Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 543

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh nhìn một vòng đánh giá, dường như mái tóc của bác hai Lâm đã bạc đi rất nhiều, bác dâu hai trông có vẻ sợ sệt và rụt rè, trong cả bữa cơm, Lâm tam chỉ cúi đầu.Trong số những người của nhị phòng cũng chỉ có Lâm ngũ muội cầm đũa trên tay gắp không ngừng, mảy may không có ý khiêm tốn.Sau bữa cơm tất niên, trong thôn đã bắt đầu có người đốt pháo, trong thoáng chốc bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Theo thông lệ Triệu Uyển Thanh phát bao lì xì cho ba đứa bé, sau đó tiếp tục đón giao thừa đến mười hai giờ.Năm bảy mươi chín đến rồi.Mùng hai về nhà ngoại chúc tết, Triệu Uyển Thanh có thể nhìn thấy em trai út của mình biểu diễn tiết mục trên tivi.Từ ngày mượn tivi về đây, người trong nhà nhà họ Triệu vẫn xem không ngừng.Người cả thôn đều thấy được Tiểu Triệu ca hát ở tiết mục cuối năm vì việc này đã được truyền khắp toàn huyện từ trước đó.Tiết mục cuối năm được phát lại mỗi ngày, mỗi khi đến tiết mục có sự xuất hiện của Tiểu Triệu, người của nhà họ Triệu đều quay lại xem mà không thấy chán, mỗi lần xem đều không ngậm được miệng.Cuối năm, Triệu Uyển Thanh kiểm tra lại sổ sách của Trần Ký, sau đó đến huyện Cao Điền làm thủ tục ủy quyền cho Chu Hồng Anh.Cửa hàng vẫn là của cô, chẳng qua Chu Hồng Anh làm quản lý, tiền lương được tăng gấp ba lần tiền lương ở vị trí nhân viên trước đó cô ấy từng làm.Chu Hồng Anh biết nửa năm qua của mình giống như một bài kiểm tra thì phấn khởi đến mức sắp khóc lên. Cô ấy lập tức cam đoan với Triệu Uyển Thanh rằng nhất định mình sẽ kinh doanh Trần Ký cho thật tốt, sau này sẽ để Triệu Uyển Thanh chờ thu lợi nhuận là được.Sau khi đã chọn người quản lý cho Trần Ký, Triệu Uyển Thanh lập tức nói về việc mình muốn mở cơ sở thứ hai cho Trần Ký ở thủ đô với chị cả Triệu và mẹ Triệu."Em muốn mở cửa hàng mới, nhất định phải có một thợ làm bánh ngọt cho cửa hàng, cả nhà đầu bếp Trần đều ở nơi này nên chắc chắn anh ấy không thể đến thủ đô được, vì vậy chị cả theo em đến thủ đô đi!" Triệu Uyển Thanh nói rất đương nhiên.Chị cả Triệu nghe vậy cũng cảm thấy mình không thể không giúp đỡ em gái, chị ấy cắn răng, nói: "Được! Vậy chị thu dọn đồ đạc, sang năm sẽ theo em đến thủ đô mở cửa hàng."DTVThương lượng với chị cả Triệu xong, Triệu Uyển Thanh quay sang nói chuyện với Cha Triệu và mẹ Triệu: "Cha mẹ, cửa hàng mới của con rất cần người trong nhà mình trông chừng, hai người có thể giúp con không?"Cha Triệu hoàn toàn không muốn con gái thứ hai của mình chịu thiệt thòi hay bị bắt nạt nên đã lập tức đứng lên, vỗ ngực, nói: "Con yên tâm, nhất định cha và mẹ con sẽ giúp con. Mẹ đứa nhỏ, còn không nhanh đi thu dọn đồ đạc!"Mẹ Triệu đứng dậy rời đi nhưng lại quay đầu nhìn con gái thứ hai của mình. Trên mặt cô là nụ cười ranh mãnh giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mưu kế.Bà lại nhìn đến gương mặt đang cười ngây ngốc của chồng mình, nói thầm: "Lão già ngốc! Bị lừa còn không biết.""May mắn con gái giống tôi..."

Triệu Uyển Thanh nhìn một vòng đánh giá, dường như mái tóc của bác hai Lâm đã bạc đi rất nhiều, bác dâu hai trông có vẻ sợ sệt và rụt rè, trong cả bữa cơm, Lâm tam chỉ cúi đầu.

Trong số những người của nhị phòng cũng chỉ có Lâm ngũ muội cầm đũa trên tay gắp không ngừng, mảy may không có ý khiêm tốn.

Sau bữa cơm tất niên, trong thôn đã bắt đầu có người đốt pháo, trong thoáng chốc bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Theo thông lệ Triệu Uyển Thanh phát bao lì xì cho ba đứa bé, sau đó tiếp tục đón giao thừa đến mười hai giờ.

Năm bảy mươi chín đến rồi.

Mùng hai về nhà ngoại chúc tết, Triệu Uyển Thanh có thể nhìn thấy em trai út của mình biểu diễn tiết mục trên tivi.

Từ ngày mượn tivi về đây, người trong nhà nhà họ Triệu vẫn xem không ngừng.

Người cả thôn đều thấy được Tiểu Triệu ca hát ở tiết mục cuối năm vì việc này đã được truyền khắp toàn huyện từ trước đó.

Tiết mục cuối năm được phát lại mỗi ngày, mỗi khi đến tiết mục có sự xuất hiện của Tiểu Triệu, người của nhà họ Triệu đều quay lại xem mà không thấy chán, mỗi lần xem đều không ngậm được miệng.

Cuối năm, Triệu Uyển Thanh kiểm tra lại sổ sách của Trần Ký, sau đó đến huyện Cao Điền làm thủ tục ủy quyền cho Chu Hồng Anh.

Cửa hàng vẫn là của cô, chẳng qua Chu Hồng Anh làm quản lý, tiền lương được tăng gấp ba lần tiền lương ở vị trí nhân viên trước đó cô ấy từng làm.

Chu Hồng Anh biết nửa năm qua của mình giống như một bài kiểm tra thì phấn khởi đến mức sắp khóc lên. Cô ấy lập tức cam đoan với Triệu Uyển Thanh rằng nhất định mình sẽ kinh doanh Trần Ký cho thật tốt, sau này sẽ để Triệu Uyển Thanh chờ thu lợi nhuận là được.

Sau khi đã chọn người quản lý cho Trần Ký, Triệu Uyển Thanh lập tức nói về việc mình muốn mở cơ sở thứ hai cho Trần Ký ở thủ đô với chị cả Triệu và mẹ Triệu.

"Em muốn mở cửa hàng mới, nhất định phải có một thợ làm bánh ngọt cho cửa hàng, cả nhà đầu bếp Trần đều ở nơi này nên chắc chắn anh ấy không thể đến thủ đô được, vì vậy chị cả theo em đến thủ đô đi!" Triệu Uyển Thanh nói rất đương nhiên.

Chị cả Triệu nghe vậy cũng cảm thấy mình không thể không giúp đỡ em gái, chị ấy cắn răng, nói: "Được! Vậy chị thu dọn đồ đạc, sang năm sẽ theo em đến thủ đô mở cửa hàng."

DTV

Thương lượng với chị cả Triệu xong, Triệu Uyển Thanh quay sang nói chuyện với Cha Triệu và mẹ Triệu: "Cha mẹ, cửa hàng mới của con rất cần người trong nhà mình trông chừng, hai người có thể giúp con không?"

Cha Triệu hoàn toàn không muốn con gái thứ hai của mình chịu thiệt thòi hay bị bắt nạt nên đã lập tức đứng lên, vỗ ngực, nói: "Con yên tâm, nhất định cha và mẹ con sẽ giúp con. Mẹ đứa nhỏ, còn không nhanh đi thu dọn đồ đạc!"

Mẹ Triệu đứng dậy rời đi nhưng lại quay đầu nhìn con gái thứ hai của mình. Trên mặt cô là nụ cười ranh mãnh giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mưu kế.

Bà lại nhìn đến gương mặt đang cười ngây ngốc của chồng mình, nói thầm: "Lão già ngốc! Bị lừa còn không biết."

"May mắn con gái giống tôi..."

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh nhìn một vòng đánh giá, dường như mái tóc của bác hai Lâm đã bạc đi rất nhiều, bác dâu hai trông có vẻ sợ sệt và rụt rè, trong cả bữa cơm, Lâm tam chỉ cúi đầu.Trong số những người của nhị phòng cũng chỉ có Lâm ngũ muội cầm đũa trên tay gắp không ngừng, mảy may không có ý khiêm tốn.Sau bữa cơm tất niên, trong thôn đã bắt đầu có người đốt pháo, trong thoáng chốc bầu không khí vô cùng náo nhiệt.Theo thông lệ Triệu Uyển Thanh phát bao lì xì cho ba đứa bé, sau đó tiếp tục đón giao thừa đến mười hai giờ.Năm bảy mươi chín đến rồi.Mùng hai về nhà ngoại chúc tết, Triệu Uyển Thanh có thể nhìn thấy em trai út của mình biểu diễn tiết mục trên tivi.Từ ngày mượn tivi về đây, người trong nhà nhà họ Triệu vẫn xem không ngừng.Người cả thôn đều thấy được Tiểu Triệu ca hát ở tiết mục cuối năm vì việc này đã được truyền khắp toàn huyện từ trước đó.Tiết mục cuối năm được phát lại mỗi ngày, mỗi khi đến tiết mục có sự xuất hiện của Tiểu Triệu, người của nhà họ Triệu đều quay lại xem mà không thấy chán, mỗi lần xem đều không ngậm được miệng.Cuối năm, Triệu Uyển Thanh kiểm tra lại sổ sách của Trần Ký, sau đó đến huyện Cao Điền làm thủ tục ủy quyền cho Chu Hồng Anh.Cửa hàng vẫn là của cô, chẳng qua Chu Hồng Anh làm quản lý, tiền lương được tăng gấp ba lần tiền lương ở vị trí nhân viên trước đó cô ấy từng làm.Chu Hồng Anh biết nửa năm qua của mình giống như một bài kiểm tra thì phấn khởi đến mức sắp khóc lên. Cô ấy lập tức cam đoan với Triệu Uyển Thanh rằng nhất định mình sẽ kinh doanh Trần Ký cho thật tốt, sau này sẽ để Triệu Uyển Thanh chờ thu lợi nhuận là được.Sau khi đã chọn người quản lý cho Trần Ký, Triệu Uyển Thanh lập tức nói về việc mình muốn mở cơ sở thứ hai cho Trần Ký ở thủ đô với chị cả Triệu và mẹ Triệu."Em muốn mở cửa hàng mới, nhất định phải có một thợ làm bánh ngọt cho cửa hàng, cả nhà đầu bếp Trần đều ở nơi này nên chắc chắn anh ấy không thể đến thủ đô được, vì vậy chị cả theo em đến thủ đô đi!" Triệu Uyển Thanh nói rất đương nhiên.Chị cả Triệu nghe vậy cũng cảm thấy mình không thể không giúp đỡ em gái, chị ấy cắn răng, nói: "Được! Vậy chị thu dọn đồ đạc, sang năm sẽ theo em đến thủ đô mở cửa hàng."DTVThương lượng với chị cả Triệu xong, Triệu Uyển Thanh quay sang nói chuyện với Cha Triệu và mẹ Triệu: "Cha mẹ, cửa hàng mới của con rất cần người trong nhà mình trông chừng, hai người có thể giúp con không?"Cha Triệu hoàn toàn không muốn con gái thứ hai của mình chịu thiệt thòi hay bị bắt nạt nên đã lập tức đứng lên, vỗ ngực, nói: "Con yên tâm, nhất định cha và mẹ con sẽ giúp con. Mẹ đứa nhỏ, còn không nhanh đi thu dọn đồ đạc!"Mẹ Triệu đứng dậy rời đi nhưng lại quay đầu nhìn con gái thứ hai của mình. Trên mặt cô là nụ cười ranh mãnh giống như một con hồ ly nhỏ đã đạt được mưu kế.Bà lại nhìn đến gương mặt đang cười ngây ngốc của chồng mình, nói thầm: "Lão già ngốc! Bị lừa còn không biết.""May mắn con gái giống tôi..."

Chương 543