Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 711

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Nhưng thật ra Lâm nhị đệ nhà bác cả nhìn thấy có điểm quái dị, chỉ vào Lâm ngũ muội muốn hỏi cái gì đó nhưng ngay lập tức sau đó bị Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái.Lâm nhị đệ lập tức ngậm chặt miệng.DTVChắc chắn ở đây có ẩn tình.Nhưng mà bây giờ không thể nói, đợi lát nữa rồi hỏi lại.Thật ra thì người nhà Lâm gia không nhận ra Lâm ngũ muội cũng không kỳ lạ.Lúc khi Lâm ngũ muội trộm bỏ nhà ra đi cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, bộ dạng còn chưa trưởng thành hoàn toàn.Hiện khí chất cùng cử chỉ của cô ta khác trước một trời một vực, lại bị trang phục sân khấu che lấp, cũng chỉ giống với trước kia một nửa.Đến nỗi bà cụ Lâm cùng ông cụ Lâm nói câu kia, quả thật chỉ là do cảm giác 'thân thuộc' - có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.Hai ông bà cũng đã lớn tuổi, mắt cũng sớm mờ rồi, sao có thể nhìn rõ ràng một bóng dáng trên TV được?Khi tiếng ca 'khó quên đêm nay' trông TV vang lên, Xuân Vãn năm nay cuối cùng cũng kết thúc.Ông bà đứng trước TV duỗi duỗi người chuẩn bị đi ngủ, mấy đứa trẻ bên cạnh có đứa sớm đã ngủ mơ mơ màng màng.Mấy người trẻ đi ra ngoài b.ắ.n pháo đón năm mới, mấy người già thì đưa mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.Tiếng pháo bên ngoài bùm bùm vang lên, thật lâu sau mới dừng lại.Năm 1983 cứ như vậy mà đến.Cùng lúc đó ở đài truyền hình trong thành phố.Lâm Gia Mỹ vừa thay quần áo tạo hình hình ra xong, liền nhìn thấy trợ lý của mình chạy đến."Chị Gia Mỹ, chị diễn rất thành công! Đài nhận được rất nhiều cuộc gọi, đều là người đam mê ca nhạc!"Khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Gia Mỹ nháy mắt lộ ra kinh ngạc: "Thật hay giả?""Là sự thật! Đã có mấy nhà báo liên hệ với chúng ta, nói muốn phỏng vấn chị! chị Gia Mỹ, lần này chúng ta lên Xuân Vãn là đúng rồi, vậy mà lập tức tạo được tiếng vang!"Trợ Lý mừng rỡ như điên.Trước đây Lâm Gia Mỹ đã thành danh ở Hồng Kông, nhưng cô không thỏa mãn với một đảo nhỏ bé như Hồng Kông, cô ta muốn tiến quân lên thị trường trên đại lục.Vì thế cô ta mới cố ý nhận lời mời của Xuân Vãn đến đất liền, bởi vì trên đại lục có thể chỉ biểu diễn một lần là sẽ nổi tiếng!Đương nhiên nguy hiểm ở nơi này cũng không nhỏ, dù sao thì gia đình của cô ta - người nhà họ Lâm cũng đều ở đây.Bất hạnh chính là, cô ta thật không may mắn mà nhanh như vậy đã gặp lại người nhà họ Lâm.Chỉ buồn trong chớp mắt Lâm Gia Mỹ lại cười vui vẻ: "Nhận hết mấy bài phỏng vấn của báo xã kia đi."Nhưng mà cô ta bây giờ cũng không phải Lâm ngũ muội trước kia nữa.Thủ đoạn của cô ta bây giờ cũng không phải dạng vừa.Chỉ bằng những lời cô ta trấn an Triệu Uyển Thanh lúc trước, chắc vẫn có thể làm người Lâm gia an phận một thời gian...Chờ sự nghiệp bên này của cô ta xong xuôi sẽ lập tức trở về Hồng Kông, khiến cho bọn họ không thể tra ra tung tích gì của cô ta.Không có khả năng trở về, vĩnh viễn không có khả năng.Tưởng cô vẫn là Lâm ngũ muội trước kia mặc người khi dễ sao?Về sau, sẽ không có ai có thể khi dễ cô ta, đạp lên đầu cô ta!

Nhưng thật ra Lâm nhị đệ nhà bác cả nhìn thấy có điểm quái dị, chỉ vào Lâm ngũ muội muốn hỏi cái gì đó nhưng ngay lập tức sau đó bị Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái.

Lâm nhị đệ lập tức ngậm chặt miệng.

DTV

Chắc chắn ở đây có ẩn tình.

Nhưng mà bây giờ không thể nói, đợi lát nữa rồi hỏi lại.

Thật ra thì người nhà Lâm gia không nhận ra Lâm ngũ muội cũng không kỳ lạ.

Lúc khi Lâm ngũ muội trộm bỏ nhà ra đi cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, bộ dạng còn chưa trưởng thành hoàn toàn.

Hiện khí chất cùng cử chỉ của cô ta khác trước một trời một vực, lại bị trang phục sân khấu che lấp, cũng chỉ giống với trước kia một nửa.

Đến nỗi bà cụ Lâm cùng ông cụ Lâm nói câu kia, quả thật chỉ là do cảm giác 'thân thuộc' - có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.

Hai ông bà cũng đã lớn tuổi, mắt cũng sớm mờ rồi, sao có thể nhìn rõ ràng một bóng dáng trên TV được?

Khi tiếng ca 'khó quên đêm nay' trông TV vang lên, Xuân Vãn năm nay cuối cùng cũng kết thúc.

Ông bà đứng trước TV duỗi duỗi người chuẩn bị đi ngủ, mấy đứa trẻ bên cạnh có đứa sớm đã ngủ mơ mơ màng màng.

Mấy người trẻ đi ra ngoài b.ắ.n pháo đón năm mới, mấy người già thì đưa mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.

Tiếng pháo bên ngoài bùm bùm vang lên, thật lâu sau mới dừng lại.

Năm 1983 cứ như vậy mà đến.

Cùng lúc đó ở đài truyền hình trong thành phố.

Lâm Gia Mỹ vừa thay quần áo tạo hình hình ra xong, liền nhìn thấy trợ lý của mình chạy đến.

"Chị Gia Mỹ, chị diễn rất thành công! Đài nhận được rất nhiều cuộc gọi, đều là người đam mê ca nhạc!"

Khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Gia Mỹ nháy mắt lộ ra kinh ngạc: "Thật hay giả?"

"Là sự thật! Đã có mấy nhà báo liên hệ với chúng ta, nói muốn phỏng vấn chị! chị Gia Mỹ, lần này chúng ta lên Xuân Vãn là đúng rồi, vậy mà lập tức tạo được tiếng vang!"Trợ Lý mừng rỡ như điên.

Trước đây Lâm Gia Mỹ đã thành danh ở Hồng Kông, nhưng cô không thỏa mãn với một đảo nhỏ bé như Hồng Kông, cô ta muốn tiến quân lên thị trường trên đại lục.

Vì thế cô ta mới cố ý nhận lời mời của Xuân Vãn đến đất liền, bởi vì trên đại lục có thể chỉ biểu diễn một lần là sẽ nổi tiếng!

Đương nhiên nguy hiểm ở nơi này cũng không nhỏ, dù sao thì gia đình của cô ta - người nhà họ Lâm cũng đều ở đây.

Bất hạnh chính là, cô ta thật không may mắn mà nhanh như vậy đã gặp lại người nhà họ Lâm.

Chỉ buồn trong chớp mắt Lâm Gia Mỹ lại cười vui vẻ: "Nhận hết mấy bài phỏng vấn của báo xã kia đi."

Nhưng mà cô ta bây giờ cũng không phải Lâm ngũ muội trước kia nữa.

Thủ đoạn của cô ta bây giờ cũng không phải dạng vừa.

Chỉ bằng những lời cô ta trấn an Triệu Uyển Thanh lúc trước, chắc vẫn có thể làm người Lâm gia an phận một thời gian...

Chờ sự nghiệp bên này của cô ta xong xuôi sẽ lập tức trở về Hồng Kông, khiến cho bọn họ không thể tra ra tung tích gì của cô ta.

Không có khả năng trở về, vĩnh viễn không có khả năng.

Tưởng cô vẫn là Lâm ngũ muội trước kia mặc người khi dễ sao?

Về sau, sẽ không có ai có thể khi dễ cô ta, đạp lên đầu cô ta!

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Nhưng thật ra Lâm nhị đệ nhà bác cả nhìn thấy có điểm quái dị, chỉ vào Lâm ngũ muội muốn hỏi cái gì đó nhưng ngay lập tức sau đó bị Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái.Lâm nhị đệ lập tức ngậm chặt miệng.DTVChắc chắn ở đây có ẩn tình.Nhưng mà bây giờ không thể nói, đợi lát nữa rồi hỏi lại.Thật ra thì người nhà Lâm gia không nhận ra Lâm ngũ muội cũng không kỳ lạ.Lúc khi Lâm ngũ muội trộm bỏ nhà ra đi cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, bộ dạng còn chưa trưởng thành hoàn toàn.Hiện khí chất cùng cử chỉ của cô ta khác trước một trời một vực, lại bị trang phục sân khấu che lấp, cũng chỉ giống với trước kia một nửa.Đến nỗi bà cụ Lâm cùng ông cụ Lâm nói câu kia, quả thật chỉ là do cảm giác 'thân thuộc' - có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.Hai ông bà cũng đã lớn tuổi, mắt cũng sớm mờ rồi, sao có thể nhìn rõ ràng một bóng dáng trên TV được?Khi tiếng ca 'khó quên đêm nay' trông TV vang lên, Xuân Vãn năm nay cuối cùng cũng kết thúc.Ông bà đứng trước TV duỗi duỗi người chuẩn bị đi ngủ, mấy đứa trẻ bên cạnh có đứa sớm đã ngủ mơ mơ màng màng.Mấy người trẻ đi ra ngoài b.ắ.n pháo đón năm mới, mấy người già thì đưa mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.Tiếng pháo bên ngoài bùm bùm vang lên, thật lâu sau mới dừng lại.Năm 1983 cứ như vậy mà đến.Cùng lúc đó ở đài truyền hình trong thành phố.Lâm Gia Mỹ vừa thay quần áo tạo hình hình ra xong, liền nhìn thấy trợ lý của mình chạy đến."Chị Gia Mỹ, chị diễn rất thành công! Đài nhận được rất nhiều cuộc gọi, đều là người đam mê ca nhạc!"Khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Gia Mỹ nháy mắt lộ ra kinh ngạc: "Thật hay giả?""Là sự thật! Đã có mấy nhà báo liên hệ với chúng ta, nói muốn phỏng vấn chị! chị Gia Mỹ, lần này chúng ta lên Xuân Vãn là đúng rồi, vậy mà lập tức tạo được tiếng vang!"Trợ Lý mừng rỡ như điên.Trước đây Lâm Gia Mỹ đã thành danh ở Hồng Kông, nhưng cô không thỏa mãn với một đảo nhỏ bé như Hồng Kông, cô ta muốn tiến quân lên thị trường trên đại lục.Vì thế cô ta mới cố ý nhận lời mời của Xuân Vãn đến đất liền, bởi vì trên đại lục có thể chỉ biểu diễn một lần là sẽ nổi tiếng!Đương nhiên nguy hiểm ở nơi này cũng không nhỏ, dù sao thì gia đình của cô ta - người nhà họ Lâm cũng đều ở đây.Bất hạnh chính là, cô ta thật không may mắn mà nhanh như vậy đã gặp lại người nhà họ Lâm.Chỉ buồn trong chớp mắt Lâm Gia Mỹ lại cười vui vẻ: "Nhận hết mấy bài phỏng vấn của báo xã kia đi."Nhưng mà cô ta bây giờ cũng không phải Lâm ngũ muội trước kia nữa.Thủ đoạn của cô ta bây giờ cũng không phải dạng vừa.Chỉ bằng những lời cô ta trấn an Triệu Uyển Thanh lúc trước, chắc vẫn có thể làm người Lâm gia an phận một thời gian...Chờ sự nghiệp bên này của cô ta xong xuôi sẽ lập tức trở về Hồng Kông, khiến cho bọn họ không thể tra ra tung tích gì của cô ta.Không có khả năng trở về, vĩnh viễn không có khả năng.Tưởng cô vẫn là Lâm ngũ muội trước kia mặc người khi dễ sao?Về sau, sẽ không có ai có thể khi dễ cô ta, đạp lên đầu cô ta!

Chương 711