“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 571
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cùng lúc đó Triệu Uyển Thanh nhận được hai lá thư, một đến từ thủ đô, một đến từ biên giới tây nam.Thư từ thủ đô đương nhiên là của giáo sư Chu, trong thư ông ấy biểu thị có thể đưa Phòng San đến thủ đô cho ông ấy xem trước, loại tình huống thế này thường có hy vọng chữa trị trong một khoảng nhất định.Một lá thư khác là của Lâm Thiệu Hoa viết, anh nói mình sắp kết thúc quá trình điều tra nghiên cứu lần này, biết cô đang ở Xuyên Du bên này nên muốn đến tìm cô.Đọc xong hai lá thư, Triệu Uyển Thanh đã cười đến lệch cả miệng.Cô mang thư này đến báo cho người nhà họ Phòng, ba người họ cầm lá thư mà cười ra nước mắt, họ vội vàng thu dọn hành lý, tài sản, muốn dẫn Phòng San đến thủ đô chữa trị ngay.Đầu bếp Chu, Triệu Uyển Thanh và người nhà họ Phòng đã mua sẵn vé tàu thì Lâm Thiệu Hoa cũng đến.Lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa là ở bên ngoài nhà nghỉ, cô kích động đến mức ba chân bốn cẳng nhào vào lồng n.g.ự.c anh."Thiệu Hoa!"Lâm Thiệu Hoa đón lấy cô, ôm cô, thuận thế quay vài vòng."Em rất nhớ anh." Cô nâng mặt anh nói.Người đàn ông cau mày, anh lập tức kéo cô vào nhà nghỉ, dùng hành động thực tế chứng mình cho cô thấy mình có nhớ cô không...DTVChạng vạng tối, Triệu Uyển Thanh mới xoa eo đứng lên, trên mặt đều đầy vẻ hối hận.Cô không nên nói câu nói kia!Đúng là báo ứng!Lâm Thiệu Hoa mặc quần áo tử tế, đứng lên xoa eo giúp cô, lúc này hai người mới ra ngoài ăn cơm.Buổi tối quay lại nhà nghỉ, Triệu Uyển Thanh kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô ở Xuyên Du cho anh nghe, bao gồm cả chuyện của nhà họ Phong.Cũng không phải do cô lắm mồm, thích quản chuyện nhà người khác.Chỉ là trong tiềm thức của mình, cô luôn cảm thấy Lâm Thiệu Hoa có lẽ, hẳn là, nói không chừng có thể giúp đỡ được gì đó.Lâm Thiệu Hoa nghe cô kể, anh cũng không nói gì.Lần này anh theo đoàn thị sát từ thủ đô đến biên giới tây nam, trong quá trình khảo sát, còn thuận tiện nhặt được một số chứng cứ, tuy họ mặc kệ những chuyện tham ô kia nhưng nếu đã bày đến trước mặt họ, không viết một bản báo cáo, quả thực cũng không hợp lý.Toàn bộ Trung Quốc đang muốn điều chỉnh lại tình hình đất nước, đi đến tương lai tốt đẹp nhưng tóm lại vẫn có một số sâu mọt đục phá lợi ích của nhân dân, làm hư hao hình tượng quốc gia.Đêm nay, Triệu Uyển Thanh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lâm Thiệu Hoa lại đứng lên viết một lá thư.Cuối tháng bảy, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa dẫn theo đầu bếp Chu và cả nhà họ Phòng đến thủ đô.Trên đường đi, Phòng San đội mũ và mang khẩu trang, đôi mắt một mực nhìn bên ngoài cửa sổ xe, không biết điều gì ở phía trước đang chờ đón cô ấy.Đến thủ đô, Triệu Uyển Thanh mời mọi người đến ở tứ hợp viện nhưng người nhà họ Phòng đều kiên quyết không chịu, họ muốn đến nhà nghỉ.Đầu bếp Phó cũng muốn đến nhà nghỉ nhưng bị Triệu Uyển Thanh quả quyết từ chối."Bây giờ ngài là đối tác của tôi, nếu ngài ở nhà nghỉ bên kia thì làm sao có nơi cho ngài luyện tập?"Đầu bếp Chu không còn cách nào nên đành phải đi theo hai người ở lại tứ hợp viện.Diện tích trong tứ hợp viện khá lớn, bên trong có nhiều phòng, tùy tiện tìm một gian phòng cho đầu bếp Phó thì có thể ở lại rồi.Bên này đầu bếp Chu vừa ở lại đã bắt đầu nghiên cứu nước lẩu, Triệu Uyển Thanh để ông ấy nghiên cứu theo ý mình.Cô đã liên hệ với giáo sư Chu nên trước khi học kỳ mới lại bắt đầu, cô dẫn Phòng San đến chỗ giáo sư Chu kiểm tra vết phỏng.Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng nghiên cứu sinh và nhóm tiến sĩ sinh đều không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự đều thực tập trong bệnh viện.Lúc Triệu Uyển Thanh đến cô lập tức nhìn phía sau thầy giáo của mình là một loạt sinh viên mặc áo blouse trắng.
Cùng lúc đó Triệu Uyển Thanh nhận được hai lá thư, một đến từ thủ đô, một đến từ biên giới tây nam.
Thư từ thủ đô đương nhiên là của giáo sư Chu, trong thư ông ấy biểu thị có thể đưa Phòng San đến thủ đô cho ông ấy xem trước, loại tình huống thế này thường có hy vọng chữa trị trong một khoảng nhất định.
Một lá thư khác là của Lâm Thiệu Hoa viết, anh nói mình sắp kết thúc quá trình điều tra nghiên cứu lần này, biết cô đang ở Xuyên Du bên này nên muốn đến tìm cô.
Đọc xong hai lá thư, Triệu Uyển Thanh đã cười đến lệch cả miệng.
Cô mang thư này đến báo cho người nhà họ Phòng, ba người họ cầm lá thư mà cười ra nước mắt, họ vội vàng thu dọn hành lý, tài sản, muốn dẫn Phòng San đến thủ đô chữa trị ngay.
Đầu bếp Chu, Triệu Uyển Thanh và người nhà họ Phòng đã mua sẵn vé tàu thì Lâm Thiệu Hoa cũng đến.
Lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa là ở bên ngoài nhà nghỉ, cô kích động đến mức ba chân bốn cẳng nhào vào lồng n.g.ự.c anh.
"Thiệu Hoa!"
Lâm Thiệu Hoa đón lấy cô, ôm cô, thuận thế quay vài vòng.
"Em rất nhớ anh." Cô nâng mặt anh nói.
Người đàn ông cau mày, anh lập tức kéo cô vào nhà nghỉ, dùng hành động thực tế chứng mình cho cô thấy mình có nhớ cô không...
DTV
Chạng vạng tối, Triệu Uyển Thanh mới xoa eo đứng lên, trên mặt đều đầy vẻ hối hận.
Cô không nên nói câu nói kia!
Đúng là báo ứng!
Lâm Thiệu Hoa mặc quần áo tử tế, đứng lên xoa eo giúp cô, lúc này hai người mới ra ngoài ăn cơm.
Buổi tối quay lại nhà nghỉ, Triệu Uyển Thanh kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô ở Xuyên Du cho anh nghe, bao gồm cả chuyện của nhà họ Phong.
Cũng không phải do cô lắm mồm, thích quản chuyện nhà người khác.
Chỉ là trong tiềm thức của mình, cô luôn cảm thấy Lâm Thiệu Hoa có lẽ, hẳn là, nói không chừng có thể giúp đỡ được gì đó.
Lâm Thiệu Hoa nghe cô kể, anh cũng không nói gì.
Lần này anh theo đoàn thị sát từ thủ đô đến biên giới tây nam, trong quá trình khảo sát, còn thuận tiện nhặt được một số chứng cứ, tuy họ mặc kệ những chuyện tham ô kia nhưng nếu đã bày đến trước mặt họ, không viết một bản báo cáo, quả thực cũng không hợp lý.
Toàn bộ Trung Quốc đang muốn điều chỉnh lại tình hình đất nước, đi đến tương lai tốt đẹp nhưng tóm lại vẫn có một số sâu mọt đục phá lợi ích của nhân dân, làm hư hao hình tượng quốc gia.
Đêm nay, Triệu Uyển Thanh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lâm Thiệu Hoa lại đứng lên viết một lá thư.
Cuối tháng bảy, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa dẫn theo đầu bếp Chu và cả nhà họ Phòng đến thủ đô.
Trên đường đi, Phòng San đội mũ và mang khẩu trang, đôi mắt một mực nhìn bên ngoài cửa sổ xe, không biết điều gì ở phía trước đang chờ đón cô ấy.
Đến thủ đô, Triệu Uyển Thanh mời mọi người đến ở tứ hợp viện nhưng người nhà họ Phòng đều kiên quyết không chịu, họ muốn đến nhà nghỉ.
Đầu bếp Phó cũng muốn đến nhà nghỉ nhưng bị Triệu Uyển Thanh quả quyết từ chối.
"Bây giờ ngài là đối tác của tôi, nếu ngài ở nhà nghỉ bên kia thì làm sao có nơi cho ngài luyện tập?"
Đầu bếp Chu không còn cách nào nên đành phải đi theo hai người ở lại tứ hợp viện.
Diện tích trong tứ hợp viện khá lớn, bên trong có nhiều phòng, tùy tiện tìm một gian phòng cho đầu bếp Phó thì có thể ở lại rồi.
Bên này đầu bếp Chu vừa ở lại đã bắt đầu nghiên cứu nước lẩu, Triệu Uyển Thanh để ông ấy nghiên cứu theo ý mình.
Cô đã liên hệ với giáo sư Chu nên trước khi học kỳ mới lại bắt đầu, cô dẫn Phòng San đến chỗ giáo sư Chu kiểm tra vết phỏng.
Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng nghiên cứu sinh và nhóm tiến sĩ sinh đều không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự đều thực tập trong bệnh viện.
Lúc Triệu Uyển Thanh đến cô lập tức nhìn phía sau thầy giáo của mình là một loạt sinh viên mặc áo blouse trắng.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cùng lúc đó Triệu Uyển Thanh nhận được hai lá thư, một đến từ thủ đô, một đến từ biên giới tây nam.Thư từ thủ đô đương nhiên là của giáo sư Chu, trong thư ông ấy biểu thị có thể đưa Phòng San đến thủ đô cho ông ấy xem trước, loại tình huống thế này thường có hy vọng chữa trị trong một khoảng nhất định.Một lá thư khác là của Lâm Thiệu Hoa viết, anh nói mình sắp kết thúc quá trình điều tra nghiên cứu lần này, biết cô đang ở Xuyên Du bên này nên muốn đến tìm cô.Đọc xong hai lá thư, Triệu Uyển Thanh đã cười đến lệch cả miệng.Cô mang thư này đến báo cho người nhà họ Phòng, ba người họ cầm lá thư mà cười ra nước mắt, họ vội vàng thu dọn hành lý, tài sản, muốn dẫn Phòng San đến thủ đô chữa trị ngay.Đầu bếp Chu, Triệu Uyển Thanh và người nhà họ Phòng đã mua sẵn vé tàu thì Lâm Thiệu Hoa cũng đến.Lúc Triệu Uyển Thanh nhìn thấy Lâm Thiệu Hoa là ở bên ngoài nhà nghỉ, cô kích động đến mức ba chân bốn cẳng nhào vào lồng n.g.ự.c anh."Thiệu Hoa!"Lâm Thiệu Hoa đón lấy cô, ôm cô, thuận thế quay vài vòng."Em rất nhớ anh." Cô nâng mặt anh nói.Người đàn ông cau mày, anh lập tức kéo cô vào nhà nghỉ, dùng hành động thực tế chứng mình cho cô thấy mình có nhớ cô không...DTVChạng vạng tối, Triệu Uyển Thanh mới xoa eo đứng lên, trên mặt đều đầy vẻ hối hận.Cô không nên nói câu nói kia!Đúng là báo ứng!Lâm Thiệu Hoa mặc quần áo tử tế, đứng lên xoa eo giúp cô, lúc này hai người mới ra ngoài ăn cơm.Buổi tối quay lại nhà nghỉ, Triệu Uyển Thanh kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô ở Xuyên Du cho anh nghe, bao gồm cả chuyện của nhà họ Phong.Cũng không phải do cô lắm mồm, thích quản chuyện nhà người khác.Chỉ là trong tiềm thức của mình, cô luôn cảm thấy Lâm Thiệu Hoa có lẽ, hẳn là, nói không chừng có thể giúp đỡ được gì đó.Lâm Thiệu Hoa nghe cô kể, anh cũng không nói gì.Lần này anh theo đoàn thị sát từ thủ đô đến biên giới tây nam, trong quá trình khảo sát, còn thuận tiện nhặt được một số chứng cứ, tuy họ mặc kệ những chuyện tham ô kia nhưng nếu đã bày đến trước mặt họ, không viết một bản báo cáo, quả thực cũng không hợp lý.Toàn bộ Trung Quốc đang muốn điều chỉnh lại tình hình đất nước, đi đến tương lai tốt đẹp nhưng tóm lại vẫn có một số sâu mọt đục phá lợi ích của nhân dân, làm hư hao hình tượng quốc gia.Đêm nay, Triệu Uyển Thanh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lâm Thiệu Hoa lại đứng lên viết một lá thư.Cuối tháng bảy, Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa dẫn theo đầu bếp Chu và cả nhà họ Phòng đến thủ đô.Trên đường đi, Phòng San đội mũ và mang khẩu trang, đôi mắt một mực nhìn bên ngoài cửa sổ xe, không biết điều gì ở phía trước đang chờ đón cô ấy.Đến thủ đô, Triệu Uyển Thanh mời mọi người đến ở tứ hợp viện nhưng người nhà họ Phòng đều kiên quyết không chịu, họ muốn đến nhà nghỉ.Đầu bếp Phó cũng muốn đến nhà nghỉ nhưng bị Triệu Uyển Thanh quả quyết từ chối."Bây giờ ngài là đối tác của tôi, nếu ngài ở nhà nghỉ bên kia thì làm sao có nơi cho ngài luyện tập?"Đầu bếp Chu không còn cách nào nên đành phải đi theo hai người ở lại tứ hợp viện.Diện tích trong tứ hợp viện khá lớn, bên trong có nhiều phòng, tùy tiện tìm một gian phòng cho đầu bếp Phó thì có thể ở lại rồi.Bên này đầu bếp Chu vừa ở lại đã bắt đầu nghiên cứu nước lẩu, Triệu Uyển Thanh để ông ấy nghiên cứu theo ý mình.Cô đã liên hệ với giáo sư Chu nên trước khi học kỳ mới lại bắt đầu, cô dẫn Phòng San đến chỗ giáo sư Chu kiểm tra vết phỏng.Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng nghiên cứu sinh và nhóm tiến sĩ sinh đều không có thời gian nghỉ ngơi, thật sự đều thực tập trong bệnh viện.Lúc Triệu Uyển Thanh đến cô lập tức nhìn phía sau thầy giáo của mình là một loạt sinh viên mặc áo blouse trắng.