“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…
Chương 740
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lưu Cương vội đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: "Đi nhanh đi, đây là thủ trưởng! Nhớ nói chuyện cẩn thận một chút, đừng đắc tội thủ trưởng!"Hai người đi rồi, đám đông lại bắt đầu ồn ào."Trọng lực mức bốn! Mức bốn đó! Thân thể người này có phải da thịt bình thường không vậy?""Mức bốn... Lịch sử đội phi công chúng ta có phải sắp có thêm một tên biến thái không?""Thêm một tên? Chẳng lẽ lúc trước cũng có người lần đầu cũng chịu được mức bốn hả?""Có đó, người năm đó chính là thủ trưởng đó!""Giỏi đấy, cậu dám nói thủ trưởng là biến thái!""???"...Lâm Khải theo Ôn Quân vào văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, không ai nói chuyện.Cứ nhìn nhau như vậy.Nói đúng hơn, là Lâm Khải nhìn Ôn Quân, còn Ôn Quân thì trừng mắt với Lâm Khải.Đợi một lúc lâu, Ôn Quân thấy thằng nhóc này cũng hơi hơi hợp mắt, miễn cưỡng có thể nói là xứng với con gái ông...Tuy nhiên, bây giờ muốn bắt cóc con gái ông hả, không đời nào!"Học ở Bắc Đại?" Ôn Quân mở miệng trướcÔng là người lớn, không thèm so đo với mấy đứa nhóc.Lâm Khải gật đầu,"Vâng, học chính trị quốc tế."Ôn Quân vừa lòng, gật đầu,"Tốt."Nếu chỉ muốn làm một người phi công, thì học ngành này không dùng được.Nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí này của ông, không hiểu tình thế quốc tế, tình thế chiến tranh thì tuyệt đối không được."Tốt nghiệp thì tới đội không quân à?" Ôn Quân lại hỏi, lần này giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút.Lâm Khải do dự một chút, nói: "Còn chưa chắc."Ôn Quân tức muốn dựng râu.Chưa chắc?Cái gì mà nói là chưa chắc?!Còn không dám tới đây làm lính của ông hả?!Lâm Khải nghiêm trang giải thích: "Đến hay không còn phụ thuộc vào chiều cao của tôi, bây giờ tôi đã 1m75, ba năm sau rất có khả năng sẽ cao hơn 1m85."Ôn Quân thả lỏng một chút, trong lòng tự nhủ, thì ra không phải là không muốn vào.Sau đó lại xụ mặt nói: "Vậy ăn ít lại."Cao như thế, có phải là ngày nào cũng ăn nhiều lắm không? Nhất định còn uống trà sữa!Hừ, tốt xấu còn biết mua cho con gái ông một ly.Miễn cưỡng tính là cậu ta cẩn trọng, biết chăm sóc người khác đi.Ôn Quân lại hỏi Lâm Khải về các phương diện khác một hồi, trong lòng tự suy tính mà đánh giá cậu.Xuất thân không thấp - cha dù sao cũng là chức thị trưởng, có vẻ sau này sẽ còn thăng tiến.Gia đình hòa thuận - ai, về cái này thì nhà ông thua một chút.Tính cách không tệ - làm việc kiên nghị, quả cảm, đối xử ôn hòa cẩn thận.IQ, EQ - cái này thì không cần phải nói, rốt cuộc vẫn là sinh viên từ Bắc Đại.Có đáp án trong lòng, thái độ của Ôn Quân đối với Lâm Khải cũng ôn hòa hơn, ông đưa tay ra,"Chờ ngày cậu gia nhập đội phi công!"Lâm Khải bắt tay với ông, gật đầu: "Vâng, tôi sẽ."Lúc gần đi, Lâm Khải đột nhiên cười một chút,"Thủ trưởng, ông hơi giống với một người bạn mà tôi quen."Da đầu Ôn Quân căng lên,"Cái gì?"Lâm Khải tưởng ông tò mò, liền kể: "Mắt ông với mắt cô ấy giống nhau lắm!"Ôn Quân nhìn Lâm Khải khi nói lên lời này, sự ôn nhu trên gương mặt đó...Trong lòng người cha già như đổ một lu giấm.Ôn Quân sượng mặt nói: "Người cậu nói là con gái tôi."Tiểu Vãn lớn lên, chỗ nào cũng y chang Mễ Khả, chỉ có đôi mắt là giống ông.Mắt hoa đào trên gương mặt đàn ông thì có vẻ phong lưu.Còn trên gương mặt người con gái thì lại có vẻ đáng yêu kiều mị, là một phong vị khác.Lâm Khải: "..."Nụ cười trên gương mặt cứng lại.Thì ra đây là người cha phụ tình mà Ôn Vãn hay kể à.Thời gian Lâm Khải ở đội phi công cũng không dài, chỉ dạo qua một vòng rồi trở về nhà.Chờ đến khi cậu về đến nhà, Triệu Uyển Thanh cũng từ Dương Thành về rồi.DTVKỳ nghỉ hè còn chưa đến nửa tháng, thời gian trôi nhanh quá, nhoáng cái là qua.Hết hè thì đến khai giảng thì cũng khai giảng, đi làm rồi đúng giờ thì cứ tan sở.Từng ngày cứ bận rộn như thế mà trôi qua, thời gian trôi rất nhanh, trôi trôi, thoáng qua mà đã đến năm 1984.Qua hơn nửa năm, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh cũng có chút thay đổi, sự nghiệp kinh doanh và công việc làm bác sĩ của cô đều rất thành công.Công việc ở bệnh viện cũng không quá bận, cách một khoảng thời gian mới có một ca phẫu thuật chỉnh hình, thế nên Triệu Uyển Thanh cũng có thể dành chút thời gian đi làm việc khác.
Lưu Cương vội đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: "Đi nhanh đi, đây là thủ trưởng! Nhớ nói chuyện cẩn thận một chút, đừng đắc tội thủ trưởng!"
Hai người đi rồi, đám đông lại bắt đầu ồn ào.
"Trọng lực mức bốn! Mức bốn đó! Thân thể người này có phải da thịt bình thường không vậy?"
"Mức bốn... Lịch sử đội phi công chúng ta có phải sắp có thêm một tên biến thái không?"
"Thêm một tên? Chẳng lẽ lúc trước cũng có người lần đầu cũng chịu được mức bốn hả?"
"Có đó, người năm đó chính là thủ trưởng đó!"
"Giỏi đấy, cậu dám nói thủ trưởng là biến thái!"
"???"...
Lâm Khải theo Ôn Quân vào văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, không ai nói chuyện.
Cứ nhìn nhau như vậy.
Nói đúng hơn, là Lâm Khải nhìn Ôn Quân, còn Ôn Quân thì trừng mắt với Lâm Khải.
Đợi một lúc lâu, Ôn Quân thấy thằng nhóc này cũng hơi hơi hợp mắt, miễn cưỡng có thể nói là xứng với con gái ông...
Tuy nhiên, bây giờ muốn bắt cóc con gái ông hả, không đời nào!
"Học ở Bắc Đại?" Ôn Quân mở miệng trước
Ông là người lớn, không thèm so đo với mấy đứa nhóc.
Lâm Khải gật đầu,"Vâng, học chính trị quốc tế."
Ôn Quân vừa lòng, gật đầu,"Tốt."
Nếu chỉ muốn làm một người phi công, thì học ngành này không dùng được.
Nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí này của ông, không hiểu tình thế quốc tế, tình thế chiến tranh thì tuyệt đối không được.
"Tốt nghiệp thì tới đội không quân à?" Ôn Quân lại hỏi, lần này giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút.
Lâm Khải do dự một chút, nói: "Còn chưa chắc."
Ôn Quân tức muốn dựng râu.
Chưa chắc?
Cái gì mà nói là chưa chắc?!
Còn không dám tới đây làm lính của ông hả?!
Lâm Khải nghiêm trang giải thích: "Đến hay không còn phụ thuộc vào chiều cao của tôi, bây giờ tôi đã 1m75, ba năm sau rất có khả năng sẽ cao hơn 1m85."
Ôn Quân thả lỏng một chút, trong lòng tự nhủ, thì ra không phải là không muốn vào.
Sau đó lại xụ mặt nói: "Vậy ăn ít lại."
Cao như thế, có phải là ngày nào cũng ăn nhiều lắm không? Nhất định còn uống trà sữa!
Hừ, tốt xấu còn biết mua cho con gái ông một ly.
Miễn cưỡng tính là cậu ta cẩn trọng, biết chăm sóc người khác đi.
Ôn Quân lại hỏi Lâm Khải về các phương diện khác một hồi, trong lòng tự suy tính mà đánh giá cậu.
Xuất thân không thấp - cha dù sao cũng là chức thị trưởng, có vẻ sau này sẽ còn thăng tiến.
Gia đình hòa thuận - ai, về cái này thì nhà ông thua một chút.
Tính cách không tệ - làm việc kiên nghị, quả cảm, đối xử ôn hòa cẩn thận.
IQ, EQ - cái này thì không cần phải nói, rốt cuộc vẫn là sinh viên từ Bắc Đại.
Có đáp án trong lòng, thái độ của Ôn Quân đối với Lâm Khải cũng ôn hòa hơn, ông đưa tay ra,"Chờ ngày cậu gia nhập đội phi công!"
Lâm Khải bắt tay với ông, gật đầu: "Vâng, tôi sẽ."
Lúc gần đi, Lâm Khải đột nhiên cười một chút,"Thủ trưởng, ông hơi giống với một người bạn mà tôi quen."
Da đầu Ôn Quân căng lên,"Cái gì?"
Lâm Khải tưởng ông tò mò, liền kể: "Mắt ông với mắt cô ấy giống nhau lắm!"
Ôn Quân nhìn Lâm Khải khi nói lên lời này, sự ôn nhu trên gương mặt đó...
Trong lòng người cha già như đổ một lu giấm.
Ôn Quân sượng mặt nói: "Người cậu nói là con gái tôi."
Tiểu Vãn lớn lên, chỗ nào cũng y chang Mễ Khả, chỉ có đôi mắt là giống ông.
Mắt hoa đào trên gương mặt đàn ông thì có vẻ phong lưu.
Còn trên gương mặt người con gái thì lại có vẻ đáng yêu kiều mị, là một phong vị khác.
Lâm Khải: "..."
Nụ cười trên gương mặt cứng lại.
Thì ra đây là người cha phụ tình mà Ôn Vãn hay kể à.
Thời gian Lâm Khải ở đội phi công cũng không dài, chỉ dạo qua một vòng rồi trở về nhà.
Chờ đến khi cậu về đến nhà, Triệu Uyển Thanh cũng từ Dương Thành về rồi.
DTV
Kỳ nghỉ hè còn chưa đến nửa tháng, thời gian trôi nhanh quá, nhoáng cái là qua.
Hết hè thì đến khai giảng thì cũng khai giảng, đi làm rồi đúng giờ thì cứ tan sở.
Từng ngày cứ bận rộn như thế mà trôi qua, thời gian trôi rất nhanh, trôi trôi, thoáng qua mà đã đến năm 1984.
Qua hơn nửa năm, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh cũng có chút thay đổi, sự nghiệp kinh doanh và công việc làm bác sĩ của cô đều rất thành công.
Công việc ở bệnh viện cũng không quá bận, cách một khoảng thời gian mới có một ca phẫu thuật chỉnh hình, thế nên Triệu Uyển Thanh cũng có thể dành chút thời gian đi làm việc khác.
Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Lưu Cương vội đẩy cậu một cái, thấp giọng nói: "Đi nhanh đi, đây là thủ trưởng! Nhớ nói chuyện cẩn thận một chút, đừng đắc tội thủ trưởng!"Hai người đi rồi, đám đông lại bắt đầu ồn ào."Trọng lực mức bốn! Mức bốn đó! Thân thể người này có phải da thịt bình thường không vậy?""Mức bốn... Lịch sử đội phi công chúng ta có phải sắp có thêm một tên biến thái không?""Thêm một tên? Chẳng lẽ lúc trước cũng có người lần đầu cũng chịu được mức bốn hả?""Có đó, người năm đó chính là thủ trưởng đó!""Giỏi đấy, cậu dám nói thủ trưởng là biến thái!""???"...Lâm Khải theo Ôn Quân vào văn phòng, hai người ngồi đối diện nhau trước bàn, không ai nói chuyện.Cứ nhìn nhau như vậy.Nói đúng hơn, là Lâm Khải nhìn Ôn Quân, còn Ôn Quân thì trừng mắt với Lâm Khải.Đợi một lúc lâu, Ôn Quân thấy thằng nhóc này cũng hơi hơi hợp mắt, miễn cưỡng có thể nói là xứng với con gái ông...Tuy nhiên, bây giờ muốn bắt cóc con gái ông hả, không đời nào!"Học ở Bắc Đại?" Ôn Quân mở miệng trướcÔng là người lớn, không thèm so đo với mấy đứa nhóc.Lâm Khải gật đầu,"Vâng, học chính trị quốc tế."Ôn Quân vừa lòng, gật đầu,"Tốt."Nếu chỉ muốn làm một người phi công, thì học ngành này không dùng được.Nhưng nếu muốn ngồi lên vị trí này của ông, không hiểu tình thế quốc tế, tình thế chiến tranh thì tuyệt đối không được."Tốt nghiệp thì tới đội không quân à?" Ôn Quân lại hỏi, lần này giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút.Lâm Khải do dự một chút, nói: "Còn chưa chắc."Ôn Quân tức muốn dựng râu.Chưa chắc?Cái gì mà nói là chưa chắc?!Còn không dám tới đây làm lính của ông hả?!Lâm Khải nghiêm trang giải thích: "Đến hay không còn phụ thuộc vào chiều cao của tôi, bây giờ tôi đã 1m75, ba năm sau rất có khả năng sẽ cao hơn 1m85."Ôn Quân thả lỏng một chút, trong lòng tự nhủ, thì ra không phải là không muốn vào.Sau đó lại xụ mặt nói: "Vậy ăn ít lại."Cao như thế, có phải là ngày nào cũng ăn nhiều lắm không? Nhất định còn uống trà sữa!Hừ, tốt xấu còn biết mua cho con gái ông một ly.Miễn cưỡng tính là cậu ta cẩn trọng, biết chăm sóc người khác đi.Ôn Quân lại hỏi Lâm Khải về các phương diện khác một hồi, trong lòng tự suy tính mà đánh giá cậu.Xuất thân không thấp - cha dù sao cũng là chức thị trưởng, có vẻ sau này sẽ còn thăng tiến.Gia đình hòa thuận - ai, về cái này thì nhà ông thua một chút.Tính cách không tệ - làm việc kiên nghị, quả cảm, đối xử ôn hòa cẩn thận.IQ, EQ - cái này thì không cần phải nói, rốt cuộc vẫn là sinh viên từ Bắc Đại.Có đáp án trong lòng, thái độ của Ôn Quân đối với Lâm Khải cũng ôn hòa hơn, ông đưa tay ra,"Chờ ngày cậu gia nhập đội phi công!"Lâm Khải bắt tay với ông, gật đầu: "Vâng, tôi sẽ."Lúc gần đi, Lâm Khải đột nhiên cười một chút,"Thủ trưởng, ông hơi giống với một người bạn mà tôi quen."Da đầu Ôn Quân căng lên,"Cái gì?"Lâm Khải tưởng ông tò mò, liền kể: "Mắt ông với mắt cô ấy giống nhau lắm!"Ôn Quân nhìn Lâm Khải khi nói lên lời này, sự ôn nhu trên gương mặt đó...Trong lòng người cha già như đổ một lu giấm.Ôn Quân sượng mặt nói: "Người cậu nói là con gái tôi."Tiểu Vãn lớn lên, chỗ nào cũng y chang Mễ Khả, chỉ có đôi mắt là giống ông.Mắt hoa đào trên gương mặt đàn ông thì có vẻ phong lưu.Còn trên gương mặt người con gái thì lại có vẻ đáng yêu kiều mị, là một phong vị khác.Lâm Khải: "..."Nụ cười trên gương mặt cứng lại.Thì ra đây là người cha phụ tình mà Ôn Vãn hay kể à.Thời gian Lâm Khải ở đội phi công cũng không dài, chỉ dạo qua một vòng rồi trở về nhà.Chờ đến khi cậu về đến nhà, Triệu Uyển Thanh cũng từ Dương Thành về rồi.DTVKỳ nghỉ hè còn chưa đến nửa tháng, thời gian trôi nhanh quá, nhoáng cái là qua.Hết hè thì đến khai giảng thì cũng khai giảng, đi làm rồi đúng giờ thì cứ tan sở.Từng ngày cứ bận rộn như thế mà trôi qua, thời gian trôi rất nhanh, trôi trôi, thoáng qua mà đã đến năm 1984.Qua hơn nửa năm, cuộc sống của Triệu Uyển Thanh cũng có chút thay đổi, sự nghiệp kinh doanh và công việc làm bác sĩ của cô đều rất thành công.Công việc ở bệnh viện cũng không quá bận, cách một khoảng thời gian mới có một ca phẫu thuật chỉnh hình, thế nên Triệu Uyển Thanh cũng có thể dành chút thời gian đi làm việc khác.