Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 639

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm Tam theo nhà Triệu Uyển Thanh tới Bắc Kinh, cô tạm thời sắp xếp cho cậu ấy làm người phục vụ trong tiệm lẩu, tiền lương là 25 đồng/ tháng kết hợp với cả tiền thưởng nữa thì cũng không ít.Do Lâm Tam chưa biết làm gì nên trước tiên Triệu Uyển Thanh cứ tạm sắp xếp công việc cho cậu ấy để cậu ấy thích ứng với Bắc Kinh trước, rồi mới dần tìm hiểu thứ mình muốn làm sau. Điều này khiến Lâm Tam vô cùng cảm kích người chị dâu này.Khoảng thời gian sau đó, Triệu Uyển Thanh vô cùng bận rộn với việc kinh doanh và việc học của mình.DTVCho tới một buổi chiều nọ, từ Khả Lạt đi ra, Triệu Uyển Thanh đã tiện tay mua một ly trà sữa, rót vào ly của mình rồi mang đi.Ngồi mấy trạm xe buýt, cô đi đến cổng trường sơ trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.Cuối tháng này, Màn Thầu sẽ thi lên cao trung, trong khoảng thời gian này Triệu Uyển Thanh đã rảnh rỗi hơn nên muốn tự mình chăm sóc con trai.Vì là thời gian tan trường nên có không ít phụ huynh đã đứng trước cổng, đa số đều là phụ nữ hoặc bà cụ.Rất nhanh, tiếng chuông tan trường đã vang lên, chưa được vài phút sau, một đoàn trẻ nhỏ đã xông ra.Triệu Uyển Thanh từng đến đón Màn Thầu mấy lần nên xem như đã có kinh nghiệm. Nhân lúc hầu hết còn chưa đi ra, Triệu Uyển Thanh nhanh chóng chạy đến gốc cây cổ thụ bên này.Ở đây đã có rất nhiều phụ huynh đứng từ trước, mấy đôi mắt nhìn nhau đều nở nụ cười.Xem ra đây đều là những người có kinh nghiệm... Vì có gốc cây liễu lớn này độn lên nên người đứng ở đây sẽ cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy con nhà mình."Trong ly này của cô đang chứa gì vậy? Nhìn có vẻ rất ngon..." Một dì trung niên đứng cạnh chỉ vào cái ly thủy tinh của Triệu Uyển Thanh."Đây là trà sữa. Dì có biết Khả Lạt không? Cháu đã mua từ chỗ đó." Triệu Uyển Thanh đưa cái ly trong tay mình ra cho dì này xem và cũng không quên quảng cáo cho trà sữa nhà mình.Dì trung niên vội gật đầu: "Biết biết, chẳng phải chính là nhà hàng lẩu rất ngon kia sao?""Đúng vậy, bây giờ đã có thể mua riêng trà sữa ở Khả Lạt rồi ạ."Hai người vừa trò chuyện vừa nhìn đám đông, trò chuyện cho đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc.Tuy Màn Thầu nhà cô nhỏ hơn các bạn học cùng lớp ba tuổi nhưng dáng người cậu không hề thấp hơn, Triệu Uyển Thanh cảm thấy con trai đã được di truyền ưu điểm này từ cha cậu.Ở thời đại này, Lâm Thiệu Hoa đã cao đến một mét tám tám, tuyệt đối là gien cực kỳ ưu tú.Còn về cô, cũng không tính là kém, cô đã cao một mét sáu bảy rồi."Màn... Lâm Khải!" Triệu Uyển Thanh phất tay, suýt nữa đã gọi nhũ danh của con trai.Màn Thầu trong đám đông như hạc giữa bầy gà, vừa nhìn thấy mẹ mình, gương mặt nghiêm túc của cậu đã lập tức lộ nụ cười.Lâm Khải mặc áo trắng quần xanh đậm, sáng người cao thẳng, gương mặt tuấn tú, khí chất siêu phàm, chỉ cần một cái quay đầu lại nhìn đã có thể chinh phục được tất cả các dì, bác gái, các bà đứng quanh đó."Ồ, đó là con trai cô sao? Rất anh tuấn!""A, đứa nhỏ này chẳng phải học sinh được dán tên lên bảng danh dự kia sao?""Đúng đúng đúng, là học sinh đứng nhất lớp hai của sơ trung, lần họp phụ huynh trước tôi đã nhìn thấy.""Đứa nhỏ này sao có thể cao như thế? Lại học hành tốt như vậy, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, tuấn tú như thế. ...Các phụ huynh đứng đợi con mình bắt đầu lao nhao, ánh mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ.Quả nhiên đứa nhỏ ưu tú đều là con nhà người ta mà!Lâm Khải đeo cặp sách đi về phía Triệu Uyển Thanh, mới đi được một nửa, ở phía sau đã có người gọi cậu lại."Bạn học Lâm Khải, cảm ơn vở ghi chép của cậu." Ôn Vãn đưa vở ghi chép trên tay mình cho Lâm Khải.Lâm Khải nhận lấy, nói một tiếng: "Không cần cảm ơn."Dứt lời, cậu đã lập tức đi về phía mẹ mình như không kịp chờ đợi."Mẹ mua trà sữa cho con, vừa đi vừa uống." Triệu Uyển Thanh kéo con trai mình, cười híp mắt, đưa trà sữa trong tay mình cho cậu, lại ngẩng đầu nhìn cô bé xinh đẹp kia.Vừa rồi khi thấy con trai mình bị cô bé gọi lại, tính tò mò bên trong Triệu Uyển Thanh chợt thổi bùng lên.

Lâm Tam theo nhà Triệu Uyển Thanh tới Bắc Kinh, cô tạm thời sắp xếp cho cậu ấy làm người phục vụ trong tiệm lẩu, tiền lương là 25 đồng/ tháng kết hợp với cả tiền thưởng nữa thì cũng không ít.

Do Lâm Tam chưa biết làm gì nên trước tiên Triệu Uyển Thanh cứ tạm sắp xếp công việc cho cậu ấy để cậu ấy thích ứng với Bắc Kinh trước, rồi mới dần tìm hiểu thứ mình muốn làm sau. Điều này khiến Lâm Tam vô cùng cảm kích người chị dâu này.

Khoảng thời gian sau đó, Triệu Uyển Thanh vô cùng bận rộn với việc kinh doanh và việc học của mình.

DTV

Cho tới một buổi chiều nọ, từ Khả Lạt đi ra, Triệu Uyển Thanh đã tiện tay mua một ly trà sữa, rót vào ly của mình rồi mang đi.

Ngồi mấy trạm xe buýt, cô đi đến cổng trường sơ trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.

Cuối tháng này, Màn Thầu sẽ thi lên cao trung, trong khoảng thời gian này Triệu Uyển Thanh đã rảnh rỗi hơn nên muốn tự mình chăm sóc con trai.

Vì là thời gian tan trường nên có không ít phụ huynh đã đứng trước cổng, đa số đều là phụ nữ hoặc bà cụ.

Rất nhanh, tiếng chuông tan trường đã vang lên, chưa được vài phút sau, một đoàn trẻ nhỏ đã xông ra.

Triệu Uyển Thanh từng đến đón Màn Thầu mấy lần nên xem như đã có kinh nghiệm. Nhân lúc hầu hết còn chưa đi ra, Triệu Uyển Thanh nhanh chóng chạy đến gốc cây cổ thụ bên này.

Ở đây đã có rất nhiều phụ huynh đứng từ trước, mấy đôi mắt nhìn nhau đều nở nụ cười.

Xem ra đây đều là những người có kinh nghiệm... Vì có gốc cây liễu lớn này độn lên nên người đứng ở đây sẽ cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy con nhà mình.

"Trong ly này của cô đang chứa gì vậy? Nhìn có vẻ rất ngon..." Một dì trung niên đứng cạnh chỉ vào cái ly thủy tinh của Triệu Uyển Thanh.

"Đây là trà sữa. Dì có biết Khả Lạt không? Cháu đã mua từ chỗ đó." Triệu Uyển Thanh đưa cái ly trong tay mình ra cho dì này xem và cũng không quên quảng cáo cho trà sữa nhà mình.

Dì trung niên vội gật đầu: "Biết biết, chẳng phải chính là nhà hàng lẩu rất ngon kia sao?"

"Đúng vậy, bây giờ đã có thể mua riêng trà sữa ở Khả Lạt rồi ạ."

Hai người vừa trò chuyện vừa nhìn đám đông, trò chuyện cho đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc.

Tuy Màn Thầu nhà cô nhỏ hơn các bạn học cùng lớp ba tuổi nhưng dáng người cậu không hề thấp hơn, Triệu Uyển Thanh cảm thấy con trai đã được di truyền ưu điểm này từ cha cậu.

Ở thời đại này, Lâm Thiệu Hoa đã cao đến một mét tám tám, tuyệt đối là gien cực kỳ ưu tú.

Còn về cô, cũng không tính là kém, cô đã cao một mét sáu bảy rồi.

"Màn... Lâm Khải!" Triệu Uyển Thanh phất tay, suýt nữa đã gọi nhũ danh của con trai.

Màn Thầu trong đám đông như hạc giữa bầy gà, vừa nhìn thấy mẹ mình, gương mặt nghiêm túc của cậu đã lập tức lộ nụ cười.

Lâm Khải mặc áo trắng quần xanh đậm, sáng người cao thẳng, gương mặt tuấn tú, khí chất siêu phàm, chỉ cần một cái quay đầu lại nhìn đã có thể chinh phục được tất cả các dì, bác gái, các bà đứng quanh đó.

"Ồ, đó là con trai cô sao? Rất anh tuấn!"

"A, đứa nhỏ này chẳng phải học sinh được dán tên lên bảng danh dự kia sao?"

"Đúng đúng đúng, là học sinh đứng nhất lớp hai của sơ trung, lần họp phụ huynh trước tôi đã nhìn thấy."

"Đứa nhỏ này sao có thể cao như thế? Lại học hành tốt như vậy, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, tuấn tú như thế. ...

Các phụ huynh đứng đợi con mình bắt đầu lao nhao, ánh mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ.

Quả nhiên đứa nhỏ ưu tú đều là con nhà người ta mà!

Lâm Khải đeo cặp sách đi về phía Triệu Uyển Thanh, mới đi được một nửa, ở phía sau đã có người gọi cậu lại.

"Bạn học Lâm Khải, cảm ơn vở ghi chép của cậu." Ôn Vãn đưa vở ghi chép trên tay mình cho Lâm Khải.

Lâm Khải nhận lấy, nói một tiếng: "Không cần cảm ơn."

Dứt lời, cậu đã lập tức đi về phía mẹ mình như không kịp chờ đợi.

"Mẹ mua trà sữa cho con, vừa đi vừa uống." Triệu Uyển Thanh kéo con trai mình, cười híp mắt, đưa trà sữa trong tay mình cho cậu, lại ngẩng đầu nhìn cô bé xinh đẹp kia.

Vừa rồi khi thấy con trai mình bị cô bé gọi lại, tính tò mò bên trong Triệu Uyển Thanh chợt thổi bùng lên.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lâm Tam theo nhà Triệu Uyển Thanh tới Bắc Kinh, cô tạm thời sắp xếp cho cậu ấy làm người phục vụ trong tiệm lẩu, tiền lương là 25 đồng/ tháng kết hợp với cả tiền thưởng nữa thì cũng không ít.Do Lâm Tam chưa biết làm gì nên trước tiên Triệu Uyển Thanh cứ tạm sắp xếp công việc cho cậu ấy để cậu ấy thích ứng với Bắc Kinh trước, rồi mới dần tìm hiểu thứ mình muốn làm sau. Điều này khiến Lâm Tam vô cùng cảm kích người chị dâu này.Khoảng thời gian sau đó, Triệu Uyển Thanh vô cùng bận rộn với việc kinh doanh và việc học của mình.DTVCho tới một buổi chiều nọ, từ Khả Lạt đi ra, Triệu Uyển Thanh đã tiện tay mua một ly trà sữa, rót vào ly của mình rồi mang đi.Ngồi mấy trạm xe buýt, cô đi đến cổng trường sơ trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.Cuối tháng này, Màn Thầu sẽ thi lên cao trung, trong khoảng thời gian này Triệu Uyển Thanh đã rảnh rỗi hơn nên muốn tự mình chăm sóc con trai.Vì là thời gian tan trường nên có không ít phụ huynh đã đứng trước cổng, đa số đều là phụ nữ hoặc bà cụ.Rất nhanh, tiếng chuông tan trường đã vang lên, chưa được vài phút sau, một đoàn trẻ nhỏ đã xông ra.Triệu Uyển Thanh từng đến đón Màn Thầu mấy lần nên xem như đã có kinh nghiệm. Nhân lúc hầu hết còn chưa đi ra, Triệu Uyển Thanh nhanh chóng chạy đến gốc cây cổ thụ bên này.Ở đây đã có rất nhiều phụ huynh đứng từ trước, mấy đôi mắt nhìn nhau đều nở nụ cười.Xem ra đây đều là những người có kinh nghiệm... Vì có gốc cây liễu lớn này độn lên nên người đứng ở đây sẽ cao hơn, có thể dễ dàng nhìn thấy con nhà mình."Trong ly này của cô đang chứa gì vậy? Nhìn có vẻ rất ngon..." Một dì trung niên đứng cạnh chỉ vào cái ly thủy tinh của Triệu Uyển Thanh."Đây là trà sữa. Dì có biết Khả Lạt không? Cháu đã mua từ chỗ đó." Triệu Uyển Thanh đưa cái ly trong tay mình ra cho dì này xem và cũng không quên quảng cáo cho trà sữa nhà mình.Dì trung niên vội gật đầu: "Biết biết, chẳng phải chính là nhà hàng lẩu rất ngon kia sao?""Đúng vậy, bây giờ đã có thể mua riêng trà sữa ở Khả Lạt rồi ạ."Hai người vừa trò chuyện vừa nhìn đám đông, trò chuyện cho đến khi nhìn thấy dáng người quen thuộc.Tuy Màn Thầu nhà cô nhỏ hơn các bạn học cùng lớp ba tuổi nhưng dáng người cậu không hề thấp hơn, Triệu Uyển Thanh cảm thấy con trai đã được di truyền ưu điểm này từ cha cậu.Ở thời đại này, Lâm Thiệu Hoa đã cao đến một mét tám tám, tuyệt đối là gien cực kỳ ưu tú.Còn về cô, cũng không tính là kém, cô đã cao một mét sáu bảy rồi."Màn... Lâm Khải!" Triệu Uyển Thanh phất tay, suýt nữa đã gọi nhũ danh của con trai.Màn Thầu trong đám đông như hạc giữa bầy gà, vừa nhìn thấy mẹ mình, gương mặt nghiêm túc của cậu đã lập tức lộ nụ cười.Lâm Khải mặc áo trắng quần xanh đậm, sáng người cao thẳng, gương mặt tuấn tú, khí chất siêu phàm, chỉ cần một cái quay đầu lại nhìn đã có thể chinh phục được tất cả các dì, bác gái, các bà đứng quanh đó."Ồ, đó là con trai cô sao? Rất anh tuấn!""A, đứa nhỏ này chẳng phải học sinh được dán tên lên bảng danh dự kia sao?""Đúng đúng đúng, là học sinh đứng nhất lớp hai của sơ trung, lần họp phụ huynh trước tôi đã nhìn thấy.""Đứa nhỏ này sao có thể cao như thế? Lại học hành tốt như vậy, dáng người cao ráo, khỏe mạnh, tuấn tú như thế. ...Các phụ huynh đứng đợi con mình bắt đầu lao nhao, ánh mắt nhìn về phía Triệu Uyển Thanh cũng tỏ ra vô cùng hâm mộ.Quả nhiên đứa nhỏ ưu tú đều là con nhà người ta mà!Lâm Khải đeo cặp sách đi về phía Triệu Uyển Thanh, mới đi được một nửa, ở phía sau đã có người gọi cậu lại."Bạn học Lâm Khải, cảm ơn vở ghi chép của cậu." Ôn Vãn đưa vở ghi chép trên tay mình cho Lâm Khải.Lâm Khải nhận lấy, nói một tiếng: "Không cần cảm ơn."Dứt lời, cậu đã lập tức đi về phía mẹ mình như không kịp chờ đợi."Mẹ mua trà sữa cho con, vừa đi vừa uống." Triệu Uyển Thanh kéo con trai mình, cười híp mắt, đưa trà sữa trong tay mình cho cậu, lại ngẩng đầu nhìn cô bé xinh đẹp kia.Vừa rồi khi thấy con trai mình bị cô bé gọi lại, tính tò mò bên trong Triệu Uyển Thanh chợt thổi bùng lên.

Chương 639