“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 575
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tháng chín trước khi khai giảng, nhà họ Lâm nhận được một lá thư từ quân đội của em trai Lâm.Mẹ Lâm cầm lá thư đọc mấy lần, mỗi một lần đọc như vậy, trên mặt đều cười như hoa nở: "Thằng bé viết rằng trong quân đội được ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều cùng các đồng đội huấn luyện, rất vui...""Thiệu Tư còn nói trưởng quan coi trọng thằng bé, trong tháng đã không ít lần tìm thằng bé nói chuyện, còn hỏi thăm gia đình..."Triệu Uyển Thanh nhìn nhìn bộ dáng cười oai miệng của bà, lại cầm lấy bức thư, đưa cho Lâm Thiệu Hoa rồi nhỏ giọng nói: "Hỏi thăm gia đình thôi mà sao lại hỏi chi tiết như vậy? Hỏi cả nhà mình có bao nhiêu chị em, chuyện hôn nhân thế nào cũng hỏi..."DTVLâm Thiệu Hoa cũng nhìn nội dung em trai viết trong thư, mắt lại quay sang chị cả Triệu đang chơi cùng với cặp song sinh trong sân, trong đầu hiện ra quân nhân tên Phạm Vệ Thành...Sau lần tiếp xúc đó xem ra, người tên Phạm Vệ Thành này tuyệt đối không đơn giản.Hơn nữa, Phạm Vệ Thành... Phạm Vệ Cương...Hai cái tên này vừa nghe thấy đã rất có cảm giác rằng họ là anh em.Lâm Thiệu Hoa mơ hồ nhìn sườn mặt vợ, hỏi: "Dạo này chị cả Triệu thế nào rồi?"Triệu Uyển Thanh a một tiếng,"Ổn ạ, chị cả vẫn rất ổn, gần đây nhất thì chị làm điểm tâm ở Trần Ký, lợi nhuận thu về cũng nhiều..."Cô không nghĩ nhiều, Lâm Thiệu Hoa cũng không nhiều lời.Em trai Lâm gửi bức thư về còn kèm theo một bức ảnh chụp cậu mặc quân phục đứng gác, giữa bức ảnh là một chàng trai cao ráo, thẳng thắn, khuôn mặt tuấn tú, lưng đeo vũ khí đứng hiên ngang, bộ dáng trông rất giống ba Lâm.Cả nhà đem ảnh chụp truyền cho nhau xem, trên khóe miệng đều nở nụ cười.Ba đứa cháu thì không cần phải nói, chúng càng thêm ngưỡng mộ chú mình.Đoàn Tử nhìn bộ dáng mặc quân phục của chú mà thay đổi chí hướng của mình,"Chờ khi anh trưởng thành, anh cũng đi tham gia quân ngũ! Anh cũng muốn mang vũ khí!"Thang Viên nghiêm trang nói: "Anh hai, bộ đội cấm không được kinh doanh trong đó".Màn Thầu cũng nói thêm: "Ở quân đội quản lý nghiêm ngặt, buổi sáng không có thời gian cho em soi gương đâu."Đoàn Tử mới vừa hạ quyết tâm: "..."Vậy để cậu suy nghĩ kĩ lại đã.Mấy người lớn trong nhà nhìn qua nhau rồi bật cười thành tiếng, nhất thời trong tứ hợp viện tràn ngập không khí vui vẻ...Đồng thời nhà họ Lâm cũng đến tiệm chụp ảnh để chụp lại một bức ảnh đại gia đình, Đoàn Tử thích diện lại quấn lấy ba mẹ, thế là bọn họ lại trả thêm tiền cho việc chụp mấy bức ảnh riêng của ba đứa nhỏ.Bốn bức ảnh ấy được gửi về một phương xa...Khai giảng kỳ học tháng chín, Triệu Uyển Thanh lên làm nghiên cứu sinh, nhưng vẫn là ở Bắc Đại, chỉ là thay đổi chỗ đi học thôi.Khi cô tới viện cứu sinh báo danh xong, cô lập tức trở thành tiêu điểm của các sinh viên mới nhập học."Cô ấy chính là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của năm nay! Sinh viên tốt nghiệp ngành y đại học Bắc Kinh!""Ngành y học của đại học Bắc Kinh cũng có thể đào tạo ra sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sao? Tôi nghe nói ngành y học là ngành kém cỏi nhất trong đại học Bắc Kinh đó"."Đúng khoa y ở đại học Bắc Kinh không mạnh lắm, nhưng mà sinh viên khoa đó cũng rất giỏi đấy! Biết cô ấy học khoa chính quy mất mấy năm không? Một năm rưỡi! Một năm rưỡi đã học xong năm năm chương trình học chính quy, là người tốt nghiệp *****ên của khóa sau khi khôi phục kỳ thi đại học!""Không dừng lại đó, nghe nói cô ấy còn viết ra hai bài luận văn cho trường đại học của mình..."Số lượng nghiên cứu sinh không nhiều lắm, toàn bộ học viện cộng vào cũng không tới hai trăm người, hai trăm người này còn bao gồm cả những người học liên thông.Trong thời đại này, có thể thi đậu đại học chính quy quả thật là không dễ dàng, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xong cũng sẽ không lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu, mà lựa chọn đi làm luôn sau khi ra trường.Trừ những người có ý muốn làm công tác nghiên cứu, hoặc là muốn làm giáo sư đại học, mới có ý định học cao hơn đại học.
Tháng chín trước khi khai giảng, nhà họ Lâm nhận được một lá thư từ quân đội của em trai Lâm.
Mẹ Lâm cầm lá thư đọc mấy lần, mỗi một lần đọc như vậy, trên mặt đều cười như hoa nở: "Thằng bé viết rằng trong quân đội được ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều cùng các đồng đội huấn luyện, rất vui..."
"Thiệu Tư còn nói trưởng quan coi trọng thằng bé, trong tháng đã không ít lần tìm thằng bé nói chuyện, còn hỏi thăm gia đình..."
Triệu Uyển Thanh nhìn nhìn bộ dáng cười oai miệng của bà, lại cầm lấy bức thư, đưa cho Lâm Thiệu Hoa rồi nhỏ giọng nói: "Hỏi thăm gia đình thôi mà sao lại hỏi chi tiết như vậy? Hỏi cả nhà mình có bao nhiêu chị em, chuyện hôn nhân thế nào cũng hỏi..."
DTV
Lâm Thiệu Hoa cũng nhìn nội dung em trai viết trong thư, mắt lại quay sang chị cả Triệu đang chơi cùng với cặp song sinh trong sân, trong đầu hiện ra quân nhân tên Phạm Vệ Thành...
Sau lần tiếp xúc đó xem ra, người tên Phạm Vệ Thành này tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, Phạm Vệ Thành... Phạm Vệ Cương...
Hai cái tên này vừa nghe thấy đã rất có cảm giác rằng họ là anh em.
Lâm Thiệu Hoa mơ hồ nhìn sườn mặt vợ, hỏi: "Dạo này chị cả Triệu thế nào rồi?"
Triệu Uyển Thanh a một tiếng,"Ổn ạ, chị cả vẫn rất ổn, gần đây nhất thì chị làm điểm tâm ở Trần Ký, lợi nhuận thu về cũng nhiều..."
Cô không nghĩ nhiều, Lâm Thiệu Hoa cũng không nhiều lời.
Em trai Lâm gửi bức thư về còn kèm theo một bức ảnh chụp cậu mặc quân phục đứng gác, giữa bức ảnh là một chàng trai cao ráo, thẳng thắn, khuôn mặt tuấn tú, lưng đeo vũ khí đứng hiên ngang, bộ dáng trông rất giống ba Lâm.
Cả nhà đem ảnh chụp truyền cho nhau xem, trên khóe miệng đều nở nụ cười.
Ba đứa cháu thì không cần phải nói, chúng càng thêm ngưỡng mộ chú mình.
Đoàn Tử nhìn bộ dáng mặc quân phục của chú mà thay đổi chí hướng của mình,"Chờ khi anh trưởng thành, anh cũng đi tham gia quân ngũ! Anh cũng muốn mang vũ khí!"
Thang Viên nghiêm trang nói: "Anh hai, bộ đội cấm không được kinh doanh trong đó".
Màn Thầu cũng nói thêm: "Ở quân đội quản lý nghiêm ngặt, buổi sáng không có thời gian cho em soi gương đâu."
Đoàn Tử mới vừa hạ quyết tâm: "..."
Vậy để cậu suy nghĩ kĩ lại đã.
Mấy người lớn trong nhà nhìn qua nhau rồi bật cười thành tiếng, nhất thời trong tứ hợp viện tràn ngập không khí vui vẻ...
Đồng thời nhà họ Lâm cũng đến tiệm chụp ảnh để chụp lại một bức ảnh đại gia đình, Đoàn Tử thích diện lại quấn lấy ba mẹ, thế là bọn họ lại trả thêm tiền cho việc chụp mấy bức ảnh riêng của ba đứa nhỏ.
Bốn bức ảnh ấy được gửi về một phương xa...
Khai giảng kỳ học tháng chín, Triệu Uyển Thanh lên làm nghiên cứu sinh, nhưng vẫn là ở Bắc Đại, chỉ là thay đổi chỗ đi học thôi.
Khi cô tới viện cứu sinh báo danh xong, cô lập tức trở thành tiêu điểm của các sinh viên mới nhập học.
"Cô ấy chính là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của năm nay! Sinh viên tốt nghiệp ngành y đại học Bắc Kinh!"
"Ngành y học của đại học Bắc Kinh cũng có thể đào tạo ra sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sao? Tôi nghe nói ngành y học là ngành kém cỏi nhất trong đại học Bắc Kinh đó".
"Đúng khoa y ở đại học Bắc Kinh không mạnh lắm, nhưng mà sinh viên khoa đó cũng rất giỏi đấy! Biết cô ấy học khoa chính quy mất mấy năm không? Một năm rưỡi! Một năm rưỡi đã học xong năm năm chương trình học chính quy, là người tốt nghiệp *****ên của khóa sau khi khôi phục kỳ thi đại học!"
"Không dừng lại đó, nghe nói cô ấy còn viết ra hai bài luận văn cho trường đại học của mình..."
Số lượng nghiên cứu sinh không nhiều lắm, toàn bộ học viện cộng vào cũng không tới hai trăm người, hai trăm người này còn bao gồm cả những người học liên thông.
Trong thời đại này, có thể thi đậu đại học chính quy quả thật là không dễ dàng, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xong cũng sẽ không lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu, mà lựa chọn đi làm luôn sau khi ra trường.
Trừ những người có ý muốn làm công tác nghiên cứu, hoặc là muốn làm giáo sư đại học, mới có ý định học cao hơn đại học.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Tháng chín trước khi khai giảng, nhà họ Lâm nhận được một lá thư từ quân đội của em trai Lâm.Mẹ Lâm cầm lá thư đọc mấy lần, mỗi một lần đọc như vậy, trên mặt đều cười như hoa nở: "Thằng bé viết rằng trong quân đội được ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều cùng các đồng đội huấn luyện, rất vui...""Thiệu Tư còn nói trưởng quan coi trọng thằng bé, trong tháng đã không ít lần tìm thằng bé nói chuyện, còn hỏi thăm gia đình..."Triệu Uyển Thanh nhìn nhìn bộ dáng cười oai miệng của bà, lại cầm lấy bức thư, đưa cho Lâm Thiệu Hoa rồi nhỏ giọng nói: "Hỏi thăm gia đình thôi mà sao lại hỏi chi tiết như vậy? Hỏi cả nhà mình có bao nhiêu chị em, chuyện hôn nhân thế nào cũng hỏi..."DTVLâm Thiệu Hoa cũng nhìn nội dung em trai viết trong thư, mắt lại quay sang chị cả Triệu đang chơi cùng với cặp song sinh trong sân, trong đầu hiện ra quân nhân tên Phạm Vệ Thành...Sau lần tiếp xúc đó xem ra, người tên Phạm Vệ Thành này tuyệt đối không đơn giản.Hơn nữa, Phạm Vệ Thành... Phạm Vệ Cương...Hai cái tên này vừa nghe thấy đã rất có cảm giác rằng họ là anh em.Lâm Thiệu Hoa mơ hồ nhìn sườn mặt vợ, hỏi: "Dạo này chị cả Triệu thế nào rồi?"Triệu Uyển Thanh a một tiếng,"Ổn ạ, chị cả vẫn rất ổn, gần đây nhất thì chị làm điểm tâm ở Trần Ký, lợi nhuận thu về cũng nhiều..."Cô không nghĩ nhiều, Lâm Thiệu Hoa cũng không nhiều lời.Em trai Lâm gửi bức thư về còn kèm theo một bức ảnh chụp cậu mặc quân phục đứng gác, giữa bức ảnh là một chàng trai cao ráo, thẳng thắn, khuôn mặt tuấn tú, lưng đeo vũ khí đứng hiên ngang, bộ dáng trông rất giống ba Lâm.Cả nhà đem ảnh chụp truyền cho nhau xem, trên khóe miệng đều nở nụ cười.Ba đứa cháu thì không cần phải nói, chúng càng thêm ngưỡng mộ chú mình.Đoàn Tử nhìn bộ dáng mặc quân phục của chú mà thay đổi chí hướng của mình,"Chờ khi anh trưởng thành, anh cũng đi tham gia quân ngũ! Anh cũng muốn mang vũ khí!"Thang Viên nghiêm trang nói: "Anh hai, bộ đội cấm không được kinh doanh trong đó".Màn Thầu cũng nói thêm: "Ở quân đội quản lý nghiêm ngặt, buổi sáng không có thời gian cho em soi gương đâu."Đoàn Tử mới vừa hạ quyết tâm: "..."Vậy để cậu suy nghĩ kĩ lại đã.Mấy người lớn trong nhà nhìn qua nhau rồi bật cười thành tiếng, nhất thời trong tứ hợp viện tràn ngập không khí vui vẻ...Đồng thời nhà họ Lâm cũng đến tiệm chụp ảnh để chụp lại một bức ảnh đại gia đình, Đoàn Tử thích diện lại quấn lấy ba mẹ, thế là bọn họ lại trả thêm tiền cho việc chụp mấy bức ảnh riêng của ba đứa nhỏ.Bốn bức ảnh ấy được gửi về một phương xa...Khai giảng kỳ học tháng chín, Triệu Uyển Thanh lên làm nghiên cứu sinh, nhưng vẫn là ở Bắc Đại, chỉ là thay đổi chỗ đi học thôi.Khi cô tới viện cứu sinh báo danh xong, cô lập tức trở thành tiêu điểm của các sinh viên mới nhập học."Cô ấy chính là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của năm nay! Sinh viên tốt nghiệp ngành y đại học Bắc Kinh!""Ngành y học của đại học Bắc Kinh cũng có thể đào tạo ra sinh viên tốt nghiệp xuất sắc sao? Tôi nghe nói ngành y học là ngành kém cỏi nhất trong đại học Bắc Kinh đó"."Đúng khoa y ở đại học Bắc Kinh không mạnh lắm, nhưng mà sinh viên khoa đó cũng rất giỏi đấy! Biết cô ấy học khoa chính quy mất mấy năm không? Một năm rưỡi! Một năm rưỡi đã học xong năm năm chương trình học chính quy, là người tốt nghiệp *****ên của khóa sau khi khôi phục kỳ thi đại học!""Không dừng lại đó, nghe nói cô ấy còn viết ra hai bài luận văn cho trường đại học của mình..."Số lượng nghiên cứu sinh không nhiều lắm, toàn bộ học viện cộng vào cũng không tới hai trăm người, hai trăm người này còn bao gồm cả những người học liên thông.Trong thời đại này, có thể thi đậu đại học chính quy quả thật là không dễ dàng, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xong cũng sẽ không lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu, mà lựa chọn đi làm luôn sau khi ra trường.Trừ những người có ý muốn làm công tác nghiên cứu, hoặc là muốn làm giáo sư đại học, mới có ý định học cao hơn đại học.