Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 454

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Khoa y đang lặng lẽ thay đổi, sinh viên của khoa y ở những nơi khác cũng đang cố gắng học tập, huy hoàng của hôm qua đã là quá khứ, họ phải chạy đến tương lai tươi đẹp.Mười ngày sau khi thi đấu vòng loại, vòng thi cấp thành phố đã bắt đầu.DTVVòng thứ hai ở thủ đô gọi là vòng thi cấp thành phố, những tỉnh khác thì gọi là vòng thi cấp tỉnh, cách gọi khác nhau nhưng nội dung lại không khác nhau, đều là chọn sinh viên tiêu biểu ở mỗi đội đại diện cho tỉnh hoặc thành phố.Thủ đô là nơi tập hợp giáo viên có danh tiếng, trên căn bản ở mỗi trường đại học đều có đội của trường mà nhân số trong đội có không ít. Đương nhiên nhiều nhất cũng phải kể đến Thanh Hoa, Bắc Đại, hai trường đại học này hợp lại cũng chiếm sáu phần tổng số lượng sinh viên tham gia thi đấu toàn thủ đô.Toán học và tiếng Anh vẫn thi trước sau hai ngày, nơi dự thi được tổ chức trong hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại.Ngày *****ên thi toán học, hơn ba mươi người của khoa y đi theo đội, một đoàn người trùng điệp bước đến sân thi đấu, cảnh tượng rất hùng vĩ, khiến đội của trường học khác đều phải ghé mắt nhìn.Phạm Hòa Bình cười hì hì, kề tai nói với Triệu Uyển Thanh: "Sáng kiến này của tôi không tệ chứ? Nhìn xem khoa y của chúng ta lúc này nở mày nở mặt thế nào!"Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn chăm chú vào lá cờ của khoa y với cán cờ rất to được Phạm Hòa Bình giơ cao lên... Gió thổi qua, lá cờ màu trắng chữ xanh của khoa y Bắc Đại đón gió bay phấp phới, từng chữ xanh trên đó cũng được mở ra theo gió, nhìn vô cùng phách lối.Người cầm cờ nào đó cực kỳ không khiêm tốn, hai tay không ngừng phất cờ qua trái qua phải, giống như sợ người khác không nhìn thấy vậy...Triệu Uyển Thanh: "..."Cứu cô với! Cô xấu hổ c.h.ế.t mất.Các bạn học khoa y đi bên cạnh đã quen thuộc với hành vi "diễu võ giương oai" của Phạm Hòa Bình, giờ phút này tất cả mọi người đều đang khống chế biểu cảm trên mặt.Nhưng từ gương mặt ửng đỏ hay lỗ tai ửng đỏ của họ, Triệu Uyển Thanh vẫn có thể nhìn ra họ đang xấu hổ.Nhưng mà người tạo ra sự xấu hổ này lại không hề có cảm giác gì, thậm chí cô ấy còn cố ý múa cờ đến trước mặt các sinh viên ngành toán.Triệu Uyển Thanh nhíu mày, chỉ cần nhìn miệng Phạm Hòa Bình đang mấp máy thì cô cũng có thể đoán được cô ấy đang nói cái gì với sinh viên hệ toán học."Chúng tôi có ba mươi sáu người thông qua!""Chúng tôi dẫn đầu số sinh viên thông qua vòng loại của toàn Bắc Đại!"Triệu Uyển Thanh lập tức che kín mặt: "..."Giờ phút này, ngôn ngữ mẹ đẻ của cô chính là im lặng."Hóa ra là cháu đã trộm cờ! Cháu mau trả cờ lại đây!"Bác bảo vệ trông coi trong viện khoan thai từ từ bước đến, ông ấy bắt ngay tại trận tên trộm cờ của viện đang diễu võ giương oai.Toàn thể sinh viên của khoa y: "..."Rất muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.Bác bảo vệ đuổi, Phạm Hòa Bình chạy.Bác bảo vệ chạy chậm, Phạm Hòa Bình chạy nhanh.Thế là cờ của khoa y Bắc Đại lại được Phạm Hòa Bình phất lên phía trước.Một lần nữa khoa y lại dùng một cách kỳ lạ như thế khiến các sinh viên khác phải bàn luận về họ.

Khoa y đang lặng lẽ thay đổi, sinh viên của khoa y ở những nơi khác cũng đang cố gắng học tập, huy hoàng của hôm qua đã là quá khứ, họ phải chạy đến tương lai tươi đẹp.

Mười ngày sau khi thi đấu vòng loại, vòng thi cấp thành phố đã bắt đầu.

DTV

Vòng thứ hai ở thủ đô gọi là vòng thi cấp thành phố, những tỉnh khác thì gọi là vòng thi cấp tỉnh, cách gọi khác nhau nhưng nội dung lại không khác nhau, đều là chọn sinh viên tiêu biểu ở mỗi đội đại diện cho tỉnh hoặc thành phố.

Thủ đô là nơi tập hợp giáo viên có danh tiếng, trên căn bản ở mỗi trường đại học đều có đội của trường mà nhân số trong đội có không ít. Đương nhiên nhiều nhất cũng phải kể đến Thanh Hoa, Bắc Đại, hai trường đại học này hợp lại cũng chiếm sáu phần tổng số lượng sinh viên tham gia thi đấu toàn thủ đô.

Toán học và tiếng Anh vẫn thi trước sau hai ngày, nơi dự thi được tổ chức trong hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại.

Ngày *****ên thi toán học, hơn ba mươi người của khoa y đi theo đội, một đoàn người trùng điệp bước đến sân thi đấu, cảnh tượng rất hùng vĩ, khiến đội của trường học khác đều phải ghé mắt nhìn.

Phạm Hòa Bình cười hì hì, kề tai nói với Triệu Uyển Thanh: "Sáng kiến này của tôi không tệ chứ? Nhìn xem khoa y của chúng ta lúc này nở mày nở mặt thế nào!"

Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn chăm chú vào lá cờ của khoa y với cán cờ rất to được Phạm Hòa Bình giơ cao lên... Gió thổi qua, lá cờ màu trắng chữ xanh của khoa y Bắc Đại đón gió bay phấp phới, từng chữ xanh trên đó cũng được mở ra theo gió, nhìn vô cùng phách lối.

Người cầm cờ nào đó cực kỳ không khiêm tốn, hai tay không ngừng phất cờ qua trái qua phải, giống như sợ người khác không nhìn thấy vậy...

Triệu Uyển Thanh: "..."

Cứu cô với! Cô xấu hổ c.h.ế.t mất.

Các bạn học khoa y đi bên cạnh đã quen thuộc với hành vi "diễu võ giương oai" của Phạm Hòa Bình, giờ phút này tất cả mọi người đều đang khống chế biểu cảm trên mặt.

Nhưng từ gương mặt ửng đỏ hay lỗ tai ửng đỏ của họ, Triệu Uyển Thanh vẫn có thể nhìn ra họ đang xấu hổ.

Nhưng mà người tạo ra sự xấu hổ này lại không hề có cảm giác gì, thậm chí cô ấy còn cố ý múa cờ đến trước mặt các sinh viên ngành toán.

Triệu Uyển Thanh nhíu mày, chỉ cần nhìn miệng Phạm Hòa Bình đang mấp máy thì cô cũng có thể đoán được cô ấy đang nói cái gì với sinh viên hệ toán học.

"Chúng tôi có ba mươi sáu người thông qua!"

"Chúng tôi dẫn đầu số sinh viên thông qua vòng loại của toàn Bắc Đại!"

Triệu Uyển Thanh lập tức che kín mặt: "..."

Giờ phút này, ngôn ngữ mẹ đẻ của cô chính là im lặng.

"Hóa ra là cháu đã trộm cờ! Cháu mau trả cờ lại đây!"

Bác bảo vệ trông coi trong viện khoan thai từ từ bước đến, ông ấy bắt ngay tại trận tên trộm cờ của viện đang diễu võ giương oai.

Toàn thể sinh viên của khoa y: "..."

Rất muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Bác bảo vệ đuổi, Phạm Hòa Bình chạy.

Bác bảo vệ chạy chậm, Phạm Hòa Bình chạy nhanh.

Thế là cờ của khoa y Bắc Đại lại được Phạm Hòa Bình phất lên phía trước.

Một lần nữa khoa y lại dùng một cách kỳ lạ như thế khiến các sinh viên khác phải bàn luận về họ.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Khoa y đang lặng lẽ thay đổi, sinh viên của khoa y ở những nơi khác cũng đang cố gắng học tập, huy hoàng của hôm qua đã là quá khứ, họ phải chạy đến tương lai tươi đẹp.Mười ngày sau khi thi đấu vòng loại, vòng thi cấp thành phố đã bắt đầu.DTVVòng thứ hai ở thủ đô gọi là vòng thi cấp thành phố, những tỉnh khác thì gọi là vòng thi cấp tỉnh, cách gọi khác nhau nhưng nội dung lại không khác nhau, đều là chọn sinh viên tiêu biểu ở mỗi đội đại diện cho tỉnh hoặc thành phố.Thủ đô là nơi tập hợp giáo viên có danh tiếng, trên căn bản ở mỗi trường đại học đều có đội của trường mà nhân số trong đội có không ít. Đương nhiên nhiều nhất cũng phải kể đến Thanh Hoa, Bắc Đại, hai trường đại học này hợp lại cũng chiếm sáu phần tổng số lượng sinh viên tham gia thi đấu toàn thủ đô.Toán học và tiếng Anh vẫn thi trước sau hai ngày, nơi dự thi được tổ chức trong hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại.Ngày *****ên thi toán học, hơn ba mươi người của khoa y đi theo đội, một đoàn người trùng điệp bước đến sân thi đấu, cảnh tượng rất hùng vĩ, khiến đội của trường học khác đều phải ghé mắt nhìn.Phạm Hòa Bình cười hì hì, kề tai nói với Triệu Uyển Thanh: "Sáng kiến này của tôi không tệ chứ? Nhìn xem khoa y của chúng ta lúc này nở mày nở mặt thế nào!"Triệu Uyển Thanh nghiêm mặt ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn chăm chú vào lá cờ của khoa y với cán cờ rất to được Phạm Hòa Bình giơ cao lên... Gió thổi qua, lá cờ màu trắng chữ xanh của khoa y Bắc Đại đón gió bay phấp phới, từng chữ xanh trên đó cũng được mở ra theo gió, nhìn vô cùng phách lối.Người cầm cờ nào đó cực kỳ không khiêm tốn, hai tay không ngừng phất cờ qua trái qua phải, giống như sợ người khác không nhìn thấy vậy...Triệu Uyển Thanh: "..."Cứu cô với! Cô xấu hổ c.h.ế.t mất.Các bạn học khoa y đi bên cạnh đã quen thuộc với hành vi "diễu võ giương oai" của Phạm Hòa Bình, giờ phút này tất cả mọi người đều đang khống chế biểu cảm trên mặt.Nhưng từ gương mặt ửng đỏ hay lỗ tai ửng đỏ của họ, Triệu Uyển Thanh vẫn có thể nhìn ra họ đang xấu hổ.Nhưng mà người tạo ra sự xấu hổ này lại không hề có cảm giác gì, thậm chí cô ấy còn cố ý múa cờ đến trước mặt các sinh viên ngành toán.Triệu Uyển Thanh nhíu mày, chỉ cần nhìn miệng Phạm Hòa Bình đang mấp máy thì cô cũng có thể đoán được cô ấy đang nói cái gì với sinh viên hệ toán học."Chúng tôi có ba mươi sáu người thông qua!""Chúng tôi dẫn đầu số sinh viên thông qua vòng loại của toàn Bắc Đại!"Triệu Uyển Thanh lập tức che kín mặt: "..."Giờ phút này, ngôn ngữ mẹ đẻ của cô chính là im lặng."Hóa ra là cháu đã trộm cờ! Cháu mau trả cờ lại đây!"Bác bảo vệ trông coi trong viện khoan thai từ từ bước đến, ông ấy bắt ngay tại trận tên trộm cờ của viện đang diễu võ giương oai.Toàn thể sinh viên của khoa y: "..."Rất muốn c.h.ế.t ngay tại chỗ.Bác bảo vệ đuổi, Phạm Hòa Bình chạy.Bác bảo vệ chạy chậm, Phạm Hòa Bình chạy nhanh.Thế là cờ của khoa y Bắc Đại lại được Phạm Hòa Bình phất lên phía trước.Một lần nữa khoa y lại dùng một cách kỳ lạ như thế khiến các sinh viên khác phải bàn luận về họ.

Chương 454