“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 625
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Màn Thầu, Đoàn Tử và Thang Viên cũng vừa mới quay trở về không lâu, đây là thời điểm chúng thân mật với các anh chị em họ.Nhà lớn của gia đình nhà họ Lâm có Lâm Tú và Lâm Lượng là hai người con của Lâm Nhị, hằng ngày đều dẫn Lâm Yến đến nhà tam phòng chơi. Sáu đứa trẻ tụ tập lại, tất nhiên có rất nhiều chuyện để nói.Cuộc sống ở nhà của gia đình phòng lớn cũng đã tốt hơn, Lâm Tú và Lâm Lượng, hai người con trai duy nhất của Lâm Nhị, tự nhiên càng sẽ không bị bạc đãi.Hai đứa trẻ đều mặc quần áo mới mua từ trong thành phố, mặc dù không thể so sánh với ba đứa trẻ của tam phòng nhưng cũng tốt hơn đáng kể so với Lâm Yến.Trên người Lâm Yến cũng mặc một cái áo bông mới, nhưng vì nó được tự làm, về cả chất liệu và cả cách may đều không thể so sánh với quần áo may sẵn bán tại cửa hàng trong thành phố.Thân là bác gái nên với mọi đứa trẻ, Triệu Uyển Thanh đều đối xử như nhau, đem điểm tâm và kẹo sữa chia đều cho Lâm Tú, Lâm Lượng và Lâm Yến, khiến mấy đứa trẻ vui sướng, hô vang mấy lần bác gái.Không dễ dàng mới có thời gian rảnh rỗi, trong ngày hôm nay, Triệu Uyển Thanh dành thời gian chơi với bọn trẻ, ngay cả việc nấu ăn trưa cũng do cô tự mình xuống bếp, làm bữa trưa cho chúng.Sau khi Lâm Lượng ăn xong, ngay lập tức cậu bé liền nói bản thân muốn sống ở nhà của bác gái và sẽ không bao giờ... trở về nhà để ăn cơm do mẹ nấu nữa. Câu nói này khiến Triệu Uyển Thanh cười ra nước mắt.Mãi cho đến chạng vạng, Chu Hồng Anh mới đến để đón mấy đứa trẻ về, và hẹn với Triệu Uyển Thanh mấy ngày sau sẽ qua giao sổ sách.Với cửa hàng điểm tâm Trần Ký ở huyện Cao Điền, Triệu Uyển Thanh không đặt yêu cầu cao, chỉ cần duy trì doanh thu như trước đây là đủ. Nếu có thể tốt hơn so với trước đó, cô cũng chắc chắn sẽ không bạc đãi Chu Hồng Anh, cái khác thì không nói nhưng nhất định cuối năm cô sẽ cho họ một khoản thưởng.Sau khi Chu Hồng Anh đi, Lâm Tam cũng đến đón Lâm Yến, lúc đến cậu ấy còn đặc biệt mang theo thịt khô nhà làm."Chị dâu, nhà chị năm nay không làm thịt khô, em lấy một miếng cho nhà chị ăn trước." Lâm Tam vẫn giữ được nét mặt hồn hậu lúc trước, chỉ là không cười nhiều như trước khi cưới vợ.Triệu Uyển Thanh nắm tay Lâm Yến, cười cười,"Em ba thật là khách sáo, vào trong đã, uống miếng nước, chị có chuyện muốn nói với em."Dù Lâm Yến còn nhỏ, nhưng vì đã trải qua sự khắc nghiệt của mẹ ruột từ bé, cô bé hiểu biết nhìn sắc mặt người khác hơn so với những đứa trẻ khác.Với cô bé thì bác gái đã bảo vệ cô bé nhiều lần, nên Lâm Yến tự nhiên rất thân cận với cô.Lâm Tam ngồi xuống, nhìn thấy cô con gái ngồi ở bên cạnh chị dâu, cậu ấy không kiềm lòng được mà thở dài.Lúc trước, nếu cậu ấy cưới được một người vợ hiền lành như chị dâu thì trong nhà cậu ấy cũng không phải trải qua nhiều rắc rối như vậy.Người xưa có câu "Thê hiền vượng tam đại" (Cưới vợ hiền giàu ba đời), nhìn đến gia đình của anh cả, không phải chứng minh câu nói của người xưa đó à?Nhưng cuộc đời không có nhiều "nếu như" như vậy, trên thế giới không có thuốc hối hận. Sự hối hận của Lâm Tam cuối cùng chỉ có thể là sự hối hận.Lâm Tam đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình, đột nhiên nghe thấy chị dâu ở đối diện nói: "Em ba, em định tiếp tục sống như thế này sao?"Lâm Tam sửng sốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Một lúc sau, cậu ấy mới từ từ nói: "Chị dâu... lúc trước chuyện đó em thật sự xin lỗi chị và anh... em, em...""Đủ rồi." Triệu Uyển Thanh vẫy tay, biểu thị dừng lại, nghiêm mặt nói: "Thiệu Bách, việc lúc đó là do Khương Mỹ Ni làm, có liên quan gì đến em đâu? Đừng tự nhận mọi tội lỗi về mình như thế.""Nói thật, anh chị chưa bao giờ oán hận hay trách móc em về vụ việc đó, trong lòng anh chị đều rõ ràng, cô ta là cô ta, em là em. Em mãi mãi là em ba của anh chị."Câu nói của Triệu Uyển Thanh "em mãi mãi là đứa em ba của anh chị" đã chạm vào tuyến lệ của Lâm Tam, chàng trai hơn hai mươi tuổi bất ngờ rơi nước mắt...Những năm qua, Lâm Tam đã sống trong sự hối hận và xấu hổ, nhưng chỉ với câu nói này, khúc mắc trong lòng cậu ấy đã được nới lỏng hơn phân nửa.
Màn Thầu, Đoàn Tử và Thang Viên cũng vừa mới quay trở về không lâu, đây là thời điểm chúng thân mật với các anh chị em họ.
Nhà lớn của gia đình nhà họ Lâm có Lâm Tú và Lâm Lượng là hai người con của Lâm Nhị, hằng ngày đều dẫn Lâm Yến đến nhà tam phòng chơi. Sáu đứa trẻ tụ tập lại, tất nhiên có rất nhiều chuyện để nói.
Cuộc sống ở nhà của gia đình phòng lớn cũng đã tốt hơn, Lâm Tú và Lâm Lượng, hai người con trai duy nhất của Lâm Nhị, tự nhiên càng sẽ không bị bạc đãi.
Hai đứa trẻ đều mặc quần áo mới mua từ trong thành phố, mặc dù không thể so sánh với ba đứa trẻ của tam phòng nhưng cũng tốt hơn đáng kể so với Lâm Yến.
Trên người Lâm Yến cũng mặc một cái áo bông mới, nhưng vì nó được tự làm, về cả chất liệu và cả cách may đều không thể so sánh với quần áo may sẵn bán tại cửa hàng trong thành phố.
Thân là bác gái nên với mọi đứa trẻ, Triệu Uyển Thanh đều đối xử như nhau, đem điểm tâm và kẹo sữa chia đều cho Lâm Tú, Lâm Lượng và Lâm Yến, khiến mấy đứa trẻ vui sướng, hô vang mấy lần bác gái.
Không dễ dàng mới có thời gian rảnh rỗi, trong ngày hôm nay, Triệu Uyển Thanh dành thời gian chơi với bọn trẻ, ngay cả việc nấu ăn trưa cũng do cô tự mình xuống bếp, làm bữa trưa cho chúng.
Sau khi Lâm Lượng ăn xong, ngay lập tức cậu bé liền nói bản thân muốn sống ở nhà của bác gái và sẽ không bao giờ... trở về nhà để ăn cơm do mẹ nấu nữa. Câu nói này khiến Triệu Uyển Thanh cười ra nước mắt.
Mãi cho đến chạng vạng, Chu Hồng Anh mới đến để đón mấy đứa trẻ về, và hẹn với Triệu Uyển Thanh mấy ngày sau sẽ qua giao sổ sách.
Với cửa hàng điểm tâm Trần Ký ở huyện Cao Điền, Triệu Uyển Thanh không đặt yêu cầu cao, chỉ cần duy trì doanh thu như trước đây là đủ. Nếu có thể tốt hơn so với trước đó, cô cũng chắc chắn sẽ không bạc đãi Chu Hồng Anh, cái khác thì không nói nhưng nhất định cuối năm cô sẽ cho họ một khoản thưởng.
Sau khi Chu Hồng Anh đi, Lâm Tam cũng đến đón Lâm Yến, lúc đến cậu ấy còn đặc biệt mang theo thịt khô nhà làm.
"Chị dâu, nhà chị năm nay không làm thịt khô, em lấy một miếng cho nhà chị ăn trước." Lâm Tam vẫn giữ được nét mặt hồn hậu lúc trước, chỉ là không cười nhiều như trước khi cưới vợ.
Triệu Uyển Thanh nắm tay Lâm Yến, cười cười,"Em ba thật là khách sáo, vào trong đã, uống miếng nước, chị có chuyện muốn nói với em."
Dù Lâm Yến còn nhỏ, nhưng vì đã trải qua sự khắc nghiệt của mẹ ruột từ bé, cô bé hiểu biết nhìn sắc mặt người khác hơn so với những đứa trẻ khác.
Với cô bé thì bác gái đã bảo vệ cô bé nhiều lần, nên Lâm Yến tự nhiên rất thân cận với cô.
Lâm Tam ngồi xuống, nhìn thấy cô con gái ngồi ở bên cạnh chị dâu, cậu ấy không kiềm lòng được mà thở dài.
Lúc trước, nếu cậu ấy cưới được một người vợ hiền lành như chị dâu thì trong nhà cậu ấy cũng không phải trải qua nhiều rắc rối như vậy.
Người xưa có câu "Thê hiền vượng tam đại" (Cưới vợ hiền giàu ba đời), nhìn đến gia đình của anh cả, không phải chứng minh câu nói của người xưa đó à?
Nhưng cuộc đời không có nhiều "nếu như" như vậy, trên thế giới không có thuốc hối hận. Sự hối hận của Lâm Tam cuối cùng chỉ có thể là sự hối hận.
Lâm Tam đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình, đột nhiên nghe thấy chị dâu ở đối diện nói: "Em ba, em định tiếp tục sống như thế này sao?"
Lâm Tam sửng sốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Một lúc sau, cậu ấy mới từ từ nói: "Chị dâu... lúc trước chuyện đó em thật sự xin lỗi chị và anh... em, em..."
"Đủ rồi." Triệu Uyển Thanh vẫy tay, biểu thị dừng lại, nghiêm mặt nói: "Thiệu Bách, việc lúc đó là do Khương Mỹ Ni làm, có liên quan gì đến em đâu? Đừng tự nhận mọi tội lỗi về mình như thế."
"Nói thật, anh chị chưa bao giờ oán hận hay trách móc em về vụ việc đó, trong lòng anh chị đều rõ ràng, cô ta là cô ta, em là em. Em mãi mãi là em ba của anh chị."
Câu nói của Triệu Uyển Thanh "em mãi mãi là đứa em ba của anh chị" đã chạm vào tuyến lệ của Lâm Tam, chàng trai hơn hai mươi tuổi bất ngờ rơi nước mắt...
Những năm qua, Lâm Tam đã sống trong sự hối hận và xấu hổ, nhưng chỉ với câu nói này, khúc mắc trong lòng cậu ấy đã được nới lỏng hơn phân nửa.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Màn Thầu, Đoàn Tử và Thang Viên cũng vừa mới quay trở về không lâu, đây là thời điểm chúng thân mật với các anh chị em họ.Nhà lớn của gia đình nhà họ Lâm có Lâm Tú và Lâm Lượng là hai người con của Lâm Nhị, hằng ngày đều dẫn Lâm Yến đến nhà tam phòng chơi. Sáu đứa trẻ tụ tập lại, tất nhiên có rất nhiều chuyện để nói.Cuộc sống ở nhà của gia đình phòng lớn cũng đã tốt hơn, Lâm Tú và Lâm Lượng, hai người con trai duy nhất của Lâm Nhị, tự nhiên càng sẽ không bị bạc đãi.Hai đứa trẻ đều mặc quần áo mới mua từ trong thành phố, mặc dù không thể so sánh với ba đứa trẻ của tam phòng nhưng cũng tốt hơn đáng kể so với Lâm Yến.Trên người Lâm Yến cũng mặc một cái áo bông mới, nhưng vì nó được tự làm, về cả chất liệu và cả cách may đều không thể so sánh với quần áo may sẵn bán tại cửa hàng trong thành phố.Thân là bác gái nên với mọi đứa trẻ, Triệu Uyển Thanh đều đối xử như nhau, đem điểm tâm và kẹo sữa chia đều cho Lâm Tú, Lâm Lượng và Lâm Yến, khiến mấy đứa trẻ vui sướng, hô vang mấy lần bác gái.Không dễ dàng mới có thời gian rảnh rỗi, trong ngày hôm nay, Triệu Uyển Thanh dành thời gian chơi với bọn trẻ, ngay cả việc nấu ăn trưa cũng do cô tự mình xuống bếp, làm bữa trưa cho chúng.Sau khi Lâm Lượng ăn xong, ngay lập tức cậu bé liền nói bản thân muốn sống ở nhà của bác gái và sẽ không bao giờ... trở về nhà để ăn cơm do mẹ nấu nữa. Câu nói này khiến Triệu Uyển Thanh cười ra nước mắt.Mãi cho đến chạng vạng, Chu Hồng Anh mới đến để đón mấy đứa trẻ về, và hẹn với Triệu Uyển Thanh mấy ngày sau sẽ qua giao sổ sách.Với cửa hàng điểm tâm Trần Ký ở huyện Cao Điền, Triệu Uyển Thanh không đặt yêu cầu cao, chỉ cần duy trì doanh thu như trước đây là đủ. Nếu có thể tốt hơn so với trước đó, cô cũng chắc chắn sẽ không bạc đãi Chu Hồng Anh, cái khác thì không nói nhưng nhất định cuối năm cô sẽ cho họ một khoản thưởng.Sau khi Chu Hồng Anh đi, Lâm Tam cũng đến đón Lâm Yến, lúc đến cậu ấy còn đặc biệt mang theo thịt khô nhà làm."Chị dâu, nhà chị năm nay không làm thịt khô, em lấy một miếng cho nhà chị ăn trước." Lâm Tam vẫn giữ được nét mặt hồn hậu lúc trước, chỉ là không cười nhiều như trước khi cưới vợ.Triệu Uyển Thanh nắm tay Lâm Yến, cười cười,"Em ba thật là khách sáo, vào trong đã, uống miếng nước, chị có chuyện muốn nói với em."Dù Lâm Yến còn nhỏ, nhưng vì đã trải qua sự khắc nghiệt của mẹ ruột từ bé, cô bé hiểu biết nhìn sắc mặt người khác hơn so với những đứa trẻ khác.Với cô bé thì bác gái đã bảo vệ cô bé nhiều lần, nên Lâm Yến tự nhiên rất thân cận với cô.Lâm Tam ngồi xuống, nhìn thấy cô con gái ngồi ở bên cạnh chị dâu, cậu ấy không kiềm lòng được mà thở dài.Lúc trước, nếu cậu ấy cưới được một người vợ hiền lành như chị dâu thì trong nhà cậu ấy cũng không phải trải qua nhiều rắc rối như vậy.Người xưa có câu "Thê hiền vượng tam đại" (Cưới vợ hiền giàu ba đời), nhìn đến gia đình của anh cả, không phải chứng minh câu nói của người xưa đó à?Nhưng cuộc đời không có nhiều "nếu như" như vậy, trên thế giới không có thuốc hối hận. Sự hối hận của Lâm Tam cuối cùng chỉ có thể là sự hối hận.Lâm Tam đang đắm chìm vào thế giới riêng của mình, đột nhiên nghe thấy chị dâu ở đối diện nói: "Em ba, em định tiếp tục sống như thế này sao?"Lâm Tam sửng sốt, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Một lúc sau, cậu ấy mới từ từ nói: "Chị dâu... lúc trước chuyện đó em thật sự xin lỗi chị và anh... em, em...""Đủ rồi." Triệu Uyển Thanh vẫy tay, biểu thị dừng lại, nghiêm mặt nói: "Thiệu Bách, việc lúc đó là do Khương Mỹ Ni làm, có liên quan gì đến em đâu? Đừng tự nhận mọi tội lỗi về mình như thế.""Nói thật, anh chị chưa bao giờ oán hận hay trách móc em về vụ việc đó, trong lòng anh chị đều rõ ràng, cô ta là cô ta, em là em. Em mãi mãi là em ba của anh chị."Câu nói của Triệu Uyển Thanh "em mãi mãi là đứa em ba của anh chị" đã chạm vào tuyến lệ của Lâm Tam, chàng trai hơn hai mươi tuổi bất ngờ rơi nước mắt...Những năm qua, Lâm Tam đã sống trong sự hối hận và xấu hổ, nhưng chỉ với câu nói này, khúc mắc trong lòng cậu ấy đã được nới lỏng hơn phân nửa.