“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 486
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Giáo sư Chu và ba vị giáo sư khác được xưng là bốn vị lão làng đã phát triển khoa ngoại chỉnh hình của Trung Quốc, bốn người được phân bổ đến bốn khoa ngoại chỉnh hình ở bốn bệnh viện trải khắp quốc gia, sau này cả bốn bệnh viện này đều rất thành công và phát triển.Kiếp trước, Triệu Uyển Thanh đã tham khảo sách của bốn vị này và thuộc lòng không ít kiến thức trong đó, mỗi một sinh viên khoa ngoại chỉnh hình đều không thể quên họ.Hóa thành tro cũng nhận ra!Triệu Uyển Thanh mang tâm trạng cảm thấy rất kỳ vi diệu đọc đến một đột phá trọng đại của giáo sư Chu, xem xong thì cô cũng nhìn ra một số vấn đề.Một bệnh nhân họ Vương nào đó là một công nhân, trong lúc đang vận hành máy móc, ngón tay cái của bàn tay phải đã bị máy móc nghiền nát đến gãy xương.Giáo sư Chu đứng đầu đội phẫu thuật đã chuyển ngón trỏ sang ngón cái, sau đó đã tiến hành điều trị phục hồi chức năng cho bàn tay đó, cuối cùng bệnh nhân cũng bình phục.Ca phẫu thuật này đã được truyền đến đời sau, độ khó của ca phẫu thuật rất lớn, mà khi đó giáo sư Chu lại dẫn theo một đội ngũ rất trẻ tuổi nhưng vẫn hoàn thành ca phẫu thuật này một cách tốt đẹp và đã tạo nên cơn chấn động vang dội vào thời đó.Sau khi thực hiện ca phẫu thuật thành công, giáo sư Chu đã tổng kết lại một vấn đề khác trong đó, chính là liên quan đến vấn đề sử dụng chất chống đào thải miễn dịch sau khi cấy ghép.Trong khoa ngoại chỉnh hình, cấy ghép là một trong những phần trị liệu quan trọng nhất.Mà trong quá trình phẫu thuật cho người công nhân họ Vương kia, giáo sư Chu đã tiến hành lấy mô cấy ghép từ trên người anh ta, đó là cấy ghép tự thân và sẽ không gây ra hiện tượng đào thài.DTVNhưng công nhân họ Vương chỉ là một ví dụ, mà có rất nhiều ca cấy ghép vẫn phải dựa vào mô cấy ghép từ một cơ thể khác, đó là cấy ghép dị thể, sẽ có phản ứng đào thải, lúc đó cần dùng đến thuốc chống đào thải miễn dịch.Nhưng ở thời đại này, hầu hết thuốc chống đào thải miễn dịch đều được nhập khẩu từ nước ngoài, chưa kể đến đắt tiền mà trong đó cũng có độc tính khá cao.Giáo sư Chu đã đưa ra vấn đề này, cũng biểu thị rằng chính ông ấy và cả đội sẽ tiếp tục chú ý...Triệu Uyển Thanh khép tài liệu, ngồi trước bàn chìm vào im lặng.Nghiêm chỉnh mà nói thì vấn đề giáo sư Chu đưa ra hoàn toàn không nằm trong phạm vị khoa ngoại chỉnh hình của họ.Theo Triệu Uyển Thanh biết, thuốc chống đào thải miễn dịch mà thời hiện đại bào chế ra chắc chắn có thể giải quyết ở phạm vi rất lớn, nếu không làm sao có thể có nhiều bệnh nhân làm phẫu thuật cấy ghép bộ phận được.Cô không biết cách giải quyết cụ thể thế nào nhưng...Dường như cô nhớ được cách giải quyết cũng có mấy cách.Triệu Uyển Thanh vỗ ót mình một cái, cô bắt đầu viết luận văn.Trước khi khai giảng trở lại, cô muốn hòa thành luận văn này.Trước khi quyết định gửi ra, cô đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn phải sửa lại, cô chỉ gửi đến một tập san y học cấp hai trong nước.Cô chỉ mới học đại học, vẫn không nên tạo ra tiếng động quá lớn.Đừng hỏi cô đã học được điều này từ đâu, nếu hỏi thì câu trả lời chính là nỗi sợ từ bài phát biểu khi còn ở thôn Thủy Truân.Luận văn được người chuyển thư mang đi đến phương xa, đến khi đến nơi, người nhận được mở thư ra, người phụ trách nhận bài viết này vừa đọc đã chìm vào cơn mê.Đến khi tỉnh táo lại, ông ấy mới phản ứng được bản thân mình vừa nhận được kiểu bài viết thế nào."Ông làm chủ nhiệm, ông thử nhìn bài luận văn này xem! Hướng nghiên cứu mà cô ấy đã viết trong bài viết này có thể đánh hạ toàn bộ đoàn đội Bắc Đại kia không?"Chủ nhiệm nhận lấy luận văn, đọc thử, đợi xem hết, ông ấy đã vỗ mạnh lên bàn: "Rất tốt!"Chủ nhiệm kích động đi qua đi lại trong văn phòng mình, sau đó mới mang tâm trạng kích động mà nhìn lại bài luận văn một lần nữa.Xem hết một lượt nữa, chủ nhiệm phát hiện điều kỳ lạ: "A? Bài luận văn xuất sắc như vậy... Làm sao lại gửi đến chỗ chúng ta?"Dù tập san của họ không kém nhưng vẫn có độ chênh lệch rất lớn với tập san y học cấp một quốc gia.
Giáo sư Chu và ba vị giáo sư khác được xưng là bốn vị lão làng đã phát triển khoa ngoại chỉnh hình của Trung Quốc, bốn người được phân bổ đến bốn khoa ngoại chỉnh hình ở bốn bệnh viện trải khắp quốc gia, sau này cả bốn bệnh viện này đều rất thành công và phát triển.
Kiếp trước, Triệu Uyển Thanh đã tham khảo sách của bốn vị này và thuộc lòng không ít kiến thức trong đó, mỗi một sinh viên khoa ngoại chỉnh hình đều không thể quên họ.
Hóa thành tro cũng nhận ra!
Triệu Uyển Thanh mang tâm trạng cảm thấy rất kỳ vi diệu đọc đến một đột phá trọng đại của giáo sư Chu, xem xong thì cô cũng nhìn ra một số vấn đề.
Một bệnh nhân họ Vương nào đó là một công nhân, trong lúc đang vận hành máy móc, ngón tay cái của bàn tay phải đã bị máy móc nghiền nát đến gãy xương.
Giáo sư Chu đứng đầu đội phẫu thuật đã chuyển ngón trỏ sang ngón cái, sau đó đã tiến hành điều trị phục hồi chức năng cho bàn tay đó, cuối cùng bệnh nhân cũng bình phục.
Ca phẫu thuật này đã được truyền đến đời sau, độ khó của ca phẫu thuật rất lớn, mà khi đó giáo sư Chu lại dẫn theo một đội ngũ rất trẻ tuổi nhưng vẫn hoàn thành ca phẫu thuật này một cách tốt đẹp và đã tạo nên cơn chấn động vang dội vào thời đó.
Sau khi thực hiện ca phẫu thuật thành công, giáo sư Chu đã tổng kết lại một vấn đề khác trong đó, chính là liên quan đến vấn đề sử dụng chất chống đào thải miễn dịch sau khi cấy ghép.
Trong khoa ngoại chỉnh hình, cấy ghép là một trong những phần trị liệu quan trọng nhất.
Mà trong quá trình phẫu thuật cho người công nhân họ Vương kia, giáo sư Chu đã tiến hành lấy mô cấy ghép từ trên người anh ta, đó là cấy ghép tự thân và sẽ không gây ra hiện tượng đào thài.
DTV
Nhưng công nhân họ Vương chỉ là một ví dụ, mà có rất nhiều ca cấy ghép vẫn phải dựa vào mô cấy ghép từ một cơ thể khác, đó là cấy ghép dị thể, sẽ có phản ứng đào thải, lúc đó cần dùng đến thuốc chống đào thải miễn dịch.
Nhưng ở thời đại này, hầu hết thuốc chống đào thải miễn dịch đều được nhập khẩu từ nước ngoài, chưa kể đến đắt tiền mà trong đó cũng có độc tính khá cao.
Giáo sư Chu đã đưa ra vấn đề này, cũng biểu thị rằng chính ông ấy và cả đội sẽ tiếp tục chú ý...
Triệu Uyển Thanh khép tài liệu, ngồi trước bàn chìm vào im lặng.
Nghiêm chỉnh mà nói thì vấn đề giáo sư Chu đưa ra hoàn toàn không nằm trong phạm vị khoa ngoại chỉnh hình của họ.
Theo Triệu Uyển Thanh biết, thuốc chống đào thải miễn dịch mà thời hiện đại bào chế ra chắc chắn có thể giải quyết ở phạm vi rất lớn, nếu không làm sao có thể có nhiều bệnh nhân làm phẫu thuật cấy ghép bộ phận được.
Cô không biết cách giải quyết cụ thể thế nào nhưng...
Dường như cô nhớ được cách giải quyết cũng có mấy cách.
Triệu Uyển Thanh vỗ ót mình một cái, cô bắt đầu viết luận văn.
Trước khi khai giảng trở lại, cô muốn hòa thành luận văn này.
Trước khi quyết định gửi ra, cô đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn phải sửa lại, cô chỉ gửi đến một tập san y học cấp hai trong nước.
Cô chỉ mới học đại học, vẫn không nên tạo ra tiếng động quá lớn.
Đừng hỏi cô đã học được điều này từ đâu, nếu hỏi thì câu trả lời chính là nỗi sợ từ bài phát biểu khi còn ở thôn Thủy Truân.
Luận văn được người chuyển thư mang đi đến phương xa, đến khi đến nơi, người nhận được mở thư ra, người phụ trách nhận bài viết này vừa đọc đã chìm vào cơn mê.
Đến khi tỉnh táo lại, ông ấy mới phản ứng được bản thân mình vừa nhận được kiểu bài viết thế nào.
"Ông làm chủ nhiệm, ông thử nhìn bài luận văn này xem! Hướng nghiên cứu mà cô ấy đã viết trong bài viết này có thể đánh hạ toàn bộ đoàn đội Bắc Đại kia không?"
Chủ nhiệm nhận lấy luận văn, đọc thử, đợi xem hết, ông ấy đã vỗ mạnh lên bàn: "Rất tốt!"
Chủ nhiệm kích động đi qua đi lại trong văn phòng mình, sau đó mới mang tâm trạng kích động mà nhìn lại bài luận văn một lần nữa.
Xem hết một lượt nữa, chủ nhiệm phát hiện điều kỳ lạ: "A? Bài luận văn xuất sắc như vậy... Làm sao lại gửi đến chỗ chúng ta?"
Dù tập san của họ không kém nhưng vẫn có độ chênh lệch rất lớn với tập san y học cấp một quốc gia.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Giáo sư Chu và ba vị giáo sư khác được xưng là bốn vị lão làng đã phát triển khoa ngoại chỉnh hình của Trung Quốc, bốn người được phân bổ đến bốn khoa ngoại chỉnh hình ở bốn bệnh viện trải khắp quốc gia, sau này cả bốn bệnh viện này đều rất thành công và phát triển.Kiếp trước, Triệu Uyển Thanh đã tham khảo sách của bốn vị này và thuộc lòng không ít kiến thức trong đó, mỗi một sinh viên khoa ngoại chỉnh hình đều không thể quên họ.Hóa thành tro cũng nhận ra!Triệu Uyển Thanh mang tâm trạng cảm thấy rất kỳ vi diệu đọc đến một đột phá trọng đại của giáo sư Chu, xem xong thì cô cũng nhìn ra một số vấn đề.Một bệnh nhân họ Vương nào đó là một công nhân, trong lúc đang vận hành máy móc, ngón tay cái của bàn tay phải đã bị máy móc nghiền nát đến gãy xương.Giáo sư Chu đứng đầu đội phẫu thuật đã chuyển ngón trỏ sang ngón cái, sau đó đã tiến hành điều trị phục hồi chức năng cho bàn tay đó, cuối cùng bệnh nhân cũng bình phục.Ca phẫu thuật này đã được truyền đến đời sau, độ khó của ca phẫu thuật rất lớn, mà khi đó giáo sư Chu lại dẫn theo một đội ngũ rất trẻ tuổi nhưng vẫn hoàn thành ca phẫu thuật này một cách tốt đẹp và đã tạo nên cơn chấn động vang dội vào thời đó.Sau khi thực hiện ca phẫu thuật thành công, giáo sư Chu đã tổng kết lại một vấn đề khác trong đó, chính là liên quan đến vấn đề sử dụng chất chống đào thải miễn dịch sau khi cấy ghép.Trong khoa ngoại chỉnh hình, cấy ghép là một trong những phần trị liệu quan trọng nhất.Mà trong quá trình phẫu thuật cho người công nhân họ Vương kia, giáo sư Chu đã tiến hành lấy mô cấy ghép từ trên người anh ta, đó là cấy ghép tự thân và sẽ không gây ra hiện tượng đào thài.DTVNhưng công nhân họ Vương chỉ là một ví dụ, mà có rất nhiều ca cấy ghép vẫn phải dựa vào mô cấy ghép từ một cơ thể khác, đó là cấy ghép dị thể, sẽ có phản ứng đào thải, lúc đó cần dùng đến thuốc chống đào thải miễn dịch.Nhưng ở thời đại này, hầu hết thuốc chống đào thải miễn dịch đều được nhập khẩu từ nước ngoài, chưa kể đến đắt tiền mà trong đó cũng có độc tính khá cao.Giáo sư Chu đã đưa ra vấn đề này, cũng biểu thị rằng chính ông ấy và cả đội sẽ tiếp tục chú ý...Triệu Uyển Thanh khép tài liệu, ngồi trước bàn chìm vào im lặng.Nghiêm chỉnh mà nói thì vấn đề giáo sư Chu đưa ra hoàn toàn không nằm trong phạm vị khoa ngoại chỉnh hình của họ.Theo Triệu Uyển Thanh biết, thuốc chống đào thải miễn dịch mà thời hiện đại bào chế ra chắc chắn có thể giải quyết ở phạm vi rất lớn, nếu không làm sao có thể có nhiều bệnh nhân làm phẫu thuật cấy ghép bộ phận được.Cô không biết cách giải quyết cụ thể thế nào nhưng...Dường như cô nhớ được cách giải quyết cũng có mấy cách.Triệu Uyển Thanh vỗ ót mình một cái, cô bắt đầu viết luận văn.Trước khi khai giảng trở lại, cô muốn hòa thành luận văn này.Trước khi quyết định gửi ra, cô đã do dự rất lâu, cuối cùng vẫn phải sửa lại, cô chỉ gửi đến một tập san y học cấp hai trong nước.Cô chỉ mới học đại học, vẫn không nên tạo ra tiếng động quá lớn.Đừng hỏi cô đã học được điều này từ đâu, nếu hỏi thì câu trả lời chính là nỗi sợ từ bài phát biểu khi còn ở thôn Thủy Truân.Luận văn được người chuyển thư mang đi đến phương xa, đến khi đến nơi, người nhận được mở thư ra, người phụ trách nhận bài viết này vừa đọc đã chìm vào cơn mê.Đến khi tỉnh táo lại, ông ấy mới phản ứng được bản thân mình vừa nhận được kiểu bài viết thế nào."Ông làm chủ nhiệm, ông thử nhìn bài luận văn này xem! Hướng nghiên cứu mà cô ấy đã viết trong bài viết này có thể đánh hạ toàn bộ đoàn đội Bắc Đại kia không?"Chủ nhiệm nhận lấy luận văn, đọc thử, đợi xem hết, ông ấy đã vỗ mạnh lên bàn: "Rất tốt!"Chủ nhiệm kích động đi qua đi lại trong văn phòng mình, sau đó mới mang tâm trạng kích động mà nhìn lại bài luận văn một lần nữa.Xem hết một lượt nữa, chủ nhiệm phát hiện điều kỳ lạ: "A? Bài luận văn xuất sắc như vậy... Làm sao lại gửi đến chỗ chúng ta?"Dù tập san của họ không kém nhưng vẫn có độ chênh lệch rất lớn với tập san y học cấp một quốc gia.