“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 693
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh thì không cần nói, cô căn bản là không thiếu tiền nên hoàn toàn không vội vàng muốn phân hoa hồng. Tuy đầu bếp Phòng và đầu bếp Chu không giàu có như Triệu Uyển Thanh nhưng từ sau khi họ theo Triệu Uyển Thanh lập nghiệp đến nay, điều kiện cuộc sống trong nhà đã tăng cao.Trong lòng mọi người đều kìm nén sức mạnh, một sức mạnh muốn công ty càng lớn mạnh hơn nữa.Cho nên ba vị cổ đông mới không có ý định muốn phân hoa hồng, mà giữ tiền lại để đầu tư cho công ty lớn mạnh hơn.Chính vì điều này đã khiến dòng tiền nằm trên sổ sách của công ty đã dồn hơn mấy chục vạn, còn chưa bao gồm tài sản các nơi của công ty.Nếu tính luôn cả cửa hàng và tương lai phát triển của công ty, Khả Lạt trước mắt có thể được định giá vượt qua hai trăm vạn.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang tính toán thử tiêu xài mấy chục vạn thì phải tiêu xài thế nào.Lẽ nào phải mở nhà hàng lẩu ở khắp cả nước?Đổng Hiểu Phương cũng đang tự hỏi, chỉ nghe thấy Triệu Uyển Thanh ở đối diện nói: "Chị dự định sẽ mở một nhãn hiệu mới tên Ma Lạt Thang dưới tên lẩu Khả Lạt."DTVĐổng Hiểu Phương nhíu mày: "Ma... Ma Lạt Thang?"Điều này hoàn toàn nằm trong điểm mù kiến thức của cô ấy nên Đổng Hiểu Phương không hiểu cũng rất bình thường.Triệu Uyển Thanh giải thích nói: "Đúng vậy. Chính là Ma Lạt Thang. Đây cũng là một món ăn Tứ Xuyên, gần như giống lẩu. Chỉ là cách làm ra và định vị vị trí hơi khác với lẩu.""Nhà hàng lẩu của chúng ta hiện nay vẫn ở phân khúc tầm trung đến cao, chị đã cho rằng vì thị trường còn quá nhỏ nên trong thời gian ngắn mới khó đột phá. Nhưng Ma Lạt Thang thì không giống vậy, nó sẽ được định vị ở phân khúc tầm thấp, thị trường tiêu thụ sẽ rộng hơn, bất kỳ khách hàng nào cũng có thể thưởng thức nó, nếu người ta chỉ đủ tiền mua một bát Ma Lạt Thang, chẳng phải thực tế hơn lẩu sao?"Cũng không phải nói lẩu không thực tế, ở mấy chục năm sau này, điều kiện vật chất của người dân tăng lên mấy cấp bậc thì nồi lẩu cũng trở nên thực tế rồi.Nhưng với thời đại bây giờ mà nói, chi mấy đồng ăn một nồi lẩu đúng là không phải chuyện nhiều người làm được.Có thể lấy ví dụ như trong thủ đô này, các khách quen thường đến Khả Lạt ăn lẩu đều là những lãnh đạo hoặc giai cấp công nhân có thu nhập cao, gia đình phổ thông đến ăn cũng chỉ đến một lần một tháng, hoặc nhờ liên hoan được mời đến.Trái lại với nồi lẩu, một bát lớn Ma Lạt Thang với giá rẻ hơn rõ ràng sẽ càng thực tế hơn, được người dân khắp nơi ủng hộ hơn.Ý nghĩ mở cửa hàng Ma Lạt Thang là khi Triệu Uyển Thanh đến nước Mỹ du học.Lúc đó cô tận mắt nhìn thấy cửa hàng Ma Lạt Thang của chú Phương ở nước Mỹ đã cải tử hồi sinh như thế nào, càng về sau lại càng náo nhiệt.Khi đó cô đã nghĩ rằng, Ma Lạt Thang đã có thể bùng nổ trên đất Mỹ như thế, không có đạo lý nào nó lại không thể bùng nổ ở Trung Quốc.Chờ cô quay về, nhất định phải sắp xếp đưa cửa hàng Ma Lạt Thang lên thị trường.Bây giờ cô đang rất rảnh tay nên mới nhắc đến chuyện mở cửa hàng Ma Lạt Thang.Cổ đông lớn làm việc lớn, quản lý tài vụ Đổng Hiểu Phương không dám chuyên quyền, dưới chỉ thị của Triệu Uyển Thanh, cô ấy lập tức thông báo cho hai vị cổ đông còn lại.Đầu bếp Phòng vẫn luôn có mặt ở thủ đô nên rất nhanh sau đó ông ấy đã có mặt.
Triệu Uyển Thanh thì không cần nói, cô căn bản là không thiếu tiền nên hoàn toàn không vội vàng muốn phân hoa hồng. Tuy đầu bếp Phòng và đầu bếp Chu không giàu có như Triệu Uyển Thanh nhưng từ sau khi họ theo Triệu Uyển Thanh lập nghiệp đến nay, điều kiện cuộc sống trong nhà đã tăng cao.
Trong lòng mọi người đều kìm nén sức mạnh, một sức mạnh muốn công ty càng lớn mạnh hơn nữa.
Cho nên ba vị cổ đông mới không có ý định muốn phân hoa hồng, mà giữ tiền lại để đầu tư cho công ty lớn mạnh hơn.
Chính vì điều này đã khiến dòng tiền nằm trên sổ sách của công ty đã dồn hơn mấy chục vạn, còn chưa bao gồm tài sản các nơi của công ty.
Nếu tính luôn cả cửa hàng và tương lai phát triển của công ty, Khả Lạt trước mắt có thể được định giá vượt qua hai trăm vạn.
Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang tính toán thử tiêu xài mấy chục vạn thì phải tiêu xài thế nào.
Lẽ nào phải mở nhà hàng lẩu ở khắp cả nước?
Đổng Hiểu Phương cũng đang tự hỏi, chỉ nghe thấy Triệu Uyển Thanh ở đối diện nói: "Chị dự định sẽ mở một nhãn hiệu mới tên Ma Lạt Thang dưới tên lẩu Khả Lạt."
DTV
Đổng Hiểu Phương nhíu mày: "Ma... Ma Lạt Thang?"
Điều này hoàn toàn nằm trong điểm mù kiến thức của cô ấy nên Đổng Hiểu Phương không hiểu cũng rất bình thường.
Triệu Uyển Thanh giải thích nói: "Đúng vậy. Chính là Ma Lạt Thang. Đây cũng là một món ăn Tứ Xuyên, gần như giống lẩu. Chỉ là cách làm ra và định vị vị trí hơi khác với lẩu."
"Nhà hàng lẩu của chúng ta hiện nay vẫn ở phân khúc tầm trung đến cao, chị đã cho rằng vì thị trường còn quá nhỏ nên trong thời gian ngắn mới khó đột phá. Nhưng Ma Lạt Thang thì không giống vậy, nó sẽ được định vị ở phân khúc tầm thấp, thị trường tiêu thụ sẽ rộng hơn, bất kỳ khách hàng nào cũng có thể thưởng thức nó, nếu người ta chỉ đủ tiền mua một bát Ma Lạt Thang, chẳng phải thực tế hơn lẩu sao?"
Cũng không phải nói lẩu không thực tế, ở mấy chục năm sau này, điều kiện vật chất của người dân tăng lên mấy cấp bậc thì nồi lẩu cũng trở nên thực tế rồi.
Nhưng với thời đại bây giờ mà nói, chi mấy đồng ăn một nồi lẩu đúng là không phải chuyện nhiều người làm được.
Có thể lấy ví dụ như trong thủ đô này, các khách quen thường đến Khả Lạt ăn lẩu đều là những lãnh đạo hoặc giai cấp công nhân có thu nhập cao, gia đình phổ thông đến ăn cũng chỉ đến một lần một tháng, hoặc nhờ liên hoan được mời đến.
Trái lại với nồi lẩu, một bát lớn Ma Lạt Thang với giá rẻ hơn rõ ràng sẽ càng thực tế hơn, được người dân khắp nơi ủng hộ hơn.
Ý nghĩ mở cửa hàng Ma Lạt Thang là khi Triệu Uyển Thanh đến nước Mỹ du học.
Lúc đó cô tận mắt nhìn thấy cửa hàng Ma Lạt Thang của chú Phương ở nước Mỹ đã cải tử hồi sinh như thế nào, càng về sau lại càng náo nhiệt.
Khi đó cô đã nghĩ rằng, Ma Lạt Thang đã có thể bùng nổ trên đất Mỹ như thế, không có đạo lý nào nó lại không thể bùng nổ ở Trung Quốc.
Chờ cô quay về, nhất định phải sắp xếp đưa cửa hàng Ma Lạt Thang lên thị trường.
Bây giờ cô đang rất rảnh tay nên mới nhắc đến chuyện mở cửa hàng Ma Lạt Thang.
Cổ đông lớn làm việc lớn, quản lý tài vụ Đổng Hiểu Phương không dám chuyên quyền, dưới chỉ thị của Triệu Uyển Thanh, cô ấy lập tức thông báo cho hai vị cổ đông còn lại.
Đầu bếp Phòng vẫn luôn có mặt ở thủ đô nên rất nhanh sau đó ông ấy đã có mặt.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Triệu Uyển Thanh thì không cần nói, cô căn bản là không thiếu tiền nên hoàn toàn không vội vàng muốn phân hoa hồng. Tuy đầu bếp Phòng và đầu bếp Chu không giàu có như Triệu Uyển Thanh nhưng từ sau khi họ theo Triệu Uyển Thanh lập nghiệp đến nay, điều kiện cuộc sống trong nhà đã tăng cao.Trong lòng mọi người đều kìm nén sức mạnh, một sức mạnh muốn công ty càng lớn mạnh hơn nữa.Cho nên ba vị cổ đông mới không có ý định muốn phân hoa hồng, mà giữ tiền lại để đầu tư cho công ty lớn mạnh hơn.Chính vì điều này đã khiến dòng tiền nằm trên sổ sách của công ty đã dồn hơn mấy chục vạn, còn chưa bao gồm tài sản các nơi của công ty.Nếu tính luôn cả cửa hàng và tương lai phát triển của công ty, Khả Lạt trước mắt có thể được định giá vượt qua hai trăm vạn.Hiện tại, Triệu Uyển Thanh đang tính toán thử tiêu xài mấy chục vạn thì phải tiêu xài thế nào.Lẽ nào phải mở nhà hàng lẩu ở khắp cả nước?Đổng Hiểu Phương cũng đang tự hỏi, chỉ nghe thấy Triệu Uyển Thanh ở đối diện nói: "Chị dự định sẽ mở một nhãn hiệu mới tên Ma Lạt Thang dưới tên lẩu Khả Lạt."DTVĐổng Hiểu Phương nhíu mày: "Ma... Ma Lạt Thang?"Điều này hoàn toàn nằm trong điểm mù kiến thức của cô ấy nên Đổng Hiểu Phương không hiểu cũng rất bình thường.Triệu Uyển Thanh giải thích nói: "Đúng vậy. Chính là Ma Lạt Thang. Đây cũng là một món ăn Tứ Xuyên, gần như giống lẩu. Chỉ là cách làm ra và định vị vị trí hơi khác với lẩu.""Nhà hàng lẩu của chúng ta hiện nay vẫn ở phân khúc tầm trung đến cao, chị đã cho rằng vì thị trường còn quá nhỏ nên trong thời gian ngắn mới khó đột phá. Nhưng Ma Lạt Thang thì không giống vậy, nó sẽ được định vị ở phân khúc tầm thấp, thị trường tiêu thụ sẽ rộng hơn, bất kỳ khách hàng nào cũng có thể thưởng thức nó, nếu người ta chỉ đủ tiền mua một bát Ma Lạt Thang, chẳng phải thực tế hơn lẩu sao?"Cũng không phải nói lẩu không thực tế, ở mấy chục năm sau này, điều kiện vật chất của người dân tăng lên mấy cấp bậc thì nồi lẩu cũng trở nên thực tế rồi.Nhưng với thời đại bây giờ mà nói, chi mấy đồng ăn một nồi lẩu đúng là không phải chuyện nhiều người làm được.Có thể lấy ví dụ như trong thủ đô này, các khách quen thường đến Khả Lạt ăn lẩu đều là những lãnh đạo hoặc giai cấp công nhân có thu nhập cao, gia đình phổ thông đến ăn cũng chỉ đến một lần một tháng, hoặc nhờ liên hoan được mời đến.Trái lại với nồi lẩu, một bát lớn Ma Lạt Thang với giá rẻ hơn rõ ràng sẽ càng thực tế hơn, được người dân khắp nơi ủng hộ hơn.Ý nghĩ mở cửa hàng Ma Lạt Thang là khi Triệu Uyển Thanh đến nước Mỹ du học.Lúc đó cô tận mắt nhìn thấy cửa hàng Ma Lạt Thang của chú Phương ở nước Mỹ đã cải tử hồi sinh như thế nào, càng về sau lại càng náo nhiệt.Khi đó cô đã nghĩ rằng, Ma Lạt Thang đã có thể bùng nổ trên đất Mỹ như thế, không có đạo lý nào nó lại không thể bùng nổ ở Trung Quốc.Chờ cô quay về, nhất định phải sắp xếp đưa cửa hàng Ma Lạt Thang lên thị trường.Bây giờ cô đang rất rảnh tay nên mới nhắc đến chuyện mở cửa hàng Ma Lạt Thang.Cổ đông lớn làm việc lớn, quản lý tài vụ Đổng Hiểu Phương không dám chuyên quyền, dưới chỉ thị của Triệu Uyển Thanh, cô ấy lập tức thông báo cho hai vị cổ đông còn lại.Đầu bếp Phòng vẫn luôn có mặt ở thủ đô nên rất nhanh sau đó ông ấy đã có mặt.