Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 403

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Gia đình nhà họ Tô bị buộc cút ra khỏi nhà họ Triệu. Cuối cùng, Đổng Hiểu Hà hất một chậu nước lạnh ra ngoài,"Đi đi!"Ba người gia đình nhà họ Tô bị hất đầy nước rửa rau, trong cái gió lạnh mùa đông khiến cả người run rẩy.Tô Thắng Nam cùng Triệu Nhị và hai người con trai Triệu Quang Minh, Triệu Cương Dương ghé vào mép ván cửa, hướng về phía nhà ngoại đang đứng bên ngoài làm mặt quỷ, sau đó đóng rầm cửa lại.Ba Tô tức muốn chết, ông gầm lên qua ván cửa: "Tô Thắng Nam! Nếu mày có bản lĩnh thì đừng bao giờ trở về! Chúng tao không có loại con gái như mày!"Phía bên kia ván cửa truyền đến tiếng đáp vang mười phần nội lực của Tô Thắng Nam: "Đây là lời ông nói đấy! Tôi cầu còn không được!".Lần này, không có sự giúp đỡ ngoại vi nào, gia đình nhà họ Triệu tự mình giải quyết cuộc chiến khôi hài này.Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa ở kinh thành không hề biết về những gì đang diễn ra tại quê nhà, họ đang bận rộn tìm nhà khắp phố...Mới đến Bắc Kinh, hai người không quen biết nơi này nên chỉ có thể ở tạm trong nhà nghỉ.May mắn thay, Lâm Thiệu Hoa mang theo giấy kết hôn nên họ mới có thể thuê được một căn phòng.Sau khi nghỉ ngơi trong nhà nghỉ một ngày, ngày hôm sau hai người họ liền ra ngoài để tìm hiểu.Đại học Thanh Bắc đều nằm ở khu Hải Điến, vị trí xem nhà cũng được xác định ở đây.Trước khi ra ngoài, Triệu Uyển Thanh gửi hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Trước Môn cho nhân viên đăng ký của nhà nghỉ, nhờ anh ta tìm một người trung gian đáng tin cậy.Người trung gian này là một chàng trai trẻ, trông nhã nhặn nhưng khi nói chuyện thì rất thành thục."Thật không hổ cả hai người có thể đỗ Đại học Thanh Bắc, tầm nhìn của hai người cao hơn người khác rất nhiều! Lần này khôi phục kỳ thi đại học, chắc chắn có hàng ngàn người ngoại tỉnh ùa vào thủ đô! Bây giờ nếu không nhanh chóng tìm nhà thì sau này sẽ càng khó khăn hơn!"Chàng trai trung gian khen ngợi cả hai rồi nhanh chóng đưa họ đến một tòa nhà chung cư.Căn nhà *****ên này thực sự cũng không tồi, tầng cao vừa phải, cũng gần trường học, điều tốt hơn nữa là căn nhà này có diện tích đến 60 mét vuông.Nếu đặt vào thời đại sau này, Triệu Uyển Thanh cũng sẽ không để vào mắt căn nhà 60 mét vuông này, ngay cả ngôi nhà cũ mà cha mẹ cô để lại cũng lớn hơn 60 mét vuông.Nhưng đây là thời kỳ những năm 70 ở Bắc Kinh!Thời điểm này, tòa nhà chung cư chủ yếu xây dựng cho công nhân các đơn vị hoặc xí nghiệp, diện tích phổ biến thường chỉ từ 40 đến 50 mét vuông, hiếm có những căn nhà có diện tích lớn."Thế nào? Chủ nhà căn nhà này lúc trước nói rằng có thể thuê hoặc mua, nếu mua thì giá còn giảm một chút." Người trung gian lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra rồi nhắc nhở.Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, sau đó từ ánh mắt của anh thì cô nhận được câu trả lời phủ định."Phòng ở quá cũ." Lâm Thiệu Hoa đơn giản lại rõ ràng mà tóm gọn một câu.Vừa rồi khi họ mới lên tầng đã thấy rõ lớp vôi trên hành lang vừa cọ vào đã bong ra, hành lang ngoài còn đầy đồ đạc và than đốt của từng hộ gia đình, trông vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn.DTVTriệu Uyển Thanh cũng lắc đầu, thời gian bọn họ ở đây ít nhất là bốn năm, có thể sẽ lâu hơn nữa.Cô cảm thấy môi trường như thế này đến cô cũng không muốn sống, càng không muốn để con cái của mình sống trong đó.Người trung gian chỉ có thể đưa họ đến căn nhà tiếp theo.Cả buổi sáng, ba người chạy xem bốn, năm khu nhà ngang, nhưng đều không tìm được căn nào đáp ứng được ý muốn của họ.Nhà hoặc ở tầng cao quá, hoặc vị trí quá xa, còn có chủ cho thuê nhà kỳ ba, mở miệng là nói ra những con số thiên văn.Bữa trưa ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh, Triệu Uyển Thanh gọi ba bát bánh chẻo thịt lợn và cải trắng. Ban đầu, người trung gian còn thấy hơi xấu hổ, sau khi dẫn họ đi tìm nhà cả buổi sáng mà không giải quyết được vấn đề nhà ở, bây giờ lại được ăn thêm một bát bánh chẻo nhân thịt của người ta?Triệu Uyển Thanh: "Cứ ăn đi, buổi sáng anh dắt chúng tôi đi xem nhà lâu như vậy mà chúng tôi chưa kịp cảm ơn anh."

Gia đình nhà họ Tô bị buộc cút ra khỏi nhà họ Triệu. Cuối cùng, Đổng Hiểu Hà hất một chậu nước lạnh ra ngoài,"Đi đi!"

Ba người gia đình nhà họ Tô bị hất đầy nước rửa rau, trong cái gió lạnh mùa đông khiến cả người run rẩy.

Tô Thắng Nam cùng Triệu Nhị và hai người con trai Triệu Quang Minh, Triệu Cương Dương ghé vào mép ván cửa, hướng về phía nhà ngoại đang đứng bên ngoài làm mặt quỷ, sau đó đóng rầm cửa lại.

Ba Tô tức muốn chết, ông gầm lên qua ván cửa: "Tô Thắng Nam! Nếu mày có bản lĩnh thì đừng bao giờ trở về! Chúng tao không có loại con gái như mày!"

Phía bên kia ván cửa truyền đến tiếng đáp vang mười phần nội lực của Tô Thắng Nam: "Đây là lời ông nói đấy! Tôi cầu còn không được!".

Lần này, không có sự giúp đỡ ngoại vi nào, gia đình nhà họ Triệu tự mình giải quyết cuộc chiến khôi hài này.

Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa ở kinh thành không hề biết về những gì đang diễn ra tại quê nhà, họ đang bận rộn tìm nhà khắp phố...

Mới đến Bắc Kinh, hai người không quen biết nơi này nên chỉ có thể ở tạm trong nhà nghỉ.

May mắn thay, Lâm Thiệu Hoa mang theo giấy kết hôn nên họ mới có thể thuê được một căn phòng.

Sau khi nghỉ ngơi trong nhà nghỉ một ngày, ngày hôm sau hai người họ liền ra ngoài để tìm hiểu.

Đại học Thanh Bắc đều nằm ở khu Hải Điến, vị trí xem nhà cũng được xác định ở đây.

Trước khi ra ngoài, Triệu Uyển Thanh gửi hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Trước Môn cho nhân viên đăng ký của nhà nghỉ, nhờ anh ta tìm một người trung gian đáng tin cậy.

Người trung gian này là một chàng trai trẻ, trông nhã nhặn nhưng khi nói chuyện thì rất thành thục.

"Thật không hổ cả hai người có thể đỗ Đại học Thanh Bắc, tầm nhìn của hai người cao hơn người khác rất nhiều! Lần này khôi phục kỳ thi đại học, chắc chắn có hàng ngàn người ngoại tỉnh ùa vào thủ đô! Bây giờ nếu không nhanh chóng tìm nhà thì sau này sẽ càng khó khăn hơn!"

Chàng trai trung gian khen ngợi cả hai rồi nhanh chóng đưa họ đến một tòa nhà chung cư.

Căn nhà *****ên này thực sự cũng không tồi, tầng cao vừa phải, cũng gần trường học, điều tốt hơn nữa là căn nhà này có diện tích đến 60 mét vuông.

Nếu đặt vào thời đại sau này, Triệu Uyển Thanh cũng sẽ không để vào mắt căn nhà 60 mét vuông này, ngay cả ngôi nhà cũ mà cha mẹ cô để lại cũng lớn hơn 60 mét vuông.

Nhưng đây là thời kỳ những năm 70 ở Bắc Kinh!

Thời điểm này, tòa nhà chung cư chủ yếu xây dựng cho công nhân các đơn vị hoặc xí nghiệp, diện tích phổ biến thường chỉ từ 40 đến 50 mét vuông, hiếm có những căn nhà có diện tích lớn.

"Thế nào? Chủ nhà căn nhà này lúc trước nói rằng có thể thuê hoặc mua, nếu mua thì giá còn giảm một chút." Người trung gian lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra rồi nhắc nhở.

Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, sau đó từ ánh mắt của anh thì cô nhận được câu trả lời phủ định.

"Phòng ở quá cũ." Lâm Thiệu Hoa đơn giản lại rõ ràng mà tóm gọn một câu.

Vừa rồi khi họ mới lên tầng đã thấy rõ lớp vôi trên hành lang vừa cọ vào đã bong ra, hành lang ngoài còn đầy đồ đạc và than đốt của từng hộ gia đình, trông vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn.

DTV

Triệu Uyển Thanh cũng lắc đầu, thời gian bọn họ ở đây ít nhất là bốn năm, có thể sẽ lâu hơn nữa.

Cô cảm thấy môi trường như thế này đến cô cũng không muốn sống, càng không muốn để con cái của mình sống trong đó.

Người trung gian chỉ có thể đưa họ đến căn nhà tiếp theo.

Cả buổi sáng, ba người chạy xem bốn, năm khu nhà ngang, nhưng đều không tìm được căn nào đáp ứng được ý muốn của họ.

Nhà hoặc ở tầng cao quá, hoặc vị trí quá xa, còn có chủ cho thuê nhà kỳ ba, mở miệng là nói ra những con số thiên văn.

Bữa trưa ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh, Triệu Uyển Thanh gọi ba bát bánh chẻo thịt lợn và cải trắng. Ban đầu, người trung gian còn thấy hơi xấu hổ, sau khi dẫn họ đi tìm nhà cả buổi sáng mà không giải quyết được vấn đề nhà ở, bây giờ lại được ăn thêm một bát bánh chẻo nhân thịt của người ta?

Triệu Uyển Thanh: "Cứ ăn đi, buổi sáng anh dắt chúng tôi đi xem nhà lâu như vậy mà chúng tôi chưa kịp cảm ơn anh."

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Gia đình nhà họ Tô bị buộc cút ra khỏi nhà họ Triệu. Cuối cùng, Đổng Hiểu Hà hất một chậu nước lạnh ra ngoài,"Đi đi!"Ba người gia đình nhà họ Tô bị hất đầy nước rửa rau, trong cái gió lạnh mùa đông khiến cả người run rẩy.Tô Thắng Nam cùng Triệu Nhị và hai người con trai Triệu Quang Minh, Triệu Cương Dương ghé vào mép ván cửa, hướng về phía nhà ngoại đang đứng bên ngoài làm mặt quỷ, sau đó đóng rầm cửa lại.Ba Tô tức muốn chết, ông gầm lên qua ván cửa: "Tô Thắng Nam! Nếu mày có bản lĩnh thì đừng bao giờ trở về! Chúng tao không có loại con gái như mày!"Phía bên kia ván cửa truyền đến tiếng đáp vang mười phần nội lực của Tô Thắng Nam: "Đây là lời ông nói đấy! Tôi cầu còn không được!".Lần này, không có sự giúp đỡ ngoại vi nào, gia đình nhà họ Triệu tự mình giải quyết cuộc chiến khôi hài này.Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa ở kinh thành không hề biết về những gì đang diễn ra tại quê nhà, họ đang bận rộn tìm nhà khắp phố...Mới đến Bắc Kinh, hai người không quen biết nơi này nên chỉ có thể ở tạm trong nhà nghỉ.May mắn thay, Lâm Thiệu Hoa mang theo giấy kết hôn nên họ mới có thể thuê được một căn phòng.Sau khi nghỉ ngơi trong nhà nghỉ một ngày, ngày hôm sau hai người họ liền ra ngoài để tìm hiểu.Đại học Thanh Bắc đều nằm ở khu Hải Điến, vị trí xem nhà cũng được xác định ở đây.Trước khi ra ngoài, Triệu Uyển Thanh gửi hai hộp t.h.u.ố.c lá Đại Trước Môn cho nhân viên đăng ký của nhà nghỉ, nhờ anh ta tìm một người trung gian đáng tin cậy.Người trung gian này là một chàng trai trẻ, trông nhã nhặn nhưng khi nói chuyện thì rất thành thục."Thật không hổ cả hai người có thể đỗ Đại học Thanh Bắc, tầm nhìn của hai người cao hơn người khác rất nhiều! Lần này khôi phục kỳ thi đại học, chắc chắn có hàng ngàn người ngoại tỉnh ùa vào thủ đô! Bây giờ nếu không nhanh chóng tìm nhà thì sau này sẽ càng khó khăn hơn!"Chàng trai trung gian khen ngợi cả hai rồi nhanh chóng đưa họ đến một tòa nhà chung cư.Căn nhà *****ên này thực sự cũng không tồi, tầng cao vừa phải, cũng gần trường học, điều tốt hơn nữa là căn nhà này có diện tích đến 60 mét vuông.Nếu đặt vào thời đại sau này, Triệu Uyển Thanh cũng sẽ không để vào mắt căn nhà 60 mét vuông này, ngay cả ngôi nhà cũ mà cha mẹ cô để lại cũng lớn hơn 60 mét vuông.Nhưng đây là thời kỳ những năm 70 ở Bắc Kinh!Thời điểm này, tòa nhà chung cư chủ yếu xây dựng cho công nhân các đơn vị hoặc xí nghiệp, diện tích phổ biến thường chỉ từ 40 đến 50 mét vuông, hiếm có những căn nhà có diện tích lớn."Thế nào? Chủ nhà căn nhà này lúc trước nói rằng có thể thuê hoặc mua, nếu mua thì giá còn giảm một chút." Người trung gian lấy cuốn sổ nhỏ của mình ra rồi nhắc nhở.Triệu Uyển Thanh nhìn về phía Lâm Thiệu Hoa, sau đó từ ánh mắt của anh thì cô nhận được câu trả lời phủ định."Phòng ở quá cũ." Lâm Thiệu Hoa đơn giản lại rõ ràng mà tóm gọn một câu.Vừa rồi khi họ mới lên tầng đã thấy rõ lớp vôi trên hành lang vừa cọ vào đã bong ra, hành lang ngoài còn đầy đồ đạc và than đốt của từng hộ gia đình, trông vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn.DTVTriệu Uyển Thanh cũng lắc đầu, thời gian bọn họ ở đây ít nhất là bốn năm, có thể sẽ lâu hơn nữa.Cô cảm thấy môi trường như thế này đến cô cũng không muốn sống, càng không muốn để con cái của mình sống trong đó.Người trung gian chỉ có thể đưa họ đến căn nhà tiếp theo.Cả buổi sáng, ba người chạy xem bốn, năm khu nhà ngang, nhưng đều không tìm được căn nào đáp ứng được ý muốn của họ.Nhà hoặc ở tầng cao quá, hoặc vị trí quá xa, còn có chủ cho thuê nhà kỳ ba, mở miệng là nói ra những con số thiên văn.Bữa trưa ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh, Triệu Uyển Thanh gọi ba bát bánh chẻo thịt lợn và cải trắng. Ban đầu, người trung gian còn thấy hơi xấu hổ, sau khi dẫn họ đi tìm nhà cả buổi sáng mà không giải quyết được vấn đề nhà ở, bây giờ lại được ăn thêm một bát bánh chẻo nhân thịt của người ta?Triệu Uyển Thanh: "Cứ ăn đi, buổi sáng anh dắt chúng tôi đi xem nhà lâu như vậy mà chúng tôi chưa kịp cảm ơn anh."

Chương 403