Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 536

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Món chân gà hấp, bữa sáng đặc trưng kiểu Quảng Đông vừa thơm vừa giòn, vị cũng không cay lồng như vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, mà có chút ngọt, khi ăn có hương vị rất đặc biệt.Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cách bàn ăn sáng nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều có cùng một ý tưởng.Người phương Nam thật biết cách làm ăn!Sau khi ăn sáng ở quán bán hàng ven đường xong, hai người mới bắt xe đi tìm nhà của Triệu Nhị đệ.Từ lúc cả nhà Triệu Nhị đệ đến phương Nam, cứ cách mấy tháng sẽ gửi thư cho người nhà ở quê và nhà cô ở Bắc Kinh, cho nên Triệu Uyển Thanh cũng biết địa chỉ nhà họ.Mấy hôm trước Triệu Nhị đệ vừa đi theo Bao Đại Đầu chạy chuyến cuối cùng của năm, việc làm ăn năm nay của họ tạm thời dừng lại, cả hai đều chuẩn bị về nhà đón năm mới.Tô Thắng Nam sau khi thi xong cũng được nghỉ, cả hai đang thu dọn đồ đạc, đợi sau khi mua được vé xe buýt, họ định dẫn theo mấy đứa trẻ về huyện Cao Điền ăn Tết.Vì vậy, khi Triệu Nhị đệ mở cửa và nhìn thấy chị hai cùng anh rể của mình đứng ở bên ngoài, thì thực sự cảm thấy rất bất ngờ."Chị hai! Sao hai người lại ở đây? Hai người không về nhà ăn tết sao?" Triệu Nhị đệ nhanh chóng mời hai người họ vào nhà."Không phải đang là kỳ nghỉ đông sao, cho nên chị và anh rể hai đứa quyết định đến Phương Nam dạo chơi một chuyến." Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa bước vào phòng khách ngồi xuống, sau đó bắt đầu quan sát một lượt căn nhà này của em trai mình."Thuê à?" Cô hỏi.Triệu Nhị đệ kéo tay Tô Thắng Nam đang ngồi ở một bên, thấp giọng nói: "Chị hai, tin tức này, chị là người *****ên được biết đấy. Em mua!"Triệu Uyển Thanh cười nói: "Wow, vậy thì quá tuyệt vời."Căn nhà này vốn là do hai người họ thuê, nhưng sau khi Triệu Nhị đệ kiếm được tiền, mà chủ nhà này cũng đúng lúc muốn bán nhà, cho nên anh ấy liền trực tiếp bỏ tiền ra mua."Cô hai! Chú hai!" Triệu Quang Minh lao ra khỏi phòng, lập tức nhào vào trong lòng của Triệu Uyển Thanh."Quang Minh cao lớn hơn rồi!" Triệu Uyển Thanh ôm lấy cháu trai của mình quan sát, sau đó cũng ôm lấy Triệu Dương Cương, con trai út của Triệu Nhị đệ nâng cao cao.Triệu Quang Minh năm nay cũng sắp năm tuổi rồi, đợi đến mùa thu, Tô Thắng Nam dự định sẽ cho thằng bé đi học. Triệu Dương Cương vẫn còn nhỏ, mới hơn một tuổi, đi đường vẫn còn loạng choạng, nhưng trông rất mũm mĩm và đáng yêu.Triệu Uyển Thanh đưa hai bao lì xì cho hai đứa trẻ, khiến Triệu Quang Minh vui mừng khôn xiết, Triệu Dương Cương còn nhỏ, cũng không hiểu bao lì xì là thứ gì, nhìn thấy màu đỏ đẹp mắt liền cho vào miệng, may mà Triệu Uyển Thanh nhanh tay ngăn lại.Triệu Nhị đệ và Tô Thắng Nam nghe nói hai người đến phương Nam chơi, lập tức bảo hai người họ ở lại nhà mình."Sao lại đến ở nhà khách? Chị của em đến nhà em chơi lại còn phải đến ở nhà khách sao? Nếu để cho người ngoài biết thì em biết giấu cái mặt này ở đâu nữa?" Triệu Nhị đệ cầm hành lý của hai người họ đặt vào phòng cho khách.Bữa tối ăn ở nhà Triệu Nhị đệ, Tô Thắng Nam và Triệu Uyển Thanh cùng nhau nấu, cả nhà Triệu Nhị đệ đã lâu không nếm thử món ăn do Triệu Uyển Thanh nấu, bữa ăn này ngon đến mức miệng họ bóng nhẫy, suýt chút nữa muốn nuốt luôn cả cái đĩa."Cô hai nấu ăn giỏi nhất!" Triệu Quang Minh cầm bát lên l.i.ế.m một cái.Triệu Dương Cương chỉ có thể ăn bát canh trứng do Triệu Uyển Thanh nấu cho nó, cũng ăn căng phồng cả mặt.DTVMọi người đã dẫn lâu không gặp nhau, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.Triệu Nhị đệ hỏi thăm tình hình của hai anh em ở Bắc Kinh, Triệu Uyển Thanh cũng hỏi thăm tình hình, cuộc sống ở Dương Thành của cả nhà họ như thế nào."Thật sự không ngờ, hiện giờ mấy người nhà họ Triệu chúng ta có thể phát triển đến mức này..." Ngữ khí của Triệu Nhị đệ có chút cảm khái.

Món chân gà hấp, bữa sáng đặc trưng kiểu Quảng Đông vừa thơm vừa giòn, vị cũng không cay lồng như vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, mà có chút ngọt, khi ăn có hương vị rất đặc biệt.

Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cách bàn ăn sáng nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều có cùng một ý tưởng.

Người phương Nam thật biết cách làm ăn!

Sau khi ăn sáng ở quán bán hàng ven đường xong, hai người mới bắt xe đi tìm nhà của Triệu Nhị đệ.

Từ lúc cả nhà Triệu Nhị đệ đến phương Nam, cứ cách mấy tháng sẽ gửi thư cho người nhà ở quê và nhà cô ở Bắc Kinh, cho nên Triệu Uyển Thanh cũng biết địa chỉ nhà họ.

Mấy hôm trước Triệu Nhị đệ vừa đi theo Bao Đại Đầu chạy chuyến cuối cùng của năm, việc làm ăn năm nay của họ tạm thời dừng lại, cả hai đều chuẩn bị về nhà đón năm mới.

Tô Thắng Nam sau khi thi xong cũng được nghỉ, cả hai đang thu dọn đồ đạc, đợi sau khi mua được vé xe buýt, họ định dẫn theo mấy đứa trẻ về huyện Cao Điền ăn Tết.

Vì vậy, khi Triệu Nhị đệ mở cửa và nhìn thấy chị hai cùng anh rể của mình đứng ở bên ngoài, thì thực sự cảm thấy rất bất ngờ.

"Chị hai! Sao hai người lại ở đây? Hai người không về nhà ăn tết sao?" Triệu Nhị đệ nhanh chóng mời hai người họ vào nhà.

"Không phải đang là kỳ nghỉ đông sao, cho nên chị và anh rể hai đứa quyết định đến Phương Nam dạo chơi một chuyến." Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa bước vào phòng khách ngồi xuống, sau đó bắt đầu quan sát một lượt căn nhà này của em trai mình.

"Thuê à?" Cô hỏi.

Triệu Nhị đệ kéo tay Tô Thắng Nam đang ngồi ở một bên, thấp giọng nói: "Chị hai, tin tức này, chị là người *****ên được biết đấy. Em mua!"

Triệu Uyển Thanh cười nói: "Wow, vậy thì quá tuyệt vời."

Căn nhà này vốn là do hai người họ thuê, nhưng sau khi Triệu Nhị đệ kiếm được tiền, mà chủ nhà này cũng đúng lúc muốn bán nhà, cho nên anh ấy liền trực tiếp bỏ tiền ra mua.

"Cô hai! Chú hai!" Triệu Quang Minh lao ra khỏi phòng, lập tức nhào vào trong lòng của Triệu Uyển Thanh.

"Quang Minh cao lớn hơn rồi!" Triệu Uyển Thanh ôm lấy cháu trai của mình quan sát, sau đó cũng ôm lấy Triệu Dương Cương, con trai út của Triệu Nhị đệ nâng cao cao.

Triệu Quang Minh năm nay cũng sắp năm tuổi rồi, đợi đến mùa thu, Tô Thắng Nam dự định sẽ cho thằng bé đi học. Triệu Dương Cương vẫn còn nhỏ, mới hơn một tuổi, đi đường vẫn còn loạng choạng, nhưng trông rất mũm mĩm và đáng yêu.

Triệu Uyển Thanh đưa hai bao lì xì cho hai đứa trẻ, khiến Triệu Quang Minh vui mừng khôn xiết, Triệu Dương Cương còn nhỏ, cũng không hiểu bao lì xì là thứ gì, nhìn thấy màu đỏ đẹp mắt liền cho vào miệng, may mà Triệu Uyển Thanh nhanh tay ngăn lại.

Triệu Nhị đệ và Tô Thắng Nam nghe nói hai người đến phương Nam chơi, lập tức bảo hai người họ ở lại nhà mình.

"Sao lại đến ở nhà khách? Chị của em đến nhà em chơi lại còn phải đến ở nhà khách sao? Nếu để cho người ngoài biết thì em biết giấu cái mặt này ở đâu nữa?" Triệu Nhị đệ cầm hành lý của hai người họ đặt vào phòng cho khách.

Bữa tối ăn ở nhà Triệu Nhị đệ, Tô Thắng Nam và Triệu Uyển Thanh cùng nhau nấu, cả nhà Triệu Nhị đệ đã lâu không nếm thử món ăn do Triệu Uyển Thanh nấu, bữa ăn này ngon đến mức miệng họ bóng nhẫy, suýt chút nữa muốn nuốt luôn cả cái đĩa.

"Cô hai nấu ăn giỏi nhất!" Triệu Quang Minh cầm bát lên l.i.ế.m một cái.

Triệu Dương Cương chỉ có thể ăn bát canh trứng do Triệu Uyển Thanh nấu cho nó, cũng ăn căng phồng cả mặt.

DTV

Mọi người đã dẫn lâu không gặp nhau, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.

Triệu Nhị đệ hỏi thăm tình hình của hai anh em ở Bắc Kinh, Triệu Uyển Thanh cũng hỏi thăm tình hình, cuộc sống ở Dương Thành của cả nhà họ như thế nào.

"Thật sự không ngờ, hiện giờ mấy người nhà họ Triệu chúng ta có thể phát triển đến mức này..." Ngữ khí của Triệu Nhị đệ có chút cảm khái.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Món chân gà hấp, bữa sáng đặc trưng kiểu Quảng Đông vừa thơm vừa giòn, vị cũng không cay lồng như vùng Tứ Xuyên, Trùng Khánh, mà có chút ngọt, khi ăn có hương vị rất đặc biệt.Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa cách bàn ăn sáng nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều có cùng một ý tưởng.Người phương Nam thật biết cách làm ăn!Sau khi ăn sáng ở quán bán hàng ven đường xong, hai người mới bắt xe đi tìm nhà của Triệu Nhị đệ.Từ lúc cả nhà Triệu Nhị đệ đến phương Nam, cứ cách mấy tháng sẽ gửi thư cho người nhà ở quê và nhà cô ở Bắc Kinh, cho nên Triệu Uyển Thanh cũng biết địa chỉ nhà họ.Mấy hôm trước Triệu Nhị đệ vừa đi theo Bao Đại Đầu chạy chuyến cuối cùng của năm, việc làm ăn năm nay của họ tạm thời dừng lại, cả hai đều chuẩn bị về nhà đón năm mới.Tô Thắng Nam sau khi thi xong cũng được nghỉ, cả hai đang thu dọn đồ đạc, đợi sau khi mua được vé xe buýt, họ định dẫn theo mấy đứa trẻ về huyện Cao Điền ăn Tết.Vì vậy, khi Triệu Nhị đệ mở cửa và nhìn thấy chị hai cùng anh rể của mình đứng ở bên ngoài, thì thực sự cảm thấy rất bất ngờ."Chị hai! Sao hai người lại ở đây? Hai người không về nhà ăn tết sao?" Triệu Nhị đệ nhanh chóng mời hai người họ vào nhà."Không phải đang là kỳ nghỉ đông sao, cho nên chị và anh rể hai đứa quyết định đến Phương Nam dạo chơi một chuyến." Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa bước vào phòng khách ngồi xuống, sau đó bắt đầu quan sát một lượt căn nhà này của em trai mình."Thuê à?" Cô hỏi.Triệu Nhị đệ kéo tay Tô Thắng Nam đang ngồi ở một bên, thấp giọng nói: "Chị hai, tin tức này, chị là người *****ên được biết đấy. Em mua!"Triệu Uyển Thanh cười nói: "Wow, vậy thì quá tuyệt vời."Căn nhà này vốn là do hai người họ thuê, nhưng sau khi Triệu Nhị đệ kiếm được tiền, mà chủ nhà này cũng đúng lúc muốn bán nhà, cho nên anh ấy liền trực tiếp bỏ tiền ra mua."Cô hai! Chú hai!" Triệu Quang Minh lao ra khỏi phòng, lập tức nhào vào trong lòng của Triệu Uyển Thanh."Quang Minh cao lớn hơn rồi!" Triệu Uyển Thanh ôm lấy cháu trai của mình quan sát, sau đó cũng ôm lấy Triệu Dương Cương, con trai út của Triệu Nhị đệ nâng cao cao.Triệu Quang Minh năm nay cũng sắp năm tuổi rồi, đợi đến mùa thu, Tô Thắng Nam dự định sẽ cho thằng bé đi học. Triệu Dương Cương vẫn còn nhỏ, mới hơn một tuổi, đi đường vẫn còn loạng choạng, nhưng trông rất mũm mĩm và đáng yêu.Triệu Uyển Thanh đưa hai bao lì xì cho hai đứa trẻ, khiến Triệu Quang Minh vui mừng khôn xiết, Triệu Dương Cương còn nhỏ, cũng không hiểu bao lì xì là thứ gì, nhìn thấy màu đỏ đẹp mắt liền cho vào miệng, may mà Triệu Uyển Thanh nhanh tay ngăn lại.Triệu Nhị đệ và Tô Thắng Nam nghe nói hai người đến phương Nam chơi, lập tức bảo hai người họ ở lại nhà mình."Sao lại đến ở nhà khách? Chị của em đến nhà em chơi lại còn phải đến ở nhà khách sao? Nếu để cho người ngoài biết thì em biết giấu cái mặt này ở đâu nữa?" Triệu Nhị đệ cầm hành lý của hai người họ đặt vào phòng cho khách.Bữa tối ăn ở nhà Triệu Nhị đệ, Tô Thắng Nam và Triệu Uyển Thanh cùng nhau nấu, cả nhà Triệu Nhị đệ đã lâu không nếm thử món ăn do Triệu Uyển Thanh nấu, bữa ăn này ngon đến mức miệng họ bóng nhẫy, suýt chút nữa muốn nuốt luôn cả cái đĩa."Cô hai nấu ăn giỏi nhất!" Triệu Quang Minh cầm bát lên l.i.ế.m một cái.Triệu Dương Cương chỉ có thể ăn bát canh trứng do Triệu Uyển Thanh nấu cho nó, cũng ăn căng phồng cả mặt.DTVMọi người đã dẫn lâu không gặp nhau, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói.Triệu Nhị đệ hỏi thăm tình hình của hai anh em ở Bắc Kinh, Triệu Uyển Thanh cũng hỏi thăm tình hình, cuộc sống ở Dương Thành của cả nhà họ như thế nào."Thật sự không ngờ, hiện giờ mấy người nhà họ Triệu chúng ta có thể phát triển đến mức này..." Ngữ khí của Triệu Nhị đệ có chút cảm khái.

Chương 536