Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 555

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trong lòng Triệu Uyển Thanh lộp bộp miệng tiếng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi nụ cười,"Anh bạn, giá này của anh cũng thật sự là quá cao rồi, mấy căn nhà lúc trước chúng tôi xem cũng chưa tới ba vạn nữa ..."Lâm Thiệu Hoa yên lặng nhìn người bán nhà, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này, lại không thực sự chạm tới đáy mắt.Bỏ bốn mươi ngàn đồng ra mua một tứ hợp viện là hợp lí hay là không hợp lí?Hợp lý, cũng không hợp lý.Lúc trước hai người từng xem qua mấy căn tứ hợp viện nhưng điều kiện đều không tốt bằng nhà này, hoặc là kém về vị trí mặt tiền, hoặc là kém trên mặt diện tích rộng rãi.Nhưng nhà khác cũng chỉ kém hơn một chút, chứ không phải cái gì cũng kém!Tương tự như căn tứ hợp viện này, chỉ bởi vì nó gần trung tâm thành phố hơn một con đường là phải trả thêm tận mười ngàn đồng, cái này đúng là không đáng.Người mô giới cảm thấy có chút xấu hổ, người bán lúc trước rõ ràng báo cho anh giá là ba vạn rưỡi, như thế nào bây giờ dẫn khách tới nơi thì tự nhiên lại tăng giá lên?Tuy rằng hai bên đều là khách hàng của anh, nhưng tất nhiên Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đối với anh lại thân nhất, dù sao người ta cũng mua mấy căn từ trong tay anh rồi, thì cũng xem như một nửa bạn bè.Bạn bè mình bị lừa như vậy, chỉ cần là người mô giới có mắt nhìn thì đều ngăn, huống chi còn là do anh dẫn mối nữa.Anh lập tức đứng ra,"Anh bạn này, cái giá này của anh đúng là hơi cao, nếu anh nói như vậy là không giữ chứ tín, đơn hàng này tôi cũng không làm nữa, anh tìm người môi giới khác đi."Nói xong, anh liền ra hiệu bảo Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đứng lên, ba người giả bộ đứng lên muốn đi.Người bán lập tức luống cuống tay chân."Này, đừng có đi! Có chuyện gì thì từ từ nói, trước ngồi xuống ngồi xuống đã, cái giá này chỉ nói ra thế thôi, chúng ta cùng là người làm ăn lương thiện giống nhau mà". Người bán lập tức thay đổi thái độ 180 độ.Lâm Thiệu Hoa nhìn anh ta cười, nhẹ nhàng nói: "Thế anh bạn cũng phải có tâm một chút mới được, anh xem anh vừa nói đã báo giá trên trời, thế thì làm sao nói chuyện tiếp được?"Rõ ràng là anh vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng người người bán lại cảm thấy đằng sau mình lạnh ngắc, sởn hết cả da gà, có cảm giác bị thứ vô hình nào đó đè nặng lên.

Trong lòng Triệu Uyển Thanh lộp bộp miệng tiếng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi nụ cười,"Anh bạn, giá này của anh cũng thật sự là quá cao rồi, mấy căn nhà lúc trước chúng tôi xem cũng chưa tới ba vạn nữa ..."

Lâm Thiệu Hoa yên lặng nhìn người bán nhà, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này, lại không thực sự chạm tới đáy mắt.

Bỏ bốn mươi ngàn đồng ra mua một tứ hợp viện là hợp lí hay là không hợp lí?

Hợp lý, cũng không hợp lý.

Lúc trước hai người từng xem qua mấy căn tứ hợp viện nhưng điều kiện đều không tốt bằng nhà này, hoặc là kém về vị trí mặt tiền, hoặc là kém trên mặt diện tích rộng rãi.

Nhưng nhà khác cũng chỉ kém hơn một chút, chứ không phải cái gì cũng kém!

Tương tự như căn tứ hợp viện này, chỉ bởi vì nó gần trung tâm thành phố hơn một con đường là phải trả thêm tận mười ngàn đồng, cái này đúng là không đáng.

Người mô giới cảm thấy có chút xấu hổ, người bán lúc trước rõ ràng báo cho anh giá là ba vạn rưỡi, như thế nào bây giờ dẫn khách tới nơi thì tự nhiên lại tăng giá lên?

Tuy rằng hai bên đều là khách hàng của anh, nhưng tất nhiên Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đối với anh lại thân nhất, dù sao người ta cũng mua mấy căn từ trong tay anh rồi, thì cũng xem như một nửa bạn bè.

Bạn bè mình bị lừa như vậy, chỉ cần là người mô giới có mắt nhìn thì đều ngăn, huống chi còn là do anh dẫn mối nữa.

Anh lập tức đứng ra,"Anh bạn này, cái giá này của anh đúng là hơi cao, nếu anh nói như vậy là không giữ chứ tín, đơn hàng này tôi cũng không làm nữa, anh tìm người môi giới khác đi."

Nói xong, anh liền ra hiệu bảo Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đứng lên, ba người giả bộ đứng lên muốn đi.

Người bán lập tức luống cuống tay chân.

"Này, đừng có đi! Có chuyện gì thì từ từ nói, trước ngồi xuống ngồi xuống đã, cái giá này chỉ nói ra thế thôi, chúng ta cùng là người làm ăn lương thiện giống nhau mà". Người bán lập tức thay đổi thái độ 180 độ.

Lâm Thiệu Hoa nhìn anh ta cười, nhẹ nhàng nói: "Thế anh bạn cũng phải có tâm một chút mới được, anh xem anh vừa nói đã báo giá trên trời, thế thì làm sao nói chuyện tiếp được?"

Rõ ràng là anh vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng người người bán lại cảm thấy đằng sau mình lạnh ngắc, sởn hết cả da gà, có cảm giác bị thứ vô hình nào đó đè nặng lên.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trong lòng Triệu Uyển Thanh lộp bộp miệng tiếng, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi nụ cười,"Anh bạn, giá này của anh cũng thật sự là quá cao rồi, mấy căn nhà lúc trước chúng tôi xem cũng chưa tới ba vạn nữa ..."Lâm Thiệu Hoa yên lặng nhìn người bán nhà, trên mặt nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này, lại không thực sự chạm tới đáy mắt.Bỏ bốn mươi ngàn đồng ra mua một tứ hợp viện là hợp lí hay là không hợp lí?Hợp lý, cũng không hợp lý.Lúc trước hai người từng xem qua mấy căn tứ hợp viện nhưng điều kiện đều không tốt bằng nhà này, hoặc là kém về vị trí mặt tiền, hoặc là kém trên mặt diện tích rộng rãi.Nhưng nhà khác cũng chỉ kém hơn một chút, chứ không phải cái gì cũng kém!Tương tự như căn tứ hợp viện này, chỉ bởi vì nó gần trung tâm thành phố hơn một con đường là phải trả thêm tận mười ngàn đồng, cái này đúng là không đáng.Người mô giới cảm thấy có chút xấu hổ, người bán lúc trước rõ ràng báo cho anh giá là ba vạn rưỡi, như thế nào bây giờ dẫn khách tới nơi thì tự nhiên lại tăng giá lên?Tuy rằng hai bên đều là khách hàng của anh, nhưng tất nhiên Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đối với anh lại thân nhất, dù sao người ta cũng mua mấy căn từ trong tay anh rồi, thì cũng xem như một nửa bạn bè.Bạn bè mình bị lừa như vậy, chỉ cần là người mô giới có mắt nhìn thì đều ngăn, huống chi còn là do anh dẫn mối nữa.Anh lập tức đứng ra,"Anh bạn này, cái giá này của anh đúng là hơi cao, nếu anh nói như vậy là không giữ chứ tín, đơn hàng này tôi cũng không làm nữa, anh tìm người môi giới khác đi."Nói xong, anh liền ra hiệu bảo Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đứng lên, ba người giả bộ đứng lên muốn đi.Người bán lập tức luống cuống tay chân."Này, đừng có đi! Có chuyện gì thì từ từ nói, trước ngồi xuống ngồi xuống đã, cái giá này chỉ nói ra thế thôi, chúng ta cùng là người làm ăn lương thiện giống nhau mà". Người bán lập tức thay đổi thái độ 180 độ.Lâm Thiệu Hoa nhìn anh ta cười, nhẹ nhàng nói: "Thế anh bạn cũng phải có tâm một chút mới được, anh xem anh vừa nói đã báo giá trên trời, thế thì làm sao nói chuyện tiếp được?"Rõ ràng là anh vừa nói vừa cười khanh khách, nhưng người người bán lại cảm thấy đằng sau mình lạnh ngắc, sởn hết cả da gà, có cảm giác bị thứ vô hình nào đó đè nặng lên.

Chương 555