“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 399
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Người đưa thư lấy ra một phong bưu kiện: "Đây có phải là nhà của Đổng Hiểu Hà không? Thư từ Bắc Kinh gửi đến đây."Triệu Đại sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận lá thư, quay đầu hét to vào trong nhà: "Hiểu Hà! Hiểu Hà mau tới xem nào! Thư thông báo của em đến rồi kìa!"Một tiếng hét này, tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều chạy ra ngoài.Đổng Hiểu Hà vọt người chạy lên phía trước, cướp lấy phong thư, luống cuống xé mở, bên trong quả thật có thư thông báo của cô ấy."Bạn học Đổng Hiểu Hà, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Khoa Kinh Tế. Vui lòng mang tờ thông báo này và đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học... Trường Đại học Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế," Đổng Hiểu Hà gằn giọng đọc từng chữ một của thư thông báo."Hiểu Hà, sao em lại khóc? Đây là chuyện tốt mà!" Triệu Đại cười, lúc này mắt của cậu ấy đã híp thành một khe nhỏ.Đổng Hiểu Hà bây giờ mới nhận ra mình đã rơi nước mắt đầy mặt, bất giác cảm thấy xấu hổ, ngay lập tức lau đi nước mắt.Mẹ Triệu và Tô Thắng Nam ở bên cạnh cũng lại gần để xem tờ thư thông báo của cô ấy, khi thấy mấy chữ 'Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế', trong lòng mẹ Triệu lại lộp bộp một chút.Xong đời rồi, con dâu của bà ấy sắp đi học đại học ở thành phố!Về sau con bé còn coi trọng con trai của bà hay không?Mẹ Triệu rất lo lắng, nụ cười lên khuôn mặt bà cũng mang một chút cay đắng.Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Triệu, Đổng Hiểu Hà tưởng rằng bà cũng cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, liền an ủi: "Mẹ đừng khóc, con chính là đi học đại học ở Bắc Kinh, là Bắc Kinh đấy ạ!"Mẹ Triệu: "..." Ừ, bà ấy biết rồi, xin đừng thọc d.a.o vào tim bà ấy nữa được không?Tô Thắng Nam cười chúc mừng Đổng Hiểu Hà, nhưng trong nụ cười còn ẩn chứa một chút cô đơn.Mọi người đều đỗ đại học, chỉ có cô ấy là không đỗ... cô ấy thật sự quá mất mặt rồi.Nhìn thấy vẻ thất hồn lạc phách của con dâu thứ hai, tâm trạng xuống đáy cốc của mẹ Triệu cũng khôi phục một chút.May quá, chỉ có một con dâu đỗ đại học, con dâu còn lại vẫn ở lại.Ngay lúc này, người đưa thư lại lấy ra một lá thư khác từ túi, nhíu mày nhìn nhìn, hỏi: "Ở đây còn có một lá nữa sao? Tên là Tô Thắng Nam? Có phải là ở nhà này luôn không?"Tô Thắng Nam: "!!!!" Đúng, đúng là cô ấy! Chính là cô ấy!DTVMẹ Triệu: "?!?!" Cái gì, cả hai con dâu đều đỗ đại học à?!Người đưa thư: "Lá thư này được gửi từ phía Nam, hẳn là nó đã trên đường đi nhiều ngày rồi. Gia đình nhà mọi người thật là tài giỏi, một gia đình lại có hai sinh viên đại học!"Mẹ Triệu tâm như tro tàn,"..." Thực sự cảm ơn cậu.Tô Thắng Nam nhận được thư thông báo của mình, kích động đến cả người run rẩy, nên là Triệu Nhị đã giúp cô ấy mở phong thư, đọc nội dung thông báo: "Bạn học Tô Thắng Nam, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Chuyên ngành Giảng dạy Hán ngữ, hãy mang tờ thông báo này đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học Đại học Sư phạm phía Nam. Thắng Nam, em đỗ vào Đại học Sư phạm phía Nam rồi! Là khoa chính quy chứ không phải chuyên khoa!"Tô Thắng Nam đã lệ rơi đầy mặt từ lâu. Khi đăng ký thi, cô ấy không có đủ tự tin, vì vậy cô ấy còn đăng kí thêm vài trường dạy nghề chỉ để có thêm cơ hội đi học.Không ngờ bây giờ cô ấy thậm chí đã đỗ vào trường nguyện vọng một!Một lúc nhất thời, Tô Thắng Nam khóc nấc không kìm chế được, từ nhỏ cô ấy luôn là đứa con phải hi sinh trong gia đình, những uất ức phải chịu trong nhiều năm và khổ sở phải chịu khi làm thanh niên tri thức xuống nông thôn tới giờ phút này đều tan biến hết.Quá khứ bây giờ đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô ấy có một tương lai rạng ngời đang chờ ở phía trước...Nhất thời, Đổng Hiểu Hà và Tô Thắng Nam cảm thấy đồng cảm với nhau, mấy ngày đợi thư thông báo đối với họ gần như là đang ở địa ngục, cả hai ôm nhau khóc một phen.Bên cạnh, mẹ Triệu tựa vào ba Triệu, cũng ôm nhau khóc một lúc.Đã xong, hai đứa con dâu bây giờ đều sắp bay đi rồi ô ô ô...
Người đưa thư lấy ra một phong bưu kiện: "Đây có phải là nhà của Đổng Hiểu Hà không? Thư từ Bắc Kinh gửi đến đây."
Triệu Đại sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận lá thư, quay đầu hét to vào trong nhà: "Hiểu Hà! Hiểu Hà mau tới xem nào! Thư thông báo của em đến rồi kìa!"
Một tiếng hét này, tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều chạy ra ngoài.
Đổng Hiểu Hà vọt người chạy lên phía trước, cướp lấy phong thư, luống cuống xé mở, bên trong quả thật có thư thông báo của cô ấy.
"Bạn học Đổng Hiểu Hà, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Khoa Kinh Tế. Vui lòng mang tờ thông báo này và đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học... Trường Đại học Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế," Đổng Hiểu Hà gằn giọng đọc từng chữ một của thư thông báo.
"Hiểu Hà, sao em lại khóc? Đây là chuyện tốt mà!" Triệu Đại cười, lúc này mắt của cậu ấy đã híp thành một khe nhỏ.
Đổng Hiểu Hà bây giờ mới nhận ra mình đã rơi nước mắt đầy mặt, bất giác cảm thấy xấu hổ, ngay lập tức lau đi nước mắt.
Mẹ Triệu và Tô Thắng Nam ở bên cạnh cũng lại gần để xem tờ thư thông báo của cô ấy, khi thấy mấy chữ 'Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế', trong lòng mẹ Triệu lại lộp bộp một chút.
Xong đời rồi, con dâu của bà ấy sắp đi học đại học ở thành phố!
Về sau con bé còn coi trọng con trai của bà hay không?
Mẹ Triệu rất lo lắng, nụ cười lên khuôn mặt bà cũng mang một chút cay đắng.
Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Triệu, Đổng Hiểu Hà tưởng rằng bà cũng cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, liền an ủi: "Mẹ đừng khóc, con chính là đi học đại học ở Bắc Kinh, là Bắc Kinh đấy ạ!"
Mẹ Triệu: "..." Ừ, bà ấy biết rồi, xin đừng thọc d.a.o vào tim bà ấy nữa được không?
Tô Thắng Nam cười chúc mừng Đổng Hiểu Hà, nhưng trong nụ cười còn ẩn chứa một chút cô đơn.
Mọi người đều đỗ đại học, chỉ có cô ấy là không đỗ... cô ấy thật sự quá mất mặt rồi.
Nhìn thấy vẻ thất hồn lạc phách của con dâu thứ hai, tâm trạng xuống đáy cốc của mẹ Triệu cũng khôi phục một chút.
May quá, chỉ có một con dâu đỗ đại học, con dâu còn lại vẫn ở lại.
Ngay lúc này, người đưa thư lại lấy ra một lá thư khác từ túi, nhíu mày nhìn nhìn, hỏi: "Ở đây còn có một lá nữa sao? Tên là Tô Thắng Nam? Có phải là ở nhà này luôn không?"
Tô Thắng Nam: "!!!!" Đúng, đúng là cô ấy! Chính là cô ấy!
DTV
Mẹ Triệu: "?!?!" Cái gì, cả hai con dâu đều đỗ đại học à?!
Người đưa thư: "Lá thư này được gửi từ phía Nam, hẳn là nó đã trên đường đi nhiều ngày rồi. Gia đình nhà mọi người thật là tài giỏi, một gia đình lại có hai sinh viên đại học!"
Mẹ Triệu tâm như tro tàn,"..." Thực sự cảm ơn cậu.
Tô Thắng Nam nhận được thư thông báo của mình, kích động đến cả người run rẩy, nên là Triệu Nhị đã giúp cô ấy mở phong thư, đọc nội dung thông báo: "Bạn học Tô Thắng Nam, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Chuyên ngành Giảng dạy Hán ngữ, hãy mang tờ thông báo này đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học Đại học Sư phạm phía Nam. Thắng Nam, em đỗ vào Đại học Sư phạm phía Nam rồi! Là khoa chính quy chứ không phải chuyên khoa!"
Tô Thắng Nam đã lệ rơi đầy mặt từ lâu. Khi đăng ký thi, cô ấy không có đủ tự tin, vì vậy cô ấy còn đăng kí thêm vài trường dạy nghề chỉ để có thêm cơ hội đi học.
Không ngờ bây giờ cô ấy thậm chí đã đỗ vào trường nguyện vọng một!
Một lúc nhất thời, Tô Thắng Nam khóc nấc không kìm chế được, từ nhỏ cô ấy luôn là đứa con phải hi sinh trong gia đình, những uất ức phải chịu trong nhiều năm và khổ sở phải chịu khi làm thanh niên tri thức xuống nông thôn tới giờ phút này đều tan biến hết.
Quá khứ bây giờ đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô ấy có một tương lai rạng ngời đang chờ ở phía trước...
Nhất thời, Đổng Hiểu Hà và Tô Thắng Nam cảm thấy đồng cảm với nhau, mấy ngày đợi thư thông báo đối với họ gần như là đang ở địa ngục, cả hai ôm nhau khóc một phen.
Bên cạnh, mẹ Triệu tựa vào ba Triệu, cũng ôm nhau khóc một lúc.
Đã xong, hai đứa con dâu bây giờ đều sắp bay đi rồi ô ô ô...
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Người đưa thư lấy ra một phong bưu kiện: "Đây có phải là nhà của Đổng Hiểu Hà không? Thư từ Bắc Kinh gửi đến đây."Triệu Đại sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng nhận lá thư, quay đầu hét to vào trong nhà: "Hiểu Hà! Hiểu Hà mau tới xem nào! Thư thông báo của em đến rồi kìa!"Một tiếng hét này, tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều chạy ra ngoài.Đổng Hiểu Hà vọt người chạy lên phía trước, cướp lấy phong thư, luống cuống xé mở, bên trong quả thật có thư thông báo của cô ấy."Bạn học Đổng Hiểu Hà, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Khoa Kinh Tế. Vui lòng mang tờ thông báo này và đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học... Trường Đại học Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế," Đổng Hiểu Hà gằn giọng đọc từng chữ một của thư thông báo."Hiểu Hà, sao em lại khóc? Đây là chuyện tốt mà!" Triệu Đại cười, lúc này mắt của cậu ấy đã híp thành một khe nhỏ.Đổng Hiểu Hà bây giờ mới nhận ra mình đã rơi nước mắt đầy mặt, bất giác cảm thấy xấu hổ, ngay lập tức lau đi nước mắt.Mẹ Triệu và Tô Thắng Nam ở bên cạnh cũng lại gần để xem tờ thư thông báo của cô ấy, khi thấy mấy chữ 'Trung Ương Tài Chính và Kinh Tế', trong lòng mẹ Triệu lại lộp bộp một chút.Xong đời rồi, con dâu của bà ấy sắp đi học đại học ở thành phố!Về sau con bé còn coi trọng con trai của bà hay không?Mẹ Triệu rất lo lắng, nụ cười lên khuôn mặt bà cũng mang một chút cay đắng.Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Triệu, Đổng Hiểu Hà tưởng rằng bà cũng cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, liền an ủi: "Mẹ đừng khóc, con chính là đi học đại học ở Bắc Kinh, là Bắc Kinh đấy ạ!"Mẹ Triệu: "..." Ừ, bà ấy biết rồi, xin đừng thọc d.a.o vào tim bà ấy nữa được không?Tô Thắng Nam cười chúc mừng Đổng Hiểu Hà, nhưng trong nụ cười còn ẩn chứa một chút cô đơn.Mọi người đều đỗ đại học, chỉ có cô ấy là không đỗ... cô ấy thật sự quá mất mặt rồi.Nhìn thấy vẻ thất hồn lạc phách của con dâu thứ hai, tâm trạng xuống đáy cốc của mẹ Triệu cũng khôi phục một chút.May quá, chỉ có một con dâu đỗ đại học, con dâu còn lại vẫn ở lại.Ngay lúc này, người đưa thư lại lấy ra một lá thư khác từ túi, nhíu mày nhìn nhìn, hỏi: "Ở đây còn có một lá nữa sao? Tên là Tô Thắng Nam? Có phải là ở nhà này luôn không?"Tô Thắng Nam: "!!!!" Đúng, đúng là cô ấy! Chính là cô ấy!DTVMẹ Triệu: "?!?!" Cái gì, cả hai con dâu đều đỗ đại học à?!Người đưa thư: "Lá thư này được gửi từ phía Nam, hẳn là nó đã trên đường đi nhiều ngày rồi. Gia đình nhà mọi người thật là tài giỏi, một gia đình lại có hai sinh viên đại học!"Mẹ Triệu tâm như tro tàn,"..." Thực sự cảm ơn cậu.Tô Thắng Nam nhận được thư thông báo của mình, kích động đến cả người run rẩy, nên là Triệu Nhị đã giúp cô ấy mở phong thư, đọc nội dung thông báo: "Bạn học Tô Thắng Nam, trường chúng tôi quyết định nhận bạn vào Chuyên ngành Giảng dạy Hán ngữ, hãy mang tờ thông báo này đến trường đúng hạn để làm thủ tục nhập học Đại học Sư phạm phía Nam. Thắng Nam, em đỗ vào Đại học Sư phạm phía Nam rồi! Là khoa chính quy chứ không phải chuyên khoa!"Tô Thắng Nam đã lệ rơi đầy mặt từ lâu. Khi đăng ký thi, cô ấy không có đủ tự tin, vì vậy cô ấy còn đăng kí thêm vài trường dạy nghề chỉ để có thêm cơ hội đi học.Không ngờ bây giờ cô ấy thậm chí đã đỗ vào trường nguyện vọng một!Một lúc nhất thời, Tô Thắng Nam khóc nấc không kìm chế được, từ nhỏ cô ấy luôn là đứa con phải hi sinh trong gia đình, những uất ức phải chịu trong nhiều năm và khổ sở phải chịu khi làm thanh niên tri thức xuống nông thôn tới giờ phút này đều tan biến hết.Quá khứ bây giờ đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cô ấy có một tương lai rạng ngời đang chờ ở phía trước...Nhất thời, Đổng Hiểu Hà và Tô Thắng Nam cảm thấy đồng cảm với nhau, mấy ngày đợi thư thông báo đối với họ gần như là đang ở địa ngục, cả hai ôm nhau khóc một phen.Bên cạnh, mẹ Triệu tựa vào ba Triệu, cũng ôm nhau khóc một lúc.Đã xong, hai đứa con dâu bây giờ đều sắp bay đi rồi ô ô ô...