“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 550
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi bài luận văn của Triệu Uyển Thanh được gửi ra ngoài, rất nhanh sau đó tập san đã đẩy bài viết này lên và phát hành ra.Lúc cô còn đang đang bận rộn vì tình hình kinh doanh của Trần Ký nên không biết được bài luận văn của mình đã gây nên một cơn chấn động ở khoa ngoại chỉnh hình.Từ sau khi đọc bài luận văn lần trước của Triệu Uyển Thanh, giáo sư Chu đã đặc biệt chú ý đến các tập san cấp hai trong nước này. Quả nhiên đã để ông ấy chờ đợi được, tập san vừa ra mắt, ông ấy lập tức mua ngay.Vừa mở ra, giáo sư Chu đọc một lúc rất lâu.Đến khi đóng tập san lại, vẻ mặt của ông ấy vô cùng kích động.Ông ấy cất tập san vào, dự định ngày mai sẽ tự mình đến hỏi Triệu Uyển Thanh. Thế nhưng sang ngày hôm sau, trường học đã đột ngột phái ông ấy tham gia hội thảo nghiên cứu của khoa ngoại chỉnh hình.Giáo sư Chu đành phải kẹp luôn tập san đi tham dự hội thảo.Giáo sư Chu là nhân vật có tiếng trong giới khoa ngoại chỉnh hình, trước kia ông ấy vẫn thường xuyên tham gia hội thảo thế này, vẫn thường xuyên giao lưu trao đổi thành quả nghiên cứu với các đồng nghiệp.Lần này còn chưa đợi giáo sư Chu cầm tập san yêu thích của mình ra, một giáo sư hói đầu khác đã cướp mất cơ hội.Cái đầu hói của giáo sư hói đầu như đang phát sáng, hai mắt ông ấy cũng sáng lên không kém. Ông ấy gio một bản tập san lên, kích động nói: "Mọi người đã xem bản tập san này chưa? Có một bài viết trong này nói đến sụn tai và sụn sườn có thể tái tạo mũi, tôi cảm thấy quan điểm này rất có khả năng!"DTVĐợi bài phát biểu đầy kích động của giáo sư hói đầu kết thúc, ông ấy mới phát hiện mỗi vị đồng nghiệp già của mình đều cầm một quyển tập san như thế trên tay.Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Trùng hợp quá, tôi cũng có xem đến..."Giáo sư Tống của học viện Y Khoa: "Ừ, tôi cũng đã mua một bản, quan điểm trong bài luận văn này rất sáng tạo, rất mới mẻ.""Tôi cũng thấy vậy."Giáo sư Chu híp mắt nhìn một vòng quanh bàn, đột nhiên trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, đồng thời cũng có dự cảm không lành.Mấy ông già này đang đắc ý cái gì? Người viết bài luận văn này rõ ràng là học trò của ông ấy, không phải ông ấy mới là người nên đắc ý sao?"Quả nhiên dự cảm không lành này đã lập tức linh nghiệm.Giáo sư hói đầu: "Tôi đã điều tra về người này rồi, là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chờ sau khi em ấy tốt nghiệp, tôi sẽ lập tức thu nhận em ấy làm học trò.Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Giáo sư hói, ông đừng miễn cưỡng như thế! Vẫn nên để em ấy đến đại học Y Khoa Kinh Thành chúng tôi thì hơn! Tôi đề xuất để em ấy học nghiên cứu sinh mà không cần thi."Giáo sư Tống học viện Y Khoa: "Nếu bàn về khoa ngoại chỉnh hình thì học viện Y Khoa của chúng tôi vẫn mạnh hơn."Giáo sư Tống liếc nhìn hai vị giáo sư kia, sau đó buồn bực nói: "Hơn nữa tôi còn có thể đề cử em ấy xuất ngoại.""Các ông đừng tranh nữa! Vẫn nên để em ấy đến".Trên bàn, các vị nhân vật lớn này không nghiên cứu hay thảo luận gì cả mà bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt sinh viên như trẻ con đang tranh món đồ mình thích, ông mổ tôi một cái, tôi lầm bầm ông một trận mà hoàn toàn không chú ý đến giáo sư Chu của Bắc Đại.Giáo sư Chu tức giận đến nghiến răng: "Tôi còn ở đây này, các ông muốn làm gì?"Từng người trong mấy ông già này đều vô cùng tích cực mỗi khi bước vào phòng phẫu thuật, thế mà bây giờ ở đây tranh giành sinh viên đến mặt mo cũng không cần.Thế nhưng Triệu Uyển Thanh là học trò của ông ấy.Là học trò của ông ấy!Của ông ấy! Học trò của ông ấy!
Sau khi bài luận văn của Triệu Uyển Thanh được gửi ra ngoài, rất nhanh sau đó tập san đã đẩy bài viết này lên và phát hành ra.
Lúc cô còn đang đang bận rộn vì tình hình kinh doanh của Trần Ký nên không biết được bài luận văn của mình đã gây nên một cơn chấn động ở khoa ngoại chỉnh hình.
Từ sau khi đọc bài luận văn lần trước của Triệu Uyển Thanh, giáo sư Chu đã đặc biệt chú ý đến các tập san cấp hai trong nước này. Quả nhiên đã để ông ấy chờ đợi được, tập san vừa ra mắt, ông ấy lập tức mua ngay.
Vừa mở ra, giáo sư Chu đọc một lúc rất lâu.
Đến khi đóng tập san lại, vẻ mặt của ông ấy vô cùng kích động.
Ông ấy cất tập san vào, dự định ngày mai sẽ tự mình đến hỏi Triệu Uyển Thanh. Thế nhưng sang ngày hôm sau, trường học đã đột ngột phái ông ấy tham gia hội thảo nghiên cứu của khoa ngoại chỉnh hình.
Giáo sư Chu đành phải kẹp luôn tập san đi tham dự hội thảo.
Giáo sư Chu là nhân vật có tiếng trong giới khoa ngoại chỉnh hình, trước kia ông ấy vẫn thường xuyên tham gia hội thảo thế này, vẫn thường xuyên giao lưu trao đổi thành quả nghiên cứu với các đồng nghiệp.
Lần này còn chưa đợi giáo sư Chu cầm tập san yêu thích của mình ra, một giáo sư hói đầu khác đã cướp mất cơ hội.
Cái đầu hói của giáo sư hói đầu như đang phát sáng, hai mắt ông ấy cũng sáng lên không kém. Ông ấy gio một bản tập san lên, kích động nói: "Mọi người đã xem bản tập san này chưa? Có một bài viết trong này nói đến sụn tai và sụn sườn có thể tái tạo mũi, tôi cảm thấy quan điểm này rất có khả năng!"
DTV
Đợi bài phát biểu đầy kích động của giáo sư hói đầu kết thúc, ông ấy mới phát hiện mỗi vị đồng nghiệp già của mình đều cầm một quyển tập san như thế trên tay.
Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Trùng hợp quá, tôi cũng có xem đến..."
Giáo sư Tống của học viện Y Khoa: "Ừ, tôi cũng đã mua một bản, quan điểm trong bài luận văn này rất sáng tạo, rất mới mẻ."
"Tôi cũng thấy vậy."
Giáo sư Chu híp mắt nhìn một vòng quanh bàn, đột nhiên trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, đồng thời cũng có dự cảm không lành.
Mấy ông già này đang đắc ý cái gì? Người viết bài luận văn này rõ ràng là học trò của ông ấy, không phải ông ấy mới là người nên đắc ý sao?"
Quả nhiên dự cảm không lành này đã lập tức linh nghiệm.
Giáo sư hói đầu: "Tôi đã điều tra về người này rồi, là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chờ sau khi em ấy tốt nghiệp, tôi sẽ lập tức thu nhận em ấy làm học trò.
Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Giáo sư hói, ông đừng miễn cưỡng như thế! Vẫn nên để em ấy đến đại học Y Khoa Kinh Thành chúng tôi thì hơn! Tôi đề xuất để em ấy học nghiên cứu sinh mà không cần thi."
Giáo sư Tống học viện Y Khoa: "Nếu bàn về khoa ngoại chỉnh hình thì học viện Y Khoa của chúng tôi vẫn mạnh hơn."
Giáo sư Tống liếc nhìn hai vị giáo sư kia, sau đó buồn bực nói: "Hơn nữa tôi còn có thể đề cử em ấy xuất ngoại."
"Các ông đừng tranh nữa! Vẫn nên để em ấy đến".
Trên bàn, các vị nhân vật lớn này không nghiên cứu hay thảo luận gì cả mà bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt sinh viên như trẻ con đang tranh món đồ mình thích, ông mổ tôi một cái, tôi lầm bầm ông một trận mà hoàn toàn không chú ý đến giáo sư Chu của Bắc Đại.
Giáo sư Chu tức giận đến nghiến răng: "Tôi còn ở đây này, các ông muốn làm gì?"
Từng người trong mấy ông già này đều vô cùng tích cực mỗi khi bước vào phòng phẫu thuật, thế mà bây giờ ở đây tranh giành sinh viên đến mặt mo cũng không cần.
Thế nhưng Triệu Uyển Thanh là học trò của ông ấy.
Là học trò của ông ấy!
Của ông ấy! Học trò của ông ấy!
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi bài luận văn của Triệu Uyển Thanh được gửi ra ngoài, rất nhanh sau đó tập san đã đẩy bài viết này lên và phát hành ra.Lúc cô còn đang đang bận rộn vì tình hình kinh doanh của Trần Ký nên không biết được bài luận văn của mình đã gây nên một cơn chấn động ở khoa ngoại chỉnh hình.Từ sau khi đọc bài luận văn lần trước của Triệu Uyển Thanh, giáo sư Chu đã đặc biệt chú ý đến các tập san cấp hai trong nước này. Quả nhiên đã để ông ấy chờ đợi được, tập san vừa ra mắt, ông ấy lập tức mua ngay.Vừa mở ra, giáo sư Chu đọc một lúc rất lâu.Đến khi đóng tập san lại, vẻ mặt của ông ấy vô cùng kích động.Ông ấy cất tập san vào, dự định ngày mai sẽ tự mình đến hỏi Triệu Uyển Thanh. Thế nhưng sang ngày hôm sau, trường học đã đột ngột phái ông ấy tham gia hội thảo nghiên cứu của khoa ngoại chỉnh hình.Giáo sư Chu đành phải kẹp luôn tập san đi tham dự hội thảo.Giáo sư Chu là nhân vật có tiếng trong giới khoa ngoại chỉnh hình, trước kia ông ấy vẫn thường xuyên tham gia hội thảo thế này, vẫn thường xuyên giao lưu trao đổi thành quả nghiên cứu với các đồng nghiệp.Lần này còn chưa đợi giáo sư Chu cầm tập san yêu thích của mình ra, một giáo sư hói đầu khác đã cướp mất cơ hội.Cái đầu hói của giáo sư hói đầu như đang phát sáng, hai mắt ông ấy cũng sáng lên không kém. Ông ấy gio một bản tập san lên, kích động nói: "Mọi người đã xem bản tập san này chưa? Có một bài viết trong này nói đến sụn tai và sụn sườn có thể tái tạo mũi, tôi cảm thấy quan điểm này rất có khả năng!"DTVĐợi bài phát biểu đầy kích động của giáo sư hói đầu kết thúc, ông ấy mới phát hiện mỗi vị đồng nghiệp già của mình đều cầm một quyển tập san như thế trên tay.Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Trùng hợp quá, tôi cũng có xem đến..."Giáo sư Tống của học viện Y Khoa: "Ừ, tôi cũng đã mua một bản, quan điểm trong bài luận văn này rất sáng tạo, rất mới mẻ.""Tôi cũng thấy vậy."Giáo sư Chu híp mắt nhìn một vòng quanh bàn, đột nhiên trong lòng có cảm giác hơi khó chịu, đồng thời cũng có dự cảm không lành.Mấy ông già này đang đắc ý cái gì? Người viết bài luận văn này rõ ràng là học trò của ông ấy, không phải ông ấy mới là người nên đắc ý sao?"Quả nhiên dự cảm không lành này đã lập tức linh nghiệm.Giáo sư hói đầu: "Tôi đã điều tra về người này rồi, là một sinh viên chưa tốt nghiệp, chờ sau khi em ấy tốt nghiệp, tôi sẽ lập tức thu nhận em ấy làm học trò.Giáo sư đại học Y Khoa Kinh Thành: "Giáo sư hói, ông đừng miễn cưỡng như thế! Vẫn nên để em ấy đến đại học Y Khoa Kinh Thành chúng tôi thì hơn! Tôi đề xuất để em ấy học nghiên cứu sinh mà không cần thi."Giáo sư Tống học viện Y Khoa: "Nếu bàn về khoa ngoại chỉnh hình thì học viện Y Khoa của chúng tôi vẫn mạnh hơn."Giáo sư Tống liếc nhìn hai vị giáo sư kia, sau đó buồn bực nói: "Hơn nữa tôi còn có thể đề cử em ấy xuất ngoại.""Các ông đừng tranh nữa! Vẫn nên để em ấy đến".Trên bàn, các vị nhân vật lớn này không nghiên cứu hay thảo luận gì cả mà bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt sinh viên như trẻ con đang tranh món đồ mình thích, ông mổ tôi một cái, tôi lầm bầm ông một trận mà hoàn toàn không chú ý đến giáo sư Chu của Bắc Đại.Giáo sư Chu tức giận đến nghiến răng: "Tôi còn ở đây này, các ông muốn làm gì?"Từng người trong mấy ông già này đều vô cùng tích cực mỗi khi bước vào phòng phẫu thuật, thế mà bây giờ ở đây tranh giành sinh viên đến mặt mo cũng không cần.Thế nhưng Triệu Uyển Thanh là học trò của ông ấy.Là học trò của ông ấy!Của ông ấy! Học trò của ông ấy!