dâu cả còn nhanh hơn. Chỉ mấy bước Triệu Uyển Thanh đã xông đến giữa sân nhà nhị phòng, một tay kéo Lâm Yến ra sau lưng mình như gà mẹ bảo vệ con, tay còn lại đã giữ chặt cây củi trong tay Khương Mỹ Ni."Chị muốn làm gì?" Khương Mỹ Ni trừng mắt.Trên mặt Triệu Uyển Thanh không có biểu cảm gì, tay cô chỉ thoáng dùng lực Khương Mỹ Ni đã hét lên."Cô cũng biết đau?" Triệu Uyển Thanh cau mày nói.Lâm Yến trốn sau lưng Triệu Uyển Thanh, hai tay nắm chặt góc áo Triệu Uyển Thanh, dáng vẻ nơm nớp lo sợ."Đau! Đau! Triệu Uyển... Chị dâu cả! Chị dâu cả mau buông tay!" Khương Mỹ Ni gào lên như tiếng quỷ rú.Triệu Uyển Thanh hất tay cô ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng.