“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 589
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên."Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ."Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn...""Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.DTVKhi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên."Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ."Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn...""Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.DTVKhi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.
Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.
Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."
Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.
Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."
Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên.
"Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.
Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ.
"Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.
Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?
Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.
Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn..."
"Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.
Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?
Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.
DTV
Khi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.
Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.
Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.
Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."
Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.
Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."
Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên.
"Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.
Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ.
"Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.
Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?
Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.
Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn..."
"Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.
Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?
Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.
DTV
Khi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.
Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên."Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ."Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn...""Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.DTVKhi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.Trai đơn gái chiếc, lại còn sớm chiều ở chung, không ma ra sát ra ánh lửa tình yêu bùng cháy thì thật là kỳ cục.Hôm nay, sau khi Phạm Vệ Thành hoàn thành công việc giúp Triệu Uyển Nguyệt, anh ấy nói với cô ấy: "Anh phải đi làm nhiệm vụ, có lẽ khoảng hai tuần."Khi nghe được, chị cả Triệu Uyển Nguyệt bất chợt hỏi: "Anh đi đâu vậy?"Bộ dáng lo lắng và căng thẳng của chị ấy rơi vào mắt Phạm Vệ Thành, cho anh ấy cảm giác như ăn mật, trong lòng anh ấy thật ngọt ngào.Anh ấy cười: "Không thể nói cho em biết, nhiệm vụ phải giữ bí mật."Nghe anh ấy trêu ghẹo, da mặt trắng như tuyết của Triệu Uyển Nguyệt bất giác đỏ hồng lên."Uyển Nguyệt, đợi anh trở về." Phạm Vệ Thành bước tới, ôm chặt Triệu Uyển Nguyệt.Triệu Uyển Nguyệt yếu ớt dựa vào lòng anh ấy, không dám động đậy, ngay cả hô hấp cũng muốn ngừng trệ."Khụ khụ." Mẹ Triệu đặt tay lên khung cửa.Còn chưa cho con gái nhà người ta danh phận rõ ràng, làm sao dám ôm ấp như thế?Hai người ôm nhau ngay lập tức tỏ tách ra, Triệu Uyển Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn mặt mẹ mình.Nhưng Phạm Vệ Thành lại tự nhiên hô: "Dì ơi, trong những ngày con không có ở đây, còn phải nhờ dì giúp đỡ Uyển Nguyệt đổi thuốc, tay cô ấy vẫn chưa khỏi hoàn toàn...""Biết rồi, biết rồi..." Mẹ Triệu không ngừng gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười.Người đàn ông biết lo lắng cho phụ nữ của mình thì có điểm gì để chê được chứ?Trong lòng của mẹ Triệu, người con rể tương lai này đã được cộng thêm vài điểm.DTVKhi Phạm Vệ Thành rời đi, anh ấy phân phó cho bảo mẫu trong nhà đưa Phạm Hòa Trí đến hậu viện Trần Ký.Phạm Vệ Thành làm như vậy để giúp Triệu Uyển Nguyệt và con trai mình được gặp nhau nhiều hơn, nếu sau này họ cùng nhau lập gia đình, việc sống chung sẽ dễ dàng hơn.Nhưng anh ấy không ngờ, hành động của mình lại thu hút một người.