“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 440
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi nghĩ tới nghĩ lui mãi, cuối cùng Lâm Nhị đã dũng cảm đồng ý.Bao Đại Đầu thấy phần quần áo còn lại không phải đem về, về sau có khi còn phát triển thêm được một mối buôn thì lập tức vui mừng không kìm nén được.Cuối cùng, túi quần áo đã được giao toàn bộ với giá bán sỉ cho Lâm Nhị, không lấy dư một xu nào.Còn chiếc váy caro hồng trắng, Bao Đại Đầu vung tay lớn, ngay lập tức tặng cho Lâm Nhị.Trước khi chia tay, Triệu Nhị lại hướng dẫn cách bán quần áo cho Lâm Nhị, cách chọn vị trí bày hàng, sau đó vỗ mạnh lên vai cậu ấy động viên: "Người anh em, nếu anh có thể thuận lợi bán quần áo, về sau chúng tôi sẽ cung cấp hàng hóa cho anh trong thời gian dài, chúng ta đều có thể kiếm nhiều tiền hơn."Triệu Nhị cũng có suy nghĩ giống Bao Đại Đầu.Chỉ dựa vào hai người bọn họ, khó có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu thêm Lâm Nhị, họ sẽ nhập về nhiều quần áo hơn, sau đó qua tay Lâm Nhị bán tại khu Hoàng Nguyên hoặc huyện Cao Điền, như vậy lợi nhuận sẽ càng nhiều hơn.Tất nhiên, lần này là trường hợp đặc biệt, họ không thu thêm tiền từ việc bán buôn quần áo cho Lâm Nhị, hoàn toàn là tạo điều kiện để cậu ấy thử nghiệm.Sau này khi chuyển giao quần áo cho Lâm Nhị, tự nhiên giá cả sẽ được tăng thêm một chút so với giá ban đầu.Lâm Nhị nhìn Triệu Nhị ngồi lên xe tải, chiếc xe nhanh chóng khởi hành, để lại bóng xe xa dần.Cậu ấy lại nhìn xuống túi quần áo trong tay, cảm giác như mình đang mơ.Làm sao mình lại vội vàng đồng ý nhận hết đống đồ này chứ?Buổi chiều sau khi trở về huyện Cao Điền, Lâm Nhị đệ đẩy hai chiếc xe đạp mới tinh vào trong thôn, điều này lập tức gây ra một chấn động không nhỏ cho thôn Thủy Truân.Phải biết rằng, trong đại đội sản xuất của bọn họ chỉ có nhà của đại đội trưởng mới có xe đạp!Chiếc xe đó còn không bằng hai chiếc mà nhà họ Lâm mua, chiếc xe kia đã dùng nhiều năm, đã cũ lắm rồi!Các thôn dân đang làm trên đồng đều vứt nông cụ trong tay để chạy đến xem, mọi người vây quanh Lâm Nhị đệ để nhìn ngắm chiếc xe đạp mới tinh sáng bóng kia, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy!Cả ngày hôm nay bà cụ Lâm cũng không đi ra ngoài tám chuyện, chỉ ở nhà đợi cháu trai thứ của mình mua xe trở về.Ông cụ Lâm cũng không đi ra ngoài đi dạo, cũng ở nhà chờ 'xe sang' trở về. Cả đời này của ông ấy chỉ có hai điều tiếc nuối, một là con út mất sớm, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, khiến ông ấy trong một đêm dường như già đi mười mấy tuổi.Thứ hai chính là... Ông ấy chưa từng được đi xe đạp!Bây giờ con cháu của ông ấy đều có tương lai cực kỳ sáng lạn, trong nhà cuối cùng cũng mua được một chiếc xe đạp, ông cụ Lâm cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Vui đến mức cả tuần nay cũng chưa ngủ được một giấc ngon!DTV"Trong thôn ồn ào gì thế? Có phải Thiệu Tùng nhà chúng ta đã mua xe về rồi không?" Bà cụ Lâm chống gậy nhìn ngó ra bên ngoài.Vừa nói xong, ông cụ Lâm ở bên cạnh lập tức lao ra ngoài như một cơn gió, tốc độ đó nhanh đến mức không giống như một ông cụ đã ngoài 70 tuổi!"Cái ông già này cũng thật là... Già đầu rồi cũng không thành thục!" Bà cụ Lâm mở miệng thì nói ông bạn già của mình, nhưng bước chân của bà ấy cũng đi như bay, rất nhanh đã đuổi kịp ông cụ Lâm.Khi hai người họ chạy đến đầu thôn, đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh cháu trai thứ hai của mình ở cổng thôn."Ôi chao! Xe đạp nhà chúng ta về rồi!" Bà cụ Lâm ném gậy chống trong tay xuống, đẩy đám đông ra, sau đó còn túm theo ông cụ Lâm cùng nhau chen vào vị trí trung tâm của đám đông.Hai vợ chồng già nhìn thấy món đồ lớn kia, toàn thân xe sơn màu đen bóng, yên xe bọc da màu đen, cùng với bảng hiệu 'Vĩnh cửu' ở đuôi sau xe.Hai vợ chồng già kích động đến mức suýt chút nữa ôm lấy cái xe hôn hai cái lên thân xe.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui mãi, cuối cùng Lâm Nhị đã dũng cảm đồng ý.
Bao Đại Đầu thấy phần quần áo còn lại không phải đem về, về sau có khi còn phát triển thêm được một mối buôn thì lập tức vui mừng không kìm nén được.
Cuối cùng, túi quần áo đã được giao toàn bộ với giá bán sỉ cho Lâm Nhị, không lấy dư một xu nào.
Còn chiếc váy caro hồng trắng, Bao Đại Đầu vung tay lớn, ngay lập tức tặng cho Lâm Nhị.
Trước khi chia tay, Triệu Nhị lại hướng dẫn cách bán quần áo cho Lâm Nhị, cách chọn vị trí bày hàng, sau đó vỗ mạnh lên vai cậu ấy động viên: "Người anh em, nếu anh có thể thuận lợi bán quần áo, về sau chúng tôi sẽ cung cấp hàng hóa cho anh trong thời gian dài, chúng ta đều có thể kiếm nhiều tiền hơn."
Triệu Nhị cũng có suy nghĩ giống Bao Đại Đầu.
Chỉ dựa vào hai người bọn họ, khó có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu thêm Lâm Nhị, họ sẽ nhập về nhiều quần áo hơn, sau đó qua tay Lâm Nhị bán tại khu Hoàng Nguyên hoặc huyện Cao Điền, như vậy lợi nhuận sẽ càng nhiều hơn.
Tất nhiên, lần này là trường hợp đặc biệt, họ không thu thêm tiền từ việc bán buôn quần áo cho Lâm Nhị, hoàn toàn là tạo điều kiện để cậu ấy thử nghiệm.
Sau này khi chuyển giao quần áo cho Lâm Nhị, tự nhiên giá cả sẽ được tăng thêm một chút so với giá ban đầu.
Lâm Nhị nhìn Triệu Nhị ngồi lên xe tải, chiếc xe nhanh chóng khởi hành, để lại bóng xe xa dần.
Cậu ấy lại nhìn xuống túi quần áo trong tay, cảm giác như mình đang mơ.
Làm sao mình lại vội vàng đồng ý nhận hết đống đồ này chứ?
Buổi chiều sau khi trở về huyện Cao Điền, Lâm Nhị đệ đẩy hai chiếc xe đạp mới tinh vào trong thôn, điều này lập tức gây ra một chấn động không nhỏ cho thôn Thủy Truân.
Phải biết rằng, trong đại đội sản xuất của bọn họ chỉ có nhà của đại đội trưởng mới có xe đạp!
Chiếc xe đó còn không bằng hai chiếc mà nhà họ Lâm mua, chiếc xe kia đã dùng nhiều năm, đã cũ lắm rồi!
Các thôn dân đang làm trên đồng đều vứt nông cụ trong tay để chạy đến xem, mọi người vây quanh Lâm Nhị đệ để nhìn ngắm chiếc xe đạp mới tinh sáng bóng kia, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy!
Cả ngày hôm nay bà cụ Lâm cũng không đi ra ngoài tám chuyện, chỉ ở nhà đợi cháu trai thứ của mình mua xe trở về.
Ông cụ Lâm cũng không đi ra ngoài đi dạo, cũng ở nhà chờ 'xe sang' trở về. Cả đời này của ông ấy chỉ có hai điều tiếc nuối, một là con út mất sớm, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, khiến ông ấy trong một đêm dường như già đi mười mấy tuổi.
Thứ hai chính là... Ông ấy chưa từng được đi xe đạp!
Bây giờ con cháu của ông ấy đều có tương lai cực kỳ sáng lạn, trong nhà cuối cùng cũng mua được một chiếc xe đạp, ông cụ Lâm cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Vui đến mức cả tuần nay cũng chưa ngủ được một giấc ngon!
DTV
"Trong thôn ồn ào gì thế? Có phải Thiệu Tùng nhà chúng ta đã mua xe về rồi không?" Bà cụ Lâm chống gậy nhìn ngó ra bên ngoài.
Vừa nói xong, ông cụ Lâm ở bên cạnh lập tức lao ra ngoài như một cơn gió, tốc độ đó nhanh đến mức không giống như một ông cụ đã ngoài 70 tuổi!
"Cái ông già này cũng thật là... Già đầu rồi cũng không thành thục!" Bà cụ Lâm mở miệng thì nói ông bạn già của mình, nhưng bước chân của bà ấy cũng đi như bay, rất nhanh đã đuổi kịp ông cụ Lâm.
Khi hai người họ chạy đến đầu thôn, đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh cháu trai thứ hai của mình ở cổng thôn.
"Ôi chao! Xe đạp nhà chúng ta về rồi!" Bà cụ Lâm ném gậy chống trong tay xuống, đẩy đám đông ra, sau đó còn túm theo ông cụ Lâm cùng nhau chen vào vị trí trung tâm của đám đông.
Hai vợ chồng già nhìn thấy món đồ lớn kia, toàn thân xe sơn màu đen bóng, yên xe bọc da màu đen, cùng với bảng hiệu 'Vĩnh cửu' ở đuôi sau xe.
Hai vợ chồng già kích động đến mức suýt chút nữa ôm lấy cái xe hôn hai cái lên thân xe.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi nghĩ tới nghĩ lui mãi, cuối cùng Lâm Nhị đã dũng cảm đồng ý.Bao Đại Đầu thấy phần quần áo còn lại không phải đem về, về sau có khi còn phát triển thêm được một mối buôn thì lập tức vui mừng không kìm nén được.Cuối cùng, túi quần áo đã được giao toàn bộ với giá bán sỉ cho Lâm Nhị, không lấy dư một xu nào.Còn chiếc váy caro hồng trắng, Bao Đại Đầu vung tay lớn, ngay lập tức tặng cho Lâm Nhị.Trước khi chia tay, Triệu Nhị lại hướng dẫn cách bán quần áo cho Lâm Nhị, cách chọn vị trí bày hàng, sau đó vỗ mạnh lên vai cậu ấy động viên: "Người anh em, nếu anh có thể thuận lợi bán quần áo, về sau chúng tôi sẽ cung cấp hàng hóa cho anh trong thời gian dài, chúng ta đều có thể kiếm nhiều tiền hơn."Triệu Nhị cũng có suy nghĩ giống Bao Đại Đầu.Chỉ dựa vào hai người bọn họ, khó có thể kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu thêm Lâm Nhị, họ sẽ nhập về nhiều quần áo hơn, sau đó qua tay Lâm Nhị bán tại khu Hoàng Nguyên hoặc huyện Cao Điền, như vậy lợi nhuận sẽ càng nhiều hơn.Tất nhiên, lần này là trường hợp đặc biệt, họ không thu thêm tiền từ việc bán buôn quần áo cho Lâm Nhị, hoàn toàn là tạo điều kiện để cậu ấy thử nghiệm.Sau này khi chuyển giao quần áo cho Lâm Nhị, tự nhiên giá cả sẽ được tăng thêm một chút so với giá ban đầu.Lâm Nhị nhìn Triệu Nhị ngồi lên xe tải, chiếc xe nhanh chóng khởi hành, để lại bóng xe xa dần.Cậu ấy lại nhìn xuống túi quần áo trong tay, cảm giác như mình đang mơ.Làm sao mình lại vội vàng đồng ý nhận hết đống đồ này chứ?Buổi chiều sau khi trở về huyện Cao Điền, Lâm Nhị đệ đẩy hai chiếc xe đạp mới tinh vào trong thôn, điều này lập tức gây ra một chấn động không nhỏ cho thôn Thủy Truân.Phải biết rằng, trong đại đội sản xuất của bọn họ chỉ có nhà của đại đội trưởng mới có xe đạp!Chiếc xe đó còn không bằng hai chiếc mà nhà họ Lâm mua, chiếc xe kia đã dùng nhiều năm, đã cũ lắm rồi!Các thôn dân đang làm trên đồng đều vứt nông cụ trong tay để chạy đến xem, mọi người vây quanh Lâm Nhị đệ để nhìn ngắm chiếc xe đạp mới tinh sáng bóng kia, trong lòng cực kỳ ngứa ngáy!Cả ngày hôm nay bà cụ Lâm cũng không đi ra ngoài tám chuyện, chỉ ở nhà đợi cháu trai thứ của mình mua xe trở về.Ông cụ Lâm cũng không đi ra ngoài đi dạo, cũng ở nhà chờ 'xe sang' trở về. Cả đời này của ông ấy chỉ có hai điều tiếc nuối, một là con út mất sớm, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, khiến ông ấy trong một đêm dường như già đi mười mấy tuổi.Thứ hai chính là... Ông ấy chưa từng được đi xe đạp!Bây giờ con cháu của ông ấy đều có tương lai cực kỳ sáng lạn, trong nhà cuối cùng cũng mua được một chiếc xe đạp, ông cụ Lâm cảm thấy vui mừng hơn bao giờ hết. Vui đến mức cả tuần nay cũng chưa ngủ được một giấc ngon!DTV"Trong thôn ồn ào gì thế? Có phải Thiệu Tùng nhà chúng ta đã mua xe về rồi không?" Bà cụ Lâm chống gậy nhìn ngó ra bên ngoài.Vừa nói xong, ông cụ Lâm ở bên cạnh lập tức lao ra ngoài như một cơn gió, tốc độ đó nhanh đến mức không giống như một ông cụ đã ngoài 70 tuổi!"Cái ông già này cũng thật là... Già đầu rồi cũng không thành thục!" Bà cụ Lâm mở miệng thì nói ông bạn già của mình, nhưng bước chân của bà ấy cũng đi như bay, rất nhanh đã đuổi kịp ông cụ Lâm.Khi hai người họ chạy đến đầu thôn, đã nhìn thấy một đám người đang vây quanh cháu trai thứ hai của mình ở cổng thôn."Ôi chao! Xe đạp nhà chúng ta về rồi!" Bà cụ Lâm ném gậy chống trong tay xuống, đẩy đám đông ra, sau đó còn túm theo ông cụ Lâm cùng nhau chen vào vị trí trung tâm của đám đông.Hai vợ chồng già nhìn thấy món đồ lớn kia, toàn thân xe sơn màu đen bóng, yên xe bọc da màu đen, cùng với bảng hiệu 'Vĩnh cửu' ở đuôi sau xe.Hai vợ chồng già kích động đến mức suýt chút nữa ôm lấy cái xe hôn hai cái lên thân xe.