Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 540

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tàu từ Nam ra Bắc, rời xa Ba Thục, đến tỉnh Lũng Tây ở Tây Bắc.Khi xuống ở huyện Cao Điền, hai người nhìn một lượt cảnh quan Hoàng Thổ đầy thân quen, có một loại cảm giác gần gũi.Hai người không trực tiếp trở về thôn mà trước tiên đến bưu điện để nhận đồ đặc sản và quà.Khi ra khỏi bưu điện, trên tay Triệu Uyển Thanh cầm một bao lớn, nhìn Lâm Thiệu Hoa bên cạnh cô, trên lưng cũng đeo một bao lớn, hai tay anh còn cầm một bao nữa.Cô ngượng ngùng nói: "Nếu biết trước như vậy thì em đã không mua quá nhiều quần áo..."Ít nhất có một bao trong đó là quần áo mà cô đã mua ở Dương Thành, còn lại thì có đồ của cô và còn có cả cho người thân ở nhà.Lâm Thiệu Hoa nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì anh chỉ cười cười, không trách móc gì.Hai người đi bộ trên đường, khi nhìn thấy cửa hàng Trần Ký không xa, Triệu Uyển Thanh quyết định đi vào xem thử."Trước khi đi, em đã giao cửa hàng cho Hồng Anh, không biết em ấy quản lý thế nào nhỉ..."DTVVừa nói xong, hai người đã đến trước cửa hàng Trần Ký.Bây giờ đã là đêm 30 Tết, số lượng người trên đường gấp đôi so với thường niên, cho thấy tác động to lớn của chính sách mở cửa đối với dân chúng.Trên đường đến đây, Triệu Uyển Thanh còn thấy một tiệm bán điểm tâm mới mở cửa, nhưng cửa hàng này trông hơi quạnh quẽ.Lần nữa nhìn thấy cửa hàng Trần Ký, nơi đó đã thật sự đông như trẩy hội.Người không biết có thể tưởng rằng đó là chợ đấy!Hai người cầm theo bao lớn bao nhỏ, suýt nữa không thể chen vào."Ôi, người này làm sao lại chen ngang hàng vậy? Ra sau xếp hàng đi!" Một bà dì lớn tuổi nắm lấy tay của Triệu Uyển Thanh."Hai người cũng là đến mua bánh sừng bò mới phát hành tại Trần Ký đúng không? Số lượng loại bánh này có hạn, không thể chen ngang hàng đâu nha!" Một người đàn ông lớn tuổi kéo Lâm Thiệu Hoa."Người thì trông có vẻ sạch sẽ như sinh viên đại học, sao lại làm cái việc chen ngang hàng thiếu đạo đức như vậy?" Một bà dì khác mắng.Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa: "...""Chú dì ơi, cửa hàng này là do nhà cháu mở, cháu vào để tìm người..." Triệu Uyển Thanh trực tiếp ngả bài.May mắn thay, tại thời điểm này, mẹ Lâm từ trong tiệm đi ra, vừa hay giải bỏ hiểu lầm.Trong cửa hàng đang tràn ngập người, mẹ Lâm dẫn hai người thẳng đến sau cửa hàng.Triệu Uyển Thanh ngó vào trong cửa hàng, thấy hình ảnh bận rộn của Chu Hồng Anh, trong bếp phía sau sân nhà, chị cả Triệu và Trần Quốc Thắng đang nỗ lực để làm bánh."Chu Hồng Anh thật có khả năng, quản lý cửa hàng cũng không tệ." Triệu Uyển Thanh khen.Từ lúc cô mới đến đây cho đến giờ, cô đã liên tục quan sát, từ tình hình trong cửa hàng có thể thấy rõ Chu Hồng Anh quản lý rất tốt.Mẹ Lâm cũng khen ngợi Chu Hồng Anh không ngớt: "Mẹ vừa về thì em nó đã đem sách kế toán cho mẹ xem, trong vài tháng chúng ta đi, Chu Hồng Anh đã nâng cao thu nhập của cửa hàng lên một chút. Ôi dào, có thể thấy rằng người trẻ tuổi vẫn tốt hơn người già như mẹ..."Trước đây, mẹ Lâm cũng từng tự mình quản lý Trần Ký, nhưng doanh thu không thể sánh bằng Chu Hồng Anh.Triệu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt thản nhiên của mẹ chồng mình, nói: "Mẹ cũng quản lý tốt lắm, con đều biết rõ."Mẹ chồng mình đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài nhìn còn trẻ hơn vài năm so với trước kia.Tất cả điều này tất nhiên là do điều kiện sống gia đình ngày càng tốt hơn, nhưng còn có một yếu tố không thể bỏ qua, đó chính là bà mẹ chồng đã có công việc để làm.Trước đó, mỗi năm đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quanh năm suốt tháng không có hy vọng gì cả, cuộc sống như vậy dĩ nhiên khiến người ta cảm thấy chán nản.Từ khi Triệu Uyển Thanh bắt đầu làm điểm tâm, mở tiệm, mẹ Lâm cũng đi theo giúp đỡ, sau đó thậm chí có thể quản lý cửa hàng.

Tàu từ Nam ra Bắc, rời xa Ba Thục, đến tỉnh Lũng Tây ở Tây Bắc.

Khi xuống ở huyện Cao Điền, hai người nhìn một lượt cảnh quan Hoàng Thổ đầy thân quen, có một loại cảm giác gần gũi.

Hai người không trực tiếp trở về thôn mà trước tiên đến bưu điện để nhận đồ đặc sản và quà.

Khi ra khỏi bưu điện, trên tay Triệu Uyển Thanh cầm một bao lớn, nhìn Lâm Thiệu Hoa bên cạnh cô, trên lưng cũng đeo một bao lớn, hai tay anh còn cầm một bao nữa.

Cô ngượng ngùng nói: "Nếu biết trước như vậy thì em đã không mua quá nhiều quần áo..."

Ít nhất có một bao trong đó là quần áo mà cô đã mua ở Dương Thành, còn lại thì có đồ của cô và còn có cả cho người thân ở nhà.

Lâm Thiệu Hoa nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì anh chỉ cười cười, không trách móc gì.

Hai người đi bộ trên đường, khi nhìn thấy cửa hàng Trần Ký không xa, Triệu Uyển Thanh quyết định đi vào xem thử.

"Trước khi đi, em đã giao cửa hàng cho Hồng Anh, không biết em ấy quản lý thế nào nhỉ..."

DTV

Vừa nói xong, hai người đã đến trước cửa hàng Trần Ký.

Bây giờ đã là đêm 30 Tết, số lượng người trên đường gấp đôi so với thường niên, cho thấy tác động to lớn của chính sách mở cửa đối với dân chúng.

Trên đường đến đây, Triệu Uyển Thanh còn thấy một tiệm bán điểm tâm mới mở cửa, nhưng cửa hàng này trông hơi quạnh quẽ.

Lần nữa nhìn thấy cửa hàng Trần Ký, nơi đó đã thật sự đông như trẩy hội.

Người không biết có thể tưởng rằng đó là chợ đấy!

Hai người cầm theo bao lớn bao nhỏ, suýt nữa không thể chen vào.

"Ôi, người này làm sao lại chen ngang hàng vậy? Ra sau xếp hàng đi!" Một bà dì lớn tuổi nắm lấy tay của Triệu Uyển Thanh.

"Hai người cũng là đến mua bánh sừng bò mới phát hành tại Trần Ký đúng không? Số lượng loại bánh này có hạn, không thể chen ngang hàng đâu nha!" Một người đàn ông lớn tuổi kéo Lâm Thiệu Hoa.

"Người thì trông có vẻ sạch sẽ như sinh viên đại học, sao lại làm cái việc chen ngang hàng thiếu đạo đức như vậy?" Một bà dì khác mắng.

Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa: "..."

"Chú dì ơi, cửa hàng này là do nhà cháu mở, cháu vào để tìm người..." Triệu Uyển Thanh trực tiếp ngả bài.

May mắn thay, tại thời điểm này, mẹ Lâm từ trong tiệm đi ra, vừa hay giải bỏ hiểu lầm.

Trong cửa hàng đang tràn ngập người, mẹ Lâm dẫn hai người thẳng đến sau cửa hàng.

Triệu Uyển Thanh ngó vào trong cửa hàng, thấy hình ảnh bận rộn của Chu Hồng Anh, trong bếp phía sau sân nhà, chị cả Triệu và Trần Quốc Thắng đang nỗ lực để làm bánh.

"Chu Hồng Anh thật có khả năng, quản lý cửa hàng cũng không tệ." Triệu Uyển Thanh khen.

Từ lúc cô mới đến đây cho đến giờ, cô đã liên tục quan sát, từ tình hình trong cửa hàng có thể thấy rõ Chu Hồng Anh quản lý rất tốt.

Mẹ Lâm cũng khen ngợi Chu Hồng Anh không ngớt: "Mẹ vừa về thì em nó đã đem sách kế toán cho mẹ xem, trong vài tháng chúng ta đi, Chu Hồng Anh đã nâng cao thu nhập của cửa hàng lên một chút. Ôi dào, có thể thấy rằng người trẻ tuổi vẫn tốt hơn người già như mẹ..."

Trước đây, mẹ Lâm cũng từng tự mình quản lý Trần Ký, nhưng doanh thu không thể sánh bằng Chu Hồng Anh.

Triệu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt thản nhiên của mẹ chồng mình, nói: "Mẹ cũng quản lý tốt lắm, con đều biết rõ."

Mẹ chồng mình đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài nhìn còn trẻ hơn vài năm so với trước kia.

Tất cả điều này tất nhiên là do điều kiện sống gia đình ngày càng tốt hơn, nhưng còn có một yếu tố không thể bỏ qua, đó chính là bà mẹ chồng đã có công việc để làm.

Trước đó, mỗi năm đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quanh năm suốt tháng không có hy vọng gì cả, cuộc sống như vậy dĩ nhiên khiến người ta cảm thấy chán nản.

Từ khi Triệu Uyển Thanh bắt đầu làm điểm tâm, mở tiệm, mẹ Lâm cũng đi theo giúp đỡ, sau đó thậm chí có thể quản lý cửa hàng.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tàu từ Nam ra Bắc, rời xa Ba Thục, đến tỉnh Lũng Tây ở Tây Bắc.Khi xuống ở huyện Cao Điền, hai người nhìn một lượt cảnh quan Hoàng Thổ đầy thân quen, có một loại cảm giác gần gũi.Hai người không trực tiếp trở về thôn mà trước tiên đến bưu điện để nhận đồ đặc sản và quà.Khi ra khỏi bưu điện, trên tay Triệu Uyển Thanh cầm một bao lớn, nhìn Lâm Thiệu Hoa bên cạnh cô, trên lưng cũng đeo một bao lớn, hai tay anh còn cầm một bao nữa.Cô ngượng ngùng nói: "Nếu biết trước như vậy thì em đã không mua quá nhiều quần áo..."Ít nhất có một bao trong đó là quần áo mà cô đã mua ở Dương Thành, còn lại thì có đồ của cô và còn có cả cho người thân ở nhà.Lâm Thiệu Hoa nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì anh chỉ cười cười, không trách móc gì.Hai người đi bộ trên đường, khi nhìn thấy cửa hàng Trần Ký không xa, Triệu Uyển Thanh quyết định đi vào xem thử."Trước khi đi, em đã giao cửa hàng cho Hồng Anh, không biết em ấy quản lý thế nào nhỉ..."DTVVừa nói xong, hai người đã đến trước cửa hàng Trần Ký.Bây giờ đã là đêm 30 Tết, số lượng người trên đường gấp đôi so với thường niên, cho thấy tác động to lớn của chính sách mở cửa đối với dân chúng.Trên đường đến đây, Triệu Uyển Thanh còn thấy một tiệm bán điểm tâm mới mở cửa, nhưng cửa hàng này trông hơi quạnh quẽ.Lần nữa nhìn thấy cửa hàng Trần Ký, nơi đó đã thật sự đông như trẩy hội.Người không biết có thể tưởng rằng đó là chợ đấy!Hai người cầm theo bao lớn bao nhỏ, suýt nữa không thể chen vào."Ôi, người này làm sao lại chen ngang hàng vậy? Ra sau xếp hàng đi!" Một bà dì lớn tuổi nắm lấy tay của Triệu Uyển Thanh."Hai người cũng là đến mua bánh sừng bò mới phát hành tại Trần Ký đúng không? Số lượng loại bánh này có hạn, không thể chen ngang hàng đâu nha!" Một người đàn ông lớn tuổi kéo Lâm Thiệu Hoa."Người thì trông có vẻ sạch sẽ như sinh viên đại học, sao lại làm cái việc chen ngang hàng thiếu đạo đức như vậy?" Một bà dì khác mắng.Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa: "...""Chú dì ơi, cửa hàng này là do nhà cháu mở, cháu vào để tìm người..." Triệu Uyển Thanh trực tiếp ngả bài.May mắn thay, tại thời điểm này, mẹ Lâm từ trong tiệm đi ra, vừa hay giải bỏ hiểu lầm.Trong cửa hàng đang tràn ngập người, mẹ Lâm dẫn hai người thẳng đến sau cửa hàng.Triệu Uyển Thanh ngó vào trong cửa hàng, thấy hình ảnh bận rộn của Chu Hồng Anh, trong bếp phía sau sân nhà, chị cả Triệu và Trần Quốc Thắng đang nỗ lực để làm bánh."Chu Hồng Anh thật có khả năng, quản lý cửa hàng cũng không tệ." Triệu Uyển Thanh khen.Từ lúc cô mới đến đây cho đến giờ, cô đã liên tục quan sát, từ tình hình trong cửa hàng có thể thấy rõ Chu Hồng Anh quản lý rất tốt.Mẹ Lâm cũng khen ngợi Chu Hồng Anh không ngớt: "Mẹ vừa về thì em nó đã đem sách kế toán cho mẹ xem, trong vài tháng chúng ta đi, Chu Hồng Anh đã nâng cao thu nhập của cửa hàng lên một chút. Ôi dào, có thể thấy rằng người trẻ tuổi vẫn tốt hơn người già như mẹ..."Trước đây, mẹ Lâm cũng từng tự mình quản lý Trần Ký, nhưng doanh thu không thể sánh bằng Chu Hồng Anh.Triệu Uyển Thanh nhìn khuôn mặt thản nhiên của mẹ chồng mình, nói: "Mẹ cũng quản lý tốt lắm, con đều biết rõ."Mẹ chồng mình đã trên năm mươi tuổi, nhưng vẻ ngoài nhìn còn trẻ hơn vài năm so với trước kia.Tất cả điều này tất nhiên là do điều kiện sống gia đình ngày càng tốt hơn, nhưng còn có một yếu tố không thể bỏ qua, đó chính là bà mẹ chồng đã có công việc để làm.Trước đó, mỗi năm đều là bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quanh năm suốt tháng không có hy vọng gì cả, cuộc sống như vậy dĩ nhiên khiến người ta cảm thấy chán nản.Từ khi Triệu Uyển Thanh bắt đầu làm điểm tâm, mở tiệm, mẹ Lâm cũng đi theo giúp đỡ, sau đó thậm chí có thể quản lý cửa hàng.

Chương 540