Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 620

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Hoa đang làm nghiên cứu ở Thâm Quyến cũng nhận được tin vợ mình đã đến Thâm Quyến, lập tức vội vàng hoàn thành công việc nghiên cứu, đến nhà ga để đón vợ mình.Thật không may là ôm cây đợi thỏ của Lâm Thiệu Hoa không đợi được vợ của mình, mà lại đợi đến Đường Tiến, người đi ngàn dặm tìm vợ.Khi gặp nhau ở lối ra của nhà ga, cả hai bên đều sửng sốt.Lâm Thiệu Hoa: "..." Tại sao lại là cậu ta? Vợ của anh đâu rồi???Đường Tiến: "..." Tại sao lại là anh ta? Đây là đặc biệt được cử đến đây để đón anh ấy sao???Hai người chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu rõ tình hình đang xảy ra.Lâm Thiệu Hoa: "Cùng nhau?"Đường Tiến: "Cùng nhau."Cả hai đến khách sạn ở Thâm Quyến, nhưng Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình đã đi ra ngoài chơi rồi.Hai người đàn ông lại vồ hụt, đành phải đặt một gian phòng ở nhà khách trước, sau đó cùng nhau đi ra ngoài tìm người.Vừa rồi hai người đã nghe lễ tân nói địa điểm hai cô gái sẽ đi hôm nay, cho nên trực tiếp ngồi xe đến đó.Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình hoàn toàn không biết có hai người đàn ông đang trên đường đi tìm các cô.Hai người đứng ở bên bờ biển, nhìn ánh mặt trời chiếu vào mặt biển, sóng nước lăn tăn sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết."Hòa Bình, cậu tin hay không, tương lai khu vực này sẽ trở nên rất phồn hoa." Triệu Uyển Thanh cởi giày ra, trực tiếp giẫm lên trên cát mềm mại.Phạm Hòa Bình quay đầu nhìn xung quanh, lại nhìn mặt biển xanh thẳm trước mặt, lại nhìn một làng chài với những ngôi nhà thấp bé sau lưng, hỏi: "Thật sao?"Mặc dù cô ấy không tin lắm, nhưng vẫn thấy hứng thú với những lời bạn mình nói."Ừm, phía Nam của Thâm Quyến chính là Hồng Kông, lại đợi thêm mấy chục năm nữa, nơi này sẽ trở nên phồn hoa giống như Hồng Kông. Nhà cao tầng, trên đường cái, xe cộ qua lại như nước chảy."Triệu Uyển Thanh nhìn mặt biển cảm thán, trong đầu không khỏi nhớ đến thời gian thành phố Thâm Quyến được coi trọng.Nó bắt đầu từ lúc nào nhỉ?DTVNăm nay đã là năm 1980.Hình như chính là năm nay!Triệu Uyển Thanh giật mình, lại nhìn làng chài nhỏ bên bờ biển, trong lòng lập tức cảm giác như đang nhìn thấy vàng vậy."Phía trước có phải có nhà hàng đúng không? Chúng ta đi xem có món gì ngon đi!" Phạm Hòa Bình ngắm mặt biển thêm một lúc, sự chú ý lập tức bị nhà ăn bên bờ biển hấp dẫn rồi.Triệu Uyển Thanh: "..."Cô bị Phạm Hoà Bình kéo đến nhà hàng, cũng may buổi sáng hai người họ ăn không nhiều lắm, cho nên bây giờ gọi một ít thức ăn để lấp đầy bụng.Bởi vì gần biển, cho nên nhiều món ăn ở nhà hàng nhỏ này được chế biến từ hải sản tươi sống.Triệu Uyển Thanh uống một bát cháo cua, bị vị tươi ngon này làm cho suýt nuốt cả lưỡi.Phạm Hoà Bình thì khỏi phải nói luôn, cô ấy sinh ra ở phương Bắc, rất ít nhìn thấy hải sản, bây giờ được ăn hải sản tươi sống chính hiệu, lập tức ăn sạch bách một đĩa, sau đó lại gọi thêm một đĩa khác.Lúc hai người họ đang ăn uống không kiêng là gì, thì có một nhóm người khác bước vào nhà hàng."Thiếu gia, quanh đây chỉ có duy nhất nhà hàng này, ngày tạm chấp nhận thử một chút đi." Người đàn ông trung niên khom người nói với người thanh niên bên cạnh.Ông ta nói không phải tiếng phổ thông, mà là tiếng Quảng Đông.Người thanh niên trẻ mặc trên người một bộ âu phục, chân đi giày da bóng loáng, nghe cả trên ngón tay cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu nào đó.Trang phục của anh ta quá mức nổi bật ở đại lục Trung Quốc, khiến Triệu Huyền Thanh tò mò liếc nhìn anh ta mấy lần.Phạm Hoà Bình cũng nhìn về phía đó, thấy mấy người vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh người thanh niên kia, cùng với chiếc ô tô nhỏ màu đen đậu trước cửa."Uyển Thanh, người đó đến từ Hồng Kong đúng không? Vừa rồi mình nghe bọn họ nói bô bô gì đó, hình như là tiếng Quảng Đông. Còn cả chiếc xe kia nữa". Phạm Hoà Bình nói thầm với Triệu Uyển Thanh. Triệu Uyển Thanh lại múc cho cô một bát nữa, nhỏ giọng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta liền trở về."

Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Hoa đang làm nghiên cứu ở Thâm Quyến cũng nhận được tin vợ mình đã đến Thâm Quyến, lập tức vội vàng hoàn thành công việc nghiên cứu, đến nhà ga để đón vợ mình.

Thật không may là ôm cây đợi thỏ của Lâm Thiệu Hoa không đợi được vợ của mình, mà lại đợi đến Đường Tiến, người đi ngàn dặm tìm vợ.

Khi gặp nhau ở lối ra của nhà ga, cả hai bên đều sửng sốt.

Lâm Thiệu Hoa: "..." Tại sao lại là cậu ta? Vợ của anh đâu rồi???

Đường Tiến: "..." Tại sao lại là anh ta? Đây là đặc biệt được cử đến đây để đón anh ấy sao???

Hai người chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu rõ tình hình đang xảy ra.

Lâm Thiệu Hoa: "Cùng nhau?"

Đường Tiến: "Cùng nhau."

Cả hai đến khách sạn ở Thâm Quyến, nhưng Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình đã đi ra ngoài chơi rồi.

Hai người đàn ông lại vồ hụt, đành phải đặt một gian phòng ở nhà khách trước, sau đó cùng nhau đi ra ngoài tìm người.

Vừa rồi hai người đã nghe lễ tân nói địa điểm hai cô gái sẽ đi hôm nay, cho nên trực tiếp ngồi xe đến đó.

Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình hoàn toàn không biết có hai người đàn ông đang trên đường đi tìm các cô.

Hai người đứng ở bên bờ biển, nhìn ánh mặt trời chiếu vào mặt biển, sóng nước lăn tăn sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

"Hòa Bình, cậu tin hay không, tương lai khu vực này sẽ trở nên rất phồn hoa." Triệu Uyển Thanh cởi giày ra, trực tiếp giẫm lên trên cát mềm mại.

Phạm Hòa Bình quay đầu nhìn xung quanh, lại nhìn mặt biển xanh thẳm trước mặt, lại nhìn một làng chài với những ngôi nhà thấp bé sau lưng, hỏi: "Thật sao?"

Mặc dù cô ấy không tin lắm, nhưng vẫn thấy hứng thú với những lời bạn mình nói.

"Ừm, phía Nam của Thâm Quyến chính là Hồng Kông, lại đợi thêm mấy chục năm nữa, nơi này sẽ trở nên phồn hoa giống như Hồng Kông. Nhà cao tầng, trên đường cái, xe cộ qua lại như nước chảy."

Triệu Uyển Thanh nhìn mặt biển cảm thán, trong đầu không khỏi nhớ đến thời gian thành phố Thâm Quyến được coi trọng.

Nó bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

DTV

Năm nay đã là năm 1980.

Hình như chính là năm nay!

Triệu Uyển Thanh giật mình, lại nhìn làng chài nhỏ bên bờ biển, trong lòng lập tức cảm giác như đang nhìn thấy vàng vậy.

"Phía trước có phải có nhà hàng đúng không? Chúng ta đi xem có món gì ngon đi!" Phạm Hòa Bình ngắm mặt biển thêm một lúc, sự chú ý lập tức bị nhà ăn bên bờ biển hấp dẫn rồi.

Triệu Uyển Thanh: "..."

Cô bị Phạm Hoà Bình kéo đến nhà hàng, cũng may buổi sáng hai người họ ăn không nhiều lắm, cho nên bây giờ gọi một ít thức ăn để lấp đầy bụng.

Bởi vì gần biển, cho nên nhiều món ăn ở nhà hàng nhỏ này được chế biến từ hải sản tươi sống.

Triệu Uyển Thanh uống một bát cháo cua, bị vị tươi ngon này làm cho suýt nuốt cả lưỡi.

Phạm Hoà Bình thì khỏi phải nói luôn, cô ấy sinh ra ở phương Bắc, rất ít nhìn thấy hải sản, bây giờ được ăn hải sản tươi sống chính hiệu, lập tức ăn sạch bách một đĩa, sau đó lại gọi thêm một đĩa khác.

Lúc hai người họ đang ăn uống không kiêng là gì, thì có một nhóm người khác bước vào nhà hàng.

"Thiếu gia, quanh đây chỉ có duy nhất nhà hàng này, ngày tạm chấp nhận thử một chút đi." Người đàn ông trung niên khom người nói với người thanh niên bên cạnh.

Ông ta nói không phải tiếng phổ thông, mà là tiếng Quảng Đông.

Người thanh niên trẻ mặc trên người một bộ âu phục, chân đi giày da bóng loáng, nghe cả trên ngón tay cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu nào đó.

Trang phục của anh ta quá mức nổi bật ở đại lục Trung Quốc, khiến Triệu Huyền Thanh tò mò liếc nhìn anh ta mấy lần.

Phạm Hoà Bình cũng nhìn về phía đó, thấy mấy người vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh người thanh niên kia, cùng với chiếc ô tô nhỏ màu đen đậu trước cửa.

"Uyển Thanh, người đó đến từ Hồng Kong đúng không? Vừa rồi mình nghe bọn họ nói bô bô gì đó, hình như là tiếng Quảng Đông. Còn cả chiếc xe kia nữa". Phạm Hoà Bình nói thầm với Triệu Uyển Thanh. Triệu Uyển Thanh lại múc cho cô một bát nữa, nhỏ giọng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta liền trở về."

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Cùng lúc đó, Lâm Thiệu Hoa đang làm nghiên cứu ở Thâm Quyến cũng nhận được tin vợ mình đã đến Thâm Quyến, lập tức vội vàng hoàn thành công việc nghiên cứu, đến nhà ga để đón vợ mình.Thật không may là ôm cây đợi thỏ của Lâm Thiệu Hoa không đợi được vợ của mình, mà lại đợi đến Đường Tiến, người đi ngàn dặm tìm vợ.Khi gặp nhau ở lối ra của nhà ga, cả hai bên đều sửng sốt.Lâm Thiệu Hoa: "..." Tại sao lại là cậu ta? Vợ của anh đâu rồi???Đường Tiến: "..." Tại sao lại là anh ta? Đây là đặc biệt được cử đến đây để đón anh ấy sao???Hai người chỉ sửng sốt trong chốc lát, lập tức hiểu rõ tình hình đang xảy ra.Lâm Thiệu Hoa: "Cùng nhau?"Đường Tiến: "Cùng nhau."Cả hai đến khách sạn ở Thâm Quyến, nhưng Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình đã đi ra ngoài chơi rồi.Hai người đàn ông lại vồ hụt, đành phải đặt một gian phòng ở nhà khách trước, sau đó cùng nhau đi ra ngoài tìm người.Vừa rồi hai người đã nghe lễ tân nói địa điểm hai cô gái sẽ đi hôm nay, cho nên trực tiếp ngồi xe đến đó.Lúc này, Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình hoàn toàn không biết có hai người đàn ông đang trên đường đi tìm các cô.Hai người đứng ở bên bờ biển, nhìn ánh mặt trời chiếu vào mặt biển, sóng nước lăn tăn sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết."Hòa Bình, cậu tin hay không, tương lai khu vực này sẽ trở nên rất phồn hoa." Triệu Uyển Thanh cởi giày ra, trực tiếp giẫm lên trên cát mềm mại.Phạm Hòa Bình quay đầu nhìn xung quanh, lại nhìn mặt biển xanh thẳm trước mặt, lại nhìn một làng chài với những ngôi nhà thấp bé sau lưng, hỏi: "Thật sao?"Mặc dù cô ấy không tin lắm, nhưng vẫn thấy hứng thú với những lời bạn mình nói."Ừm, phía Nam của Thâm Quyến chính là Hồng Kông, lại đợi thêm mấy chục năm nữa, nơi này sẽ trở nên phồn hoa giống như Hồng Kông. Nhà cao tầng, trên đường cái, xe cộ qua lại như nước chảy."Triệu Uyển Thanh nhìn mặt biển cảm thán, trong đầu không khỏi nhớ đến thời gian thành phố Thâm Quyến được coi trọng.Nó bắt đầu từ lúc nào nhỉ?DTVNăm nay đã là năm 1980.Hình như chính là năm nay!Triệu Uyển Thanh giật mình, lại nhìn làng chài nhỏ bên bờ biển, trong lòng lập tức cảm giác như đang nhìn thấy vàng vậy."Phía trước có phải có nhà hàng đúng không? Chúng ta đi xem có món gì ngon đi!" Phạm Hòa Bình ngắm mặt biển thêm một lúc, sự chú ý lập tức bị nhà ăn bên bờ biển hấp dẫn rồi.Triệu Uyển Thanh: "..."Cô bị Phạm Hoà Bình kéo đến nhà hàng, cũng may buổi sáng hai người họ ăn không nhiều lắm, cho nên bây giờ gọi một ít thức ăn để lấp đầy bụng.Bởi vì gần biển, cho nên nhiều món ăn ở nhà hàng nhỏ này được chế biến từ hải sản tươi sống.Triệu Uyển Thanh uống một bát cháo cua, bị vị tươi ngon này làm cho suýt nuốt cả lưỡi.Phạm Hoà Bình thì khỏi phải nói luôn, cô ấy sinh ra ở phương Bắc, rất ít nhìn thấy hải sản, bây giờ được ăn hải sản tươi sống chính hiệu, lập tức ăn sạch bách một đĩa, sau đó lại gọi thêm một đĩa khác.Lúc hai người họ đang ăn uống không kiêng là gì, thì có một nhóm người khác bước vào nhà hàng."Thiếu gia, quanh đây chỉ có duy nhất nhà hàng này, ngày tạm chấp nhận thử một chút đi." Người đàn ông trung niên khom người nói với người thanh niên bên cạnh.Ông ta nói không phải tiếng phổ thông, mà là tiếng Quảng Đông.Người thanh niên trẻ mặc trên người một bộ âu phục, chân đi giày da bóng loáng, nghe cả trên ngón tay cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu nào đó.Trang phục của anh ta quá mức nổi bật ở đại lục Trung Quốc, khiến Triệu Huyền Thanh tò mò liếc nhìn anh ta mấy lần.Phạm Hoà Bình cũng nhìn về phía đó, thấy mấy người vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh người thanh niên kia, cùng với chiếc ô tô nhỏ màu đen đậu trước cửa."Uyển Thanh, người đó đến từ Hồng Kong đúng không? Vừa rồi mình nghe bọn họ nói bô bô gì đó, hình như là tiếng Quảng Đông. Còn cả chiếc xe kia nữa". Phạm Hoà Bình nói thầm với Triệu Uyển Thanh. Triệu Uyển Thanh lại múc cho cô một bát nữa, nhỏ giọng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta liền trở về."

Chương 620