“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 641
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi mẹ con Triệu Uyển Thanh đã rời đi, Ôn Vãn cũng đi đến một một chiếc xe con màu trắng."Mẹ, con đã thi xong." Ôn Vãn vừa lên xe đã không nhịn được, lập tức nhào vào lòng người phụ nữ ngồi hàng ghế sau.Mẹ của Ôn Vãn là Mễ Khả, cô ấy là người Hồng Kông, trước kia đã từng du học ở nước Anh, thường ngày đều dùng xen lẫn giữa tiếng Anh và tiếng Việt, cha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh nhưng vì sự ảnh hưởng của Mễ Khả nên thường ngày Ôn Vãn cũng sẽ học tiếng Anh.Năm nay Ôn Vãn đã mười tuổi, Mễ Khả sinh cô bé khi còn trẻ tuổi, bây giờ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.Phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, điều kiện gia đình tốt nên đương nhiên rất chú ý đến vấn đề chăm sóc bản thân và cách ăn mặc, vì vậy nhìn Mễ Khả không khác những cô gái mới hơn hai mươi tuổi."Baby, mẹ mới nhìn thấy con nói chuyện khá lâu với bạn học nam kia." Mễ Khả khẽ mỉm cười, cô ấy nắm b.í.m tóc của con gái mình, trêu ghẹo.Ôn Vãn vội vàng từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu lên, giải thích: "Đó là Lâm Khải, bạn học ngồi cùng bàn với con, cậu ấy học cực kỳ giỏi, trước giờ vẫn luôn là người đứng nhất trong trường con..."DTVMễ Khả nhìn con gái mình đang thao thao bất tuyệt thì không nhịn được phải bật cười."Ồ, nhắc đến mới nhớ, lần này mẹ đến Đại Lục là vì muốn thương lượng với cha con về việc chuyển con đến Hồng Kông bên kia..." Mễ Khả giống như vô tình nhắc đến.Ôn Vãn nghe nói phải chuyển trường thì sắc mặt đã thay đổi: "Vì sao? Con cảm thấy trường học ở Bắc Kinh rất tốt..."Tuy Ôn Vãn chỉ mới mười tuổi nhưng mấy năm trước cha mẹ ly hôn nên tâm lý cô bé có vẻ trưởng thành sớm hơn những đứa bé cùng tuổi.Từ sau khi ly hôn, Mễ Khả cũng không tranh giành quyền nuôi con, Ôn Vãn đành phải theo cha mình đến Bắc Kinh sinh sống, mà Mễ Khả chỉ có quyền đến Bắc Kinh thăm con theo định kỳ.Ôn Vãn không biết vì sao đột nhiên mẹ mình muốn chuyển trường cho mình nhưng cô bé nhạy cảm, vẫn có thể đoán được gì đó."Bởi vì cha muốn kết hôn với những người phụ nữ khác sao?" Gương mặt Ôn Vãn không có biểu cảm gì.Mễ Khả im lặng nhìn con gái, sau đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cha của con sắp cưới rồi, mẹ không thể để con đi theo cha con nữa."Ôn Vãn lấy được câu trả lời xác định, trong thoáng chốc cô bé cảm thấy rất rối.Nếu có thể lựa chọn giữa cha và mẹ, chắc chắn cô bé sẽ chọn mẹ *****ên, bởi vì cô bé có thể cảm nhận được mẹ yêu thương mình hơn cha.Nhưng nếu chọn mẹ, cô bé sẽ phải đến Hồng Kông.Trường học ở Hồng Kông có thể tốt hơn ở Bắc Kinh nhưng nếu nói về yêu thích ở đâu hơn, Ôn Vãn không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian cô bé chuyển trường đến Bắc Kinh.Bạn học ngồi cùng bạn ngoài mặt lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình, các bạn học thường dẫn cô bé đến quầy bán đồ ăn vặt vào giờ nghỉ giữa các tiết, cuối tuần còn dẫn cô bé nếm lẩu, nước đậu xanh...Trường học ở Bắc Kinh có tình bạn mà trường học ở Hồng Kông không có.Trước kia cô bé đã học trong trường quý tộc ở Hồng Kông, các bạn học trong đó đều quan tâm đến hoàn cảnh gia đình trước tiên, để xem xét có thể qua lại hay không, điều kiện gia đình Ôn Vãn không kém nhưng không có nghĩa cô bé thích sống trong môi trường như vậy.Mễ Khả vuốt chiếc mũi nhỏ của con gái: "Con không muốn đi theo mẹ sao?"Ôn Vãn trông mong nhìn cô ấy: "Con muốn đi theo mẹ nhưng cũng muốn học trường ở đây... Vậy mẹ có thể ở lại Bắc Kinh chứ?"Cô bé đã nói chuyện người bạn học ngồi cùng bàn rằng mình muốn thi vào trường cao trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.Mễ Khả bật cười vì suy nghĩ của cô bé: "Con nghĩ thật hay!""Mẹ chỉ hỏi con trước mà thôi, cha con bên kia có đồng ý hay không vẫn còn chưa biết."Ôn Vãn: "Ồ..."
Sau khi mẹ con Triệu Uyển Thanh đã rời đi, Ôn Vãn cũng đi đến một một chiếc xe con màu trắng.
"Mẹ, con đã thi xong." Ôn Vãn vừa lên xe đã không nhịn được, lập tức nhào vào lòng người phụ nữ ngồi hàng ghế sau.
Mẹ của Ôn Vãn là Mễ Khả, cô ấy là người Hồng Kông, trước kia đã từng du học ở nước Anh, thường ngày đều dùng xen lẫn giữa tiếng Anh và tiếng Việt, cha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh nhưng vì sự ảnh hưởng của Mễ Khả nên thường ngày Ôn Vãn cũng sẽ học tiếng Anh.
Năm nay Ôn Vãn đã mười tuổi, Mễ Khả sinh cô bé khi còn trẻ tuổi, bây giờ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.
Phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, điều kiện gia đình tốt nên đương nhiên rất chú ý đến vấn đề chăm sóc bản thân và cách ăn mặc, vì vậy nhìn Mễ Khả không khác những cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
"Baby, mẹ mới nhìn thấy con nói chuyện khá lâu với bạn học nam kia." Mễ Khả khẽ mỉm cười, cô ấy nắm b.í.m tóc của con gái mình, trêu ghẹo.
Ôn Vãn vội vàng từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu lên, giải thích: "Đó là Lâm Khải, bạn học ngồi cùng bàn với con, cậu ấy học cực kỳ giỏi, trước giờ vẫn luôn là người đứng nhất trong trường con..."
DTV
Mễ Khả nhìn con gái mình đang thao thao bất tuyệt thì không nhịn được phải bật cười.
"Ồ, nhắc đến mới nhớ, lần này mẹ đến Đại Lục là vì muốn thương lượng với cha con về việc chuyển con đến Hồng Kông bên kia..." Mễ Khả giống như vô tình nhắc đến.
Ôn Vãn nghe nói phải chuyển trường thì sắc mặt đã thay đổi: "Vì sao? Con cảm thấy trường học ở Bắc Kinh rất tốt..."
Tuy Ôn Vãn chỉ mới mười tuổi nhưng mấy năm trước cha mẹ ly hôn nên tâm lý cô bé có vẻ trưởng thành sớm hơn những đứa bé cùng tuổi.
Từ sau khi ly hôn, Mễ Khả cũng không tranh giành quyền nuôi con, Ôn Vãn đành phải theo cha mình đến Bắc Kinh sinh sống, mà Mễ Khả chỉ có quyền đến Bắc Kinh thăm con theo định kỳ.
Ôn Vãn không biết vì sao đột nhiên mẹ mình muốn chuyển trường cho mình nhưng cô bé nhạy cảm, vẫn có thể đoán được gì đó.
"Bởi vì cha muốn kết hôn với những người phụ nữ khác sao?" Gương mặt Ôn Vãn không có biểu cảm gì.
Mễ Khả im lặng nhìn con gái, sau đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cha của con sắp cưới rồi, mẹ không thể để con đi theo cha con nữa."
Ôn Vãn lấy được câu trả lời xác định, trong thoáng chốc cô bé cảm thấy rất rối.
Nếu có thể lựa chọn giữa cha và mẹ, chắc chắn cô bé sẽ chọn mẹ *****ên, bởi vì cô bé có thể cảm nhận được mẹ yêu thương mình hơn cha.
Nhưng nếu chọn mẹ, cô bé sẽ phải đến Hồng Kông.
Trường học ở Hồng Kông có thể tốt hơn ở Bắc Kinh nhưng nếu nói về yêu thích ở đâu hơn, Ôn Vãn không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian cô bé chuyển trường đến Bắc Kinh.
Bạn học ngồi cùng bạn ngoài mặt lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình, các bạn học thường dẫn cô bé đến quầy bán đồ ăn vặt vào giờ nghỉ giữa các tiết, cuối tuần còn dẫn cô bé nếm lẩu, nước đậu xanh...
Trường học ở Bắc Kinh có tình bạn mà trường học ở Hồng Kông không có.
Trước kia cô bé đã học trong trường quý tộc ở Hồng Kông, các bạn học trong đó đều quan tâm đến hoàn cảnh gia đình trước tiên, để xem xét có thể qua lại hay không, điều kiện gia đình Ôn Vãn không kém nhưng không có nghĩa cô bé thích sống trong môi trường như vậy.
Mễ Khả vuốt chiếc mũi nhỏ của con gái: "Con không muốn đi theo mẹ sao?"
Ôn Vãn trông mong nhìn cô ấy: "Con muốn đi theo mẹ nhưng cũng muốn học trường ở đây... Vậy mẹ có thể ở lại Bắc Kinh chứ?"
Cô bé đã nói chuyện người bạn học ngồi cùng bàn rằng mình muốn thi vào trường cao trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.
Mễ Khả bật cười vì suy nghĩ của cô bé: "Con nghĩ thật hay!"
"Mẹ chỉ hỏi con trước mà thôi, cha con bên kia có đồng ý hay không vẫn còn chưa biết."
Ôn Vãn: "Ồ..."
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sau khi mẹ con Triệu Uyển Thanh đã rời đi, Ôn Vãn cũng đi đến một một chiếc xe con màu trắng."Mẹ, con đã thi xong." Ôn Vãn vừa lên xe đã không nhịn được, lập tức nhào vào lòng người phụ nữ ngồi hàng ghế sau.Mẹ của Ôn Vãn là Mễ Khả, cô ấy là người Hồng Kông, trước kia đã từng du học ở nước Anh, thường ngày đều dùng xen lẫn giữa tiếng Anh và tiếng Việt, cha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh nhưng vì sự ảnh hưởng của Mễ Khả nên thường ngày Ôn Vãn cũng sẽ học tiếng Anh.Năm nay Ôn Vãn đã mười tuổi, Mễ Khả sinh cô bé khi còn trẻ tuổi, bây giờ chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.Phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, điều kiện gia đình tốt nên đương nhiên rất chú ý đến vấn đề chăm sóc bản thân và cách ăn mặc, vì vậy nhìn Mễ Khả không khác những cô gái mới hơn hai mươi tuổi."Baby, mẹ mới nhìn thấy con nói chuyện khá lâu với bạn học nam kia." Mễ Khả khẽ mỉm cười, cô ấy nắm b.í.m tóc của con gái mình, trêu ghẹo.Ôn Vãn vội vàng từ trong lòng mẹ mình ngẩng đầu lên, giải thích: "Đó là Lâm Khải, bạn học ngồi cùng bàn với con, cậu ấy học cực kỳ giỏi, trước giờ vẫn luôn là người đứng nhất trong trường con..."DTVMễ Khả nhìn con gái mình đang thao thao bất tuyệt thì không nhịn được phải bật cười."Ồ, nhắc đến mới nhớ, lần này mẹ đến Đại Lục là vì muốn thương lượng với cha con về việc chuyển con đến Hồng Kông bên kia..." Mễ Khả giống như vô tình nhắc đến.Ôn Vãn nghe nói phải chuyển trường thì sắc mặt đã thay đổi: "Vì sao? Con cảm thấy trường học ở Bắc Kinh rất tốt..."Tuy Ôn Vãn chỉ mới mười tuổi nhưng mấy năm trước cha mẹ ly hôn nên tâm lý cô bé có vẻ trưởng thành sớm hơn những đứa bé cùng tuổi.Từ sau khi ly hôn, Mễ Khả cũng không tranh giành quyền nuôi con, Ôn Vãn đành phải theo cha mình đến Bắc Kinh sinh sống, mà Mễ Khả chỉ có quyền đến Bắc Kinh thăm con theo định kỳ.Ôn Vãn không biết vì sao đột nhiên mẹ mình muốn chuyển trường cho mình nhưng cô bé nhạy cảm, vẫn có thể đoán được gì đó."Bởi vì cha muốn kết hôn với những người phụ nữ khác sao?" Gương mặt Ôn Vãn không có biểu cảm gì.Mễ Khả im lặng nhìn con gái, sau đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cha của con sắp cưới rồi, mẹ không thể để con đi theo cha con nữa."Ôn Vãn lấy được câu trả lời xác định, trong thoáng chốc cô bé cảm thấy rất rối.Nếu có thể lựa chọn giữa cha và mẹ, chắc chắn cô bé sẽ chọn mẹ *****ên, bởi vì cô bé có thể cảm nhận được mẹ yêu thương mình hơn cha.Nhưng nếu chọn mẹ, cô bé sẽ phải đến Hồng Kông.Trường học ở Hồng Kông có thể tốt hơn ở Bắc Kinh nhưng nếu nói về yêu thích ở đâu hơn, Ôn Vãn không nhịn được nhớ lại khoảng thời gian cô bé chuyển trường đến Bắc Kinh.Bạn học ngồi cùng bạn ngoài mặt lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình, các bạn học thường dẫn cô bé đến quầy bán đồ ăn vặt vào giờ nghỉ giữa các tiết, cuối tuần còn dẫn cô bé nếm lẩu, nước đậu xanh...Trường học ở Bắc Kinh có tình bạn mà trường học ở Hồng Kông không có.Trước kia cô bé đã học trong trường quý tộc ở Hồng Kông, các bạn học trong đó đều quan tâm đến hoàn cảnh gia đình trước tiên, để xem xét có thể qua lại hay không, điều kiện gia đình Ôn Vãn không kém nhưng không có nghĩa cô bé thích sống trong môi trường như vậy.Mễ Khả vuốt chiếc mũi nhỏ của con gái: "Con không muốn đi theo mẹ sao?"Ôn Vãn trông mong nhìn cô ấy: "Con muốn đi theo mẹ nhưng cũng muốn học trường ở đây... Vậy mẹ có thể ở lại Bắc Kinh chứ?"Cô bé đã nói chuyện người bạn học ngồi cùng bàn rằng mình muốn thi vào trường cao trung cơ sở số bốn của Bắc Kinh.Mễ Khả bật cười vì suy nghĩ của cô bé: "Con nghĩ thật hay!""Mẹ chỉ hỏi con trước mà thôi, cha con bên kia có đồng ý hay không vẫn còn chưa biết."Ôn Vãn: "Ồ..."