Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 717

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trên sô pha, sau khi ngồi im lặng hồi lâu, Lâm Gia Mỹ rốt cuộc đã lên tiếng.Cô ta nghẹn ngào nói, nhưng lại rất kiên định: "Không cần, tôi đã có giải pháp."Người đại diện tò mò: "Biện pháp gì?"Cô ta hiển nhiên không tin Lâm Gia Mỹ để nổ ra tin tức lớn như vậy còn có thể đưa ra giải pháp gì hữu ích.Dù cô ta là người đại diện cũng cảm thấy nghệ sĩ của mình làm ra chuyện này thật là quá đáng.Nhưng cô ta không có biện pháp, làm người đại diện lâu rồi, những dạng tôm nhừ cá thối thì cô ta đều đã gặp qua.So sánh với hành vi vứt bỏ cha mẹ ruột thì trong giới này còn có nhiều điều vô đạo đức hơn.Thân là người đại diện, cho dù có nhìn không quen những hành vi này đi nữa thì đến thời khắc mấu chốt cũng phải ra xử lý khủng hoảng truyền thông và lau m.ô.n.g cho họ vào những thời điểm quan trọng.Lâm Gia Mỹ nhìn cô ta, ánh mắt quyết tuyệt: "Tôi muốn cô đi làm ổn định truyền thông, tôi sẽ trả lời phỏng vấn."Hôm nay cuối tuần, Triệu Uyển Thanh dành thời gian nghỉ ngơi.Cô dậy sớm làm bữa sáng, người một nhà ngồi quây quần bên bàn ăn.DTV"Nhìn cái gì thế? Ăn cơm trước đi." Triệu Uyển Thanh nhìn cặp song sinh.Kể từ khi hai người bắt đầu ăn cơm, cứ chốc lát họ lại xem thời gian, dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.Hai người hoàn toàn không để ý đến lời Triệu Uyển Thanh, còn vừa ăn cơm vừa bàn chuyện phiếm.Đoàn Tử: "Ngày hôm qua có đến vào thời gian này không? Tại sao hôm nay lại không đến."Thang Viên: "Khả năng hôm nay người đặt báo giấy quá nhiều, chú đưa thư chuyển phát chậm."Từ ngày báo chí đưa tin tức Lâm Ngũ Muội, đôi song sinh dường như được đánh thức tâm hồn hóng chuyện, mấy ngày liền đều phải đọc báo.Mấy ngày nay, báo chí lại tiếp tục đăng tin tức của Lâm Ngũ Muội, nhưng sức nóng đã chậm rãi qua đi."Đưa báo," ngoài cửa vang lên một tiếng.Cặp song sinh đặt chén cơm xuống rồi chạy ra ngoài, rất mau chóng cầm tờ báo trở vào."Anh xem trước""Em phải xem trước, rõ ràng là em giành được trước".Hai người trên đường cầm tờ báo vào còn cãi nhau, một tờ báo bị bọn họ giành giật đến độ sắp rách ra đến nơi rồi.Triệu Uyển Thanh đập bát xuống bàn,"Đưa đây, mẹ đọc trước!"Đôi song sinh liếc nhau, trong mắt ngập tràn hối hận, ngoan ngoãn nộp tờ báo.Triệu Uyển Thanh cầm lấy tờ báo nhưng cũng không xem, chỉ đặt ở bên cạnh, bưng chén cơm lên ăn, xong bữa cơm sẽ trả lại cho hai đứa con.Kết quả, cô cúi đầu, một cái tiêu đề bắt mắt thu hút ánh nhìn của cô."Cái quái gì thế này?!" Triệu Uyển Thanh tức giận đến quăng cả chén cơm."Sao?""Mẹ, có phải tin tức lớn hay không.""Để mẹ xem."Cô phản ứng kịch liệt quá mức, trong lúc nhất thời đều thu hút sự chú ý của người nhà.Mẹ Lâm liền buông chén lại xem, vừa thấy điều này, liền tức giận đến phát điên!"Ai ngược đãi nó chứ?! Con bé nói như vậy còn có lương tâm không?""Người nhà chú hai đối với nó không được tốt lắm sao? Trước kia gian khổ như vậy cũng không bỏ đói nó một bữa nào! Làm việc gì cũng đều phân cho nó việc nhẹ nhàng, mẹ của nó thì sao, mùa đông đều không bắt nó đi giặt đồ, đều là lục nha đầu giặt."Mẹ Lâm ấn đầu, cảm giác m.á.u dồn hết lên não."Bà nội, ngồi xuống một lúc đã." Lâm Khải chạy nhanh đến đỡ lấy bà.Đoàn Tử cùng Thang Viên Nhi đã đọc nhanh như gió xong bài báo, hai gương mặt nhỏ cũng trở nên đầy căm phẫn.Đoàn Tử chỉ vào trong đó một đoạn: "Cô ta lại nói chú ba trong gia đình giả vờ không có tiền, thấy cô ta nổi tiếng liền muốn lừa cô tống tiền để đòi một số tiền khổng lồ!"Thanh Viên chỉ vào một đoạn khác: "Cô Năm nói cô ta không trộm tiền trong nhà, nói số tiền đó đều là chính mình tích cóp vốn riêng, mẹ, khi đó có thể tích cóp nhiều tiền như vậy sao?"

Trên sô pha, sau khi ngồi im lặng hồi lâu, Lâm Gia Mỹ rốt cuộc đã lên tiếng.

Cô ta nghẹn ngào nói, nhưng lại rất kiên định: "Không cần, tôi đã có giải pháp."

Người đại diện tò mò: "Biện pháp gì?"

Cô ta hiển nhiên không tin Lâm Gia Mỹ để nổ ra tin tức lớn như vậy còn có thể đưa ra giải pháp gì hữu ích.

Dù cô ta là người đại diện cũng cảm thấy nghệ sĩ của mình làm ra chuyện này thật là quá đáng.

Nhưng cô ta không có biện pháp, làm người đại diện lâu rồi, những dạng tôm nhừ cá thối thì cô ta đều đã gặp qua.

So sánh với hành vi vứt bỏ cha mẹ ruột thì trong giới này còn có nhiều điều vô đạo đức hơn.

Thân là người đại diện, cho dù có nhìn không quen những hành vi này đi nữa thì đến thời khắc mấu chốt cũng phải ra xử lý khủng hoảng truyền thông và lau m.ô.n.g cho họ vào những thời điểm quan trọng.

Lâm Gia Mỹ nhìn cô ta, ánh mắt quyết tuyệt: "Tôi muốn cô đi làm ổn định truyền thông, tôi sẽ trả lời phỏng vấn."

Hôm nay cuối tuần, Triệu Uyển Thanh dành thời gian nghỉ ngơi.

Cô dậy sớm làm bữa sáng, người một nhà ngồi quây quần bên bàn ăn.

DTV

"Nhìn cái gì thế? Ăn cơm trước đi." Triệu Uyển Thanh nhìn cặp song sinh.

Kể từ khi hai người bắt đầu ăn cơm, cứ chốc lát họ lại xem thời gian, dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.

Hai người hoàn toàn không để ý đến lời Triệu Uyển Thanh, còn vừa ăn cơm vừa bàn chuyện phiếm.

Đoàn Tử: "Ngày hôm qua có đến vào thời gian này không? Tại sao hôm nay lại không đến."

Thang Viên: "Khả năng hôm nay người đặt báo giấy quá nhiều, chú đưa thư chuyển phát chậm."

Từ ngày báo chí đưa tin tức Lâm Ngũ Muội, đôi song sinh dường như được đánh thức tâm hồn hóng chuyện, mấy ngày liền đều phải đọc báo.

Mấy ngày nay, báo chí lại tiếp tục đăng tin tức của Lâm Ngũ Muội, nhưng sức nóng đã chậm rãi qua đi.

"Đưa báo," ngoài cửa vang lên một tiếng.

Cặp song sinh đặt chén cơm xuống rồi chạy ra ngoài, rất mau chóng cầm tờ báo trở vào.

"Anh xem trước"

"Em phải xem trước, rõ ràng là em giành được trước".

Hai người trên đường cầm tờ báo vào còn cãi nhau, một tờ báo bị bọn họ giành giật đến độ sắp rách ra đến nơi rồi.

Triệu Uyển Thanh đập bát xuống bàn,"Đưa đây, mẹ đọc trước!"

Đôi song sinh liếc nhau, trong mắt ngập tràn hối hận, ngoan ngoãn nộp tờ báo.

Triệu Uyển Thanh cầm lấy tờ báo nhưng cũng không xem, chỉ đặt ở bên cạnh, bưng chén cơm lên ăn, xong bữa cơm sẽ trả lại cho hai đứa con.

Kết quả, cô cúi đầu, một cái tiêu đề bắt mắt thu hút ánh nhìn của cô.

"Cái quái gì thế này?!" Triệu Uyển Thanh tức giận đến quăng cả chén cơm.

"Sao?"

"Mẹ, có phải tin tức lớn hay không."

"Để mẹ xem."

Cô phản ứng kịch liệt quá mức, trong lúc nhất thời đều thu hút sự chú ý của người nhà.

Mẹ Lâm liền buông chén lại xem, vừa thấy điều này, liền tức giận đến phát điên!

"Ai ngược đãi nó chứ?! Con bé nói như vậy còn có lương tâm không?"

"Người nhà chú hai đối với nó không được tốt lắm sao? Trước kia gian khổ như vậy cũng không bỏ đói nó một bữa nào! Làm việc gì cũng đều phân cho nó việc nhẹ nhàng, mẹ của nó thì sao, mùa đông đều không bắt nó đi giặt đồ, đều là lục nha đầu giặt."

Mẹ Lâm ấn đầu, cảm giác m.á.u dồn hết lên não.

"Bà nội, ngồi xuống một lúc đã." Lâm Khải chạy nhanh đến đỡ lấy bà.

Đoàn Tử cùng Thang Viên Nhi đã đọc nhanh như gió xong bài báo, hai gương mặt nhỏ cũng trở nên đầy căm phẫn.

Đoàn Tử chỉ vào trong đó một đoạn: "Cô ta lại nói chú ba trong gia đình giả vờ không có tiền, thấy cô ta nổi tiếng liền muốn lừa cô tống tiền để đòi một số tiền khổng lồ!"

Thanh Viên chỉ vào một đoạn khác: "Cô Năm nói cô ta không trộm tiền trong nhà, nói số tiền đó đều là chính mình tích cóp vốn riêng, mẹ, khi đó có thể tích cóp nhiều tiền như vậy sao?"

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Trên sô pha, sau khi ngồi im lặng hồi lâu, Lâm Gia Mỹ rốt cuộc đã lên tiếng.Cô ta nghẹn ngào nói, nhưng lại rất kiên định: "Không cần, tôi đã có giải pháp."Người đại diện tò mò: "Biện pháp gì?"Cô ta hiển nhiên không tin Lâm Gia Mỹ để nổ ra tin tức lớn như vậy còn có thể đưa ra giải pháp gì hữu ích.Dù cô ta là người đại diện cũng cảm thấy nghệ sĩ của mình làm ra chuyện này thật là quá đáng.Nhưng cô ta không có biện pháp, làm người đại diện lâu rồi, những dạng tôm nhừ cá thối thì cô ta đều đã gặp qua.So sánh với hành vi vứt bỏ cha mẹ ruột thì trong giới này còn có nhiều điều vô đạo đức hơn.Thân là người đại diện, cho dù có nhìn không quen những hành vi này đi nữa thì đến thời khắc mấu chốt cũng phải ra xử lý khủng hoảng truyền thông và lau m.ô.n.g cho họ vào những thời điểm quan trọng.Lâm Gia Mỹ nhìn cô ta, ánh mắt quyết tuyệt: "Tôi muốn cô đi làm ổn định truyền thông, tôi sẽ trả lời phỏng vấn."Hôm nay cuối tuần, Triệu Uyển Thanh dành thời gian nghỉ ngơi.Cô dậy sớm làm bữa sáng, người một nhà ngồi quây quần bên bàn ăn.DTV"Nhìn cái gì thế? Ăn cơm trước đi." Triệu Uyển Thanh nhìn cặp song sinh.Kể từ khi hai người bắt đầu ăn cơm, cứ chốc lát họ lại xem thời gian, dường như có chuyện gì lớn sắp xảy ra.Hai người hoàn toàn không để ý đến lời Triệu Uyển Thanh, còn vừa ăn cơm vừa bàn chuyện phiếm.Đoàn Tử: "Ngày hôm qua có đến vào thời gian này không? Tại sao hôm nay lại không đến."Thang Viên: "Khả năng hôm nay người đặt báo giấy quá nhiều, chú đưa thư chuyển phát chậm."Từ ngày báo chí đưa tin tức Lâm Ngũ Muội, đôi song sinh dường như được đánh thức tâm hồn hóng chuyện, mấy ngày liền đều phải đọc báo.Mấy ngày nay, báo chí lại tiếp tục đăng tin tức của Lâm Ngũ Muội, nhưng sức nóng đã chậm rãi qua đi."Đưa báo," ngoài cửa vang lên một tiếng.Cặp song sinh đặt chén cơm xuống rồi chạy ra ngoài, rất mau chóng cầm tờ báo trở vào."Anh xem trước""Em phải xem trước, rõ ràng là em giành được trước".Hai người trên đường cầm tờ báo vào còn cãi nhau, một tờ báo bị bọn họ giành giật đến độ sắp rách ra đến nơi rồi.Triệu Uyển Thanh đập bát xuống bàn,"Đưa đây, mẹ đọc trước!"Đôi song sinh liếc nhau, trong mắt ngập tràn hối hận, ngoan ngoãn nộp tờ báo.Triệu Uyển Thanh cầm lấy tờ báo nhưng cũng không xem, chỉ đặt ở bên cạnh, bưng chén cơm lên ăn, xong bữa cơm sẽ trả lại cho hai đứa con.Kết quả, cô cúi đầu, một cái tiêu đề bắt mắt thu hút ánh nhìn của cô."Cái quái gì thế này?!" Triệu Uyển Thanh tức giận đến quăng cả chén cơm."Sao?""Mẹ, có phải tin tức lớn hay không.""Để mẹ xem."Cô phản ứng kịch liệt quá mức, trong lúc nhất thời đều thu hút sự chú ý của người nhà.Mẹ Lâm liền buông chén lại xem, vừa thấy điều này, liền tức giận đến phát điên!"Ai ngược đãi nó chứ?! Con bé nói như vậy còn có lương tâm không?""Người nhà chú hai đối với nó không được tốt lắm sao? Trước kia gian khổ như vậy cũng không bỏ đói nó một bữa nào! Làm việc gì cũng đều phân cho nó việc nhẹ nhàng, mẹ của nó thì sao, mùa đông đều không bắt nó đi giặt đồ, đều là lục nha đầu giặt."Mẹ Lâm ấn đầu, cảm giác m.á.u dồn hết lên não."Bà nội, ngồi xuống một lúc đã." Lâm Khải chạy nhanh đến đỡ lấy bà.Đoàn Tử cùng Thang Viên Nhi đã đọc nhanh như gió xong bài báo, hai gương mặt nhỏ cũng trở nên đầy căm phẫn.Đoàn Tử chỉ vào trong đó một đoạn: "Cô ta lại nói chú ba trong gia đình giả vờ không có tiền, thấy cô ta nổi tiếng liền muốn lừa cô tống tiền để đòi một số tiền khổng lồ!"Thanh Viên chỉ vào một đoạn khác: "Cô Năm nói cô ta không trộm tiền trong nhà, nói số tiền đó đều là chính mình tích cóp vốn riêng, mẹ, khi đó có thể tích cóp nhiều tiền như vậy sao?"

Chương 717