“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 661
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Sao cậu lại đến đây?" Màn Thầu nhìn thấy Ôn Vãn thì cũng rất ngạc nhiên.Mặc dù mọi người là bạn học cùng lớp sẽ trao đổi địa chỉ với nhau, nhưng cậu ấy vẫn chưa từng gặp tình huống bạn cùng lớn đến nhà mình.Ôn vãn là người *****ên."Lâm Khải, chúc mừng cậu đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba Bắc Kinh!" Ôn Vãn lập tức mỉm cười chúc mừng khi thấy Lâm Khải đi ra."Cảm ơn, Ôn Vãn, cậu cũng rất giỏi, tiến vào top 10." Màn Thầu sửng sốt một chút, cũng cười nói.Bạn học cùng lớp đến nhà tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không thể cứ để cho người ta đứng ở cửa được, cho nên đã mời Ôn Vãn vào trong sân ngồi, lúc này hai người mới trò chuyện.Hóa ra lần này Ôn Vãn đến là để xác nhận với Lâm Khải xem cậu ấy muốn học trường cấp ba nào.Mặc dù trước đó Lâm Khải cũng đã nói rằng cậu ấy quyết định ghi danh vào trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh, nhưng dù sao thì những lời này cũng là lời nói trước khi thi, hiện tại Lâm Khải đã đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba ở Bắc Kinh, Ôn Vãn cảm thấy có lẽ quyết định của Lâm Khải sẽ có sự thay đổi."Quyết định của tôi vẫn vậy, vẫn là trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh."Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi cũng vậy! Sau này chúng ta lại có thể trở thành bạn cùng bàn.""Màn Thầu, con thay quần áo chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát ". Triệu Uyển Thanh từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa gọi.Lâm Khải: "..."Ôn Vãn: "?" Màn Thầu?Triệu Uyển Thanh đi ra ngoài sân, nhìn thấy con trai mình và tiểu mỹ nữ Ôn Vãn đang ngồi bên cạnh bàn đá.Lại quét qua khuôn mặt xấu hổ của con trai mình, Triệu Uyển Thanh lập tức hướng về phía phòng bếp hét lên: "Màn Thầu đâu? Mẹ, màn thầu buổi sáng mẹ nấu đâu rồi? Con đói rồi, nhanh cho con một cái ăn để lấp bụng nào!"Vừa nói, cô vừa đi vào bếp, thực sự lại để cô tìm thấy một cái màn thầu chưa hấp trong ngăn tủ.Khi đi ngang qua sân, cô còn cười tủm tỉm với hai đứa trẻ nói: "Ôn Vãn đến chơi với Lâm Khải à? Đừng khách sáo, coi chỗ này như nhà mình là được, ha ha."Vừa cười cắn một miếng bánh màn thầu, cứng đến mức khiến cô suýt chút gãy cả răng cửa.Triệu Uyển Thanh rưng rưng nước mắt, nhanh nhẹn chui vào trong phòng.Mẹ Lâm cũng đúng lúc ra khỏi phòng, nói: "Sáng nay mẹ cũng không nấu..."Trước khi bà ấy kịp nói ra cái gì, Triệu Uyển Thanh đã nhanh chóng kéo mẹ chồng mình vào phòng."Khụ khụ, mẹ, đói quá." Màn Thầu, người ngồi nhìn toàn bộ cảnh hài hước này nói thay cho mẹ ruột.Ôn Vãn nhướng mày cười nhìn cậu ấy nói: "Màn Thầu? Biệt danh của cậu là Màn Thầu à?"Màn Thầu: "..." Diễn kịch tốn công vô ích rồi.Nhìn thấy cậu ấy không nói gì, trong lòng Ôn Vãn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.Cô ấy nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Để trao đổi, tôi cũng nói cho cậu biết biệt danh ở nhà của tôi, cậu không được nói cho người khác biết nhé!"Màn Thầu đang bị lộ biệt danh rất cần được an ủi, cho nên nói: "Tôi sẽ không nói cho ai khác, cậu nói đi."Ôn Vãn: "Thiết Nha."Màn Thầu: "Cái gì? Cậu nói cái gì???"Ôn Vãn đỏ mặt giải thích nói: "Thiết trong sắt thép, nha trong nha đầu."DTVCha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh, khi đặt biệt danh cho con gái thường thêm chữ Nha vào, lại không may, mẹ của Ôn Vãn là người Hồng Kông, là người mê tín, khi đặt biệt danh cho con gái còn đi tìm thầy bói để xem một chút.Lúc đó thầy bói nói đứa bé này sinh mệnh thiếu sắt, tốt nhất trong tên nên thêm chữ Thiết vào.Cho nên lúc đó cha và mẹ của Ôn Vãn đã cùng chung ý kiến, gọi là Thiết Nha!Tuy nhiên, cái tên này hiếm khi được gọi lại kể từ sau khi cha mẹ của Ôn Vãn ly hôn.Sau khi ly hôn, Mễ Khả chỉ gọi cô ấy là 'baby', còn cha của Ôn Vãn chỉ gọi cô ấy là Ôn Vãn.Cái tên Thiết Nha này cũng giống như một đoạn lịch sử đầy bụi, cuối cùng cũng không ai nhớ đến nữa."Thiết Nha, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thiết Nha nhé."Ôn Vãn đang ngơ ngẩn đột nhiên nghe thấy tên gọi đã lâu không có ai gọi này, cô ấy đột nhiên ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ của Màn Thầu -Lâm Khải.
"Sao cậu lại đến đây?" Màn Thầu nhìn thấy Ôn Vãn thì cũng rất ngạc nhiên.
Mặc dù mọi người là bạn học cùng lớp sẽ trao đổi địa chỉ với nhau, nhưng cậu ấy vẫn chưa từng gặp tình huống bạn cùng lớn đến nhà mình.
Ôn vãn là người *****ên.
"Lâm Khải, chúc mừng cậu đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba Bắc Kinh!" Ôn Vãn lập tức mỉm cười chúc mừng khi thấy Lâm Khải đi ra.
"Cảm ơn, Ôn Vãn, cậu cũng rất giỏi, tiến vào top 10." Màn Thầu sửng sốt một chút, cũng cười nói.
Bạn học cùng lớp đến nhà tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không thể cứ để cho người ta đứng ở cửa được, cho nên đã mời Ôn Vãn vào trong sân ngồi, lúc này hai người mới trò chuyện.
Hóa ra lần này Ôn Vãn đến là để xác nhận với Lâm Khải xem cậu ấy muốn học trường cấp ba nào.
Mặc dù trước đó Lâm Khải cũng đã nói rằng cậu ấy quyết định ghi danh vào trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh, nhưng dù sao thì những lời này cũng là lời nói trước khi thi, hiện tại Lâm Khải đã đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba ở Bắc Kinh, Ôn Vãn cảm thấy có lẽ quyết định của Lâm Khải sẽ có sự thay đổi.
"Quyết định của tôi vẫn vậy, vẫn là trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh."
Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi cũng vậy! Sau này chúng ta lại có thể trở thành bạn cùng bàn."
"Màn Thầu, con thay quần áo chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát ". Triệu Uyển Thanh từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa gọi.
Lâm Khải: "..."
Ôn Vãn: "?" Màn Thầu?
Triệu Uyển Thanh đi ra ngoài sân, nhìn thấy con trai mình và tiểu mỹ nữ Ôn Vãn đang ngồi bên cạnh bàn đá.
Lại quét qua khuôn mặt xấu hổ của con trai mình, Triệu Uyển Thanh lập tức hướng về phía phòng bếp hét lên: "Màn Thầu đâu? Mẹ, màn thầu buổi sáng mẹ nấu đâu rồi? Con đói rồi, nhanh cho con một cái ăn để lấp bụng nào!"
Vừa nói, cô vừa đi vào bếp, thực sự lại để cô tìm thấy một cái màn thầu chưa hấp trong ngăn tủ.
Khi đi ngang qua sân, cô còn cười tủm tỉm với hai đứa trẻ nói: "Ôn Vãn đến chơi với Lâm Khải à? Đừng khách sáo, coi chỗ này như nhà mình là được, ha ha."
Vừa cười cắn một miếng bánh màn thầu, cứng đến mức khiến cô suýt chút gãy cả răng cửa.
Triệu Uyển Thanh rưng rưng nước mắt, nhanh nhẹn chui vào trong phòng.
Mẹ Lâm cũng đúng lúc ra khỏi phòng, nói: "Sáng nay mẹ cũng không nấu..."
Trước khi bà ấy kịp nói ra cái gì, Triệu Uyển Thanh đã nhanh chóng kéo mẹ chồng mình vào phòng.
"Khụ khụ, mẹ, đói quá." Màn Thầu, người ngồi nhìn toàn bộ cảnh hài hước này nói thay cho mẹ ruột.
Ôn Vãn nhướng mày cười nhìn cậu ấy nói: "Màn Thầu? Biệt danh của cậu là Màn Thầu à?"
Màn Thầu: "..." Diễn kịch tốn công vô ích rồi.
Nhìn thấy cậu ấy không nói gì, trong lòng Ôn Vãn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Cô ấy nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Để trao đổi, tôi cũng nói cho cậu biết biệt danh ở nhà của tôi, cậu không được nói cho người khác biết nhé!"
Màn Thầu đang bị lộ biệt danh rất cần được an ủi, cho nên nói: "Tôi sẽ không nói cho ai khác, cậu nói đi."
Ôn Vãn: "Thiết Nha."
Màn Thầu: "Cái gì? Cậu nói cái gì???"
Ôn Vãn đỏ mặt giải thích nói: "Thiết trong sắt thép, nha trong nha đầu."
DTV
Cha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh, khi đặt biệt danh cho con gái thường thêm chữ Nha vào, lại không may, mẹ của Ôn Vãn là người Hồng Kông, là người mê tín, khi đặt biệt danh cho con gái còn đi tìm thầy bói để xem một chút.
Lúc đó thầy bói nói đứa bé này sinh mệnh thiếu sắt, tốt nhất trong tên nên thêm chữ Thiết vào.
Cho nên lúc đó cha và mẹ của Ôn Vãn đã cùng chung ý kiến, gọi là Thiết Nha!
Tuy nhiên, cái tên này hiếm khi được gọi lại kể từ sau khi cha mẹ của Ôn Vãn ly hôn.
Sau khi ly hôn, Mễ Khả chỉ gọi cô ấy là 'baby', còn cha của Ôn Vãn chỉ gọi cô ấy là Ôn Vãn.
Cái tên Thiết Nha này cũng giống như một đoạn lịch sử đầy bụi, cuối cùng cũng không ai nhớ đến nữa.
"Thiết Nha, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thiết Nha nhé."
Ôn Vãn đang ngơ ngẩn đột nhiên nghe thấy tên gọi đã lâu không có ai gọi này, cô ấy đột nhiên ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ của Màn Thầu -Lâm Khải.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… "Sao cậu lại đến đây?" Màn Thầu nhìn thấy Ôn Vãn thì cũng rất ngạc nhiên.Mặc dù mọi người là bạn học cùng lớp sẽ trao đổi địa chỉ với nhau, nhưng cậu ấy vẫn chưa từng gặp tình huống bạn cùng lớn đến nhà mình.Ôn vãn là người *****ên."Lâm Khải, chúc mừng cậu đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba Bắc Kinh!" Ôn Vãn lập tức mỉm cười chúc mừng khi thấy Lâm Khải đi ra."Cảm ơn, Ôn Vãn, cậu cũng rất giỏi, tiến vào top 10." Màn Thầu sửng sốt một chút, cũng cười nói.Bạn học cùng lớp đến nhà tìm cậu ấy, cậu ấy cũng không thể cứ để cho người ta đứng ở cửa được, cho nên đã mời Ôn Vãn vào trong sân ngồi, lúc này hai người mới trò chuyện.Hóa ra lần này Ôn Vãn đến là để xác nhận với Lâm Khải xem cậu ấy muốn học trường cấp ba nào.Mặc dù trước đó Lâm Khải cũng đã nói rằng cậu ấy quyết định ghi danh vào trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh, nhưng dù sao thì những lời này cũng là lời nói trước khi thi, hiện tại Lâm Khải đã đạt được hạng nhất trong kỳ thi cấp ba ở Bắc Kinh, Ôn Vãn cảm thấy có lẽ quyết định của Lâm Khải sẽ có sự thay đổi."Quyết định của tôi vẫn vậy, vẫn là trường trung học phổ thông số 4 Bắc Kinh."Ôn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tôi cũng vậy! Sau này chúng ta lại có thể trở thành bạn cùng bàn.""Màn Thầu, con thay quần áo chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát ". Triệu Uyển Thanh từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa gọi.Lâm Khải: "..."Ôn Vãn: "?" Màn Thầu?Triệu Uyển Thanh đi ra ngoài sân, nhìn thấy con trai mình và tiểu mỹ nữ Ôn Vãn đang ngồi bên cạnh bàn đá.Lại quét qua khuôn mặt xấu hổ của con trai mình, Triệu Uyển Thanh lập tức hướng về phía phòng bếp hét lên: "Màn Thầu đâu? Mẹ, màn thầu buổi sáng mẹ nấu đâu rồi? Con đói rồi, nhanh cho con một cái ăn để lấp bụng nào!"Vừa nói, cô vừa đi vào bếp, thực sự lại để cô tìm thấy một cái màn thầu chưa hấp trong ngăn tủ.Khi đi ngang qua sân, cô còn cười tủm tỉm với hai đứa trẻ nói: "Ôn Vãn đến chơi với Lâm Khải à? Đừng khách sáo, coi chỗ này như nhà mình là được, ha ha."Vừa cười cắn một miếng bánh màn thầu, cứng đến mức khiến cô suýt chút gãy cả răng cửa.Triệu Uyển Thanh rưng rưng nước mắt, nhanh nhẹn chui vào trong phòng.Mẹ Lâm cũng đúng lúc ra khỏi phòng, nói: "Sáng nay mẹ cũng không nấu..."Trước khi bà ấy kịp nói ra cái gì, Triệu Uyển Thanh đã nhanh chóng kéo mẹ chồng mình vào phòng."Khụ khụ, mẹ, đói quá." Màn Thầu, người ngồi nhìn toàn bộ cảnh hài hước này nói thay cho mẹ ruột.Ôn Vãn nhướng mày cười nhìn cậu ấy nói: "Màn Thầu? Biệt danh của cậu là Màn Thầu à?"Màn Thầu: "..." Diễn kịch tốn công vô ích rồi.Nhìn thấy cậu ấy không nói gì, trong lòng Ôn Vãn càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.Cô ấy nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Để trao đổi, tôi cũng nói cho cậu biết biệt danh ở nhà của tôi, cậu không được nói cho người khác biết nhé!"Màn Thầu đang bị lộ biệt danh rất cần được an ủi, cho nên nói: "Tôi sẽ không nói cho ai khác, cậu nói đi."Ôn Vãn: "Thiết Nha."Màn Thầu: "Cái gì? Cậu nói cái gì???"Ôn Vãn đỏ mặt giải thích nói: "Thiết trong sắt thép, nha trong nha đầu."DTVCha của Ôn Vãn là người Bắc Kinh, khi đặt biệt danh cho con gái thường thêm chữ Nha vào, lại không may, mẹ của Ôn Vãn là người Hồng Kông, là người mê tín, khi đặt biệt danh cho con gái còn đi tìm thầy bói để xem một chút.Lúc đó thầy bói nói đứa bé này sinh mệnh thiếu sắt, tốt nhất trong tên nên thêm chữ Thiết vào.Cho nên lúc đó cha và mẹ của Ôn Vãn đã cùng chung ý kiến, gọi là Thiết Nha!Tuy nhiên, cái tên này hiếm khi được gọi lại kể từ sau khi cha mẹ của Ôn Vãn ly hôn.Sau khi ly hôn, Mễ Khả chỉ gọi cô ấy là 'baby', còn cha của Ôn Vãn chỉ gọi cô ấy là Ôn Vãn.Cái tên Thiết Nha này cũng giống như một đoạn lịch sử đầy bụi, cuối cùng cũng không ai nhớ đến nữa."Thiết Nha, sau này tôi sẽ gọi cậu là Thiết Nha nhé."Ôn Vãn đang ngơ ngẩn đột nhiên nghe thấy tên gọi đã lâu không có ai gọi này, cô ấy đột nhiên ngước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ của Màn Thầu -Lâm Khải.