“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 563
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né."Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.Trong lời nói đầy vẻ thân mật.Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né."Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.Trong lời nói đầy vẻ thân mật.Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.
Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.
Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.
Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.
Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"
Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.
Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?
Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né.
"Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.
Trong lời nói đầy vẻ thân mật.
Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.
Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.
Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.
Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.
Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.
Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"
Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.
Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.
Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.
Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.
Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.
Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"
Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.
Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?
Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né.
"Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.
Trong lời nói đầy vẻ thân mật.
Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.
Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.
Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.
Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.
Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.
Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"
Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.
Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né."Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.Trong lời nói đầy vẻ thân mật.Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.Ngoại trừ ảnh tập thể toàn trường và ảnh tập thể của khoa y học, vì Triệu Uyển Thanh là sinh viên ưu tú nhất năm nay nên còn được một phúc lợi nữa.Chính là chụp ảnh chung với các lãnh đạo trong trường.Máy chụp ảnh kêu lên răng rắc, ghi lại thời tuổi trẻ của các sinh viên, đến một số năm về sau, khi mọi người nhìn lại những ngày tháng đại học này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.Một bên khác, Triệu Uyển Thanh và các bạn học của mình đều không rời đi, họ hẹn nhau muốn đến nhà Triệu Uyển Thanh làm tiệc chúc mừng.Bốn người đứng dưới gốc cây đại thụ, nhìn mọi người đang chụp ảnh tập thể trên bãi tập.Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp cũng đi về phía họ: "Đường Tiến, sao anh cũng ở đây?"Vẻ mặt cô gái ngạc nhiên khiến đường nét trên gương mặt cô ta tăng thêm vẻ sinh động.Đường Tiến lại không có tâm trạng thưởng thức gương mặt xinh đẹp này, lông mày của anh ta đã lập tức cau lại: "Tưởng Tuyết, cô đến Bắc Đại có việc?Tưởng Tuyết vươn tay, thái độ cực kỳ tự nhiên muốn đến nắm tay anh ta nhưng Đường Tiến phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh né."Các người xem anh ấy, hôn sự cũng đã quyết định rồi mà vẫn còn bảo thủ như vậy." Tưởng Tuyết cười dịu dàng, nói.Trong lời nói đầy vẻ thân mật.Ánh mắt Tưởng Tuyết quét nhìn Phạm Hòa Bình như có như không, thấy sắc mặt của cô ấy hơi tái đi thì nụ cười trên mặt cô ta càng phóng đại hơn.Hôm nay sinh viên của Thanh Hoa cũng có buổi lễ tốt nghiệp, Tưởng Tuyết từ trường bên cạnh đi ra rồi đến Bắc Đại tìm một người bạn.Kết quả cô ta nhìn thấy Đường Tiến ở đây, còn có Phạm Hòa Bình đang đứng chung chỗ với anh ta.Từ lần trước cô ta và Đường Tiến xem mắt không thành công, Đường Tiến càng ít qua lại với cô ta, thậm chí còn cố ý tránh cô ta.Tưởng Tuyết nhìn qua Phạm Hòa Bình, trong lòng có thể đoán được nguyên nhân nên vừa rồi mới quyết định đến đây.Đường Tiến nghe cô ta nói dứt lời thì sắc mặt càng nghiêm túc hơn, anh ta chất vấn từng câu từng chữ: "Tưởng Tuyết, cô ra đường quên uống thuốc sao? Chúng ta quyết định hôn sự từ khi nào? Là trí nhớ của cô rối loạn hay tôi rối loạn?"Tưởng Tuyết che miệng cười, ánh mắt hơi chọc ghẹo, giống như muốn nói: Xem! Anh ấy đang thẹn thùng.Cô ta thế này khiến mấy người đứng cạnh cũng không hiểu ra làm sao, trong thoáng chốc đều ngây người.