Tác giả:

“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì…

Chương 767

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sắp xếp xong bên này, Lâm Khải lại đi xem hai hoa đồng.Lúc này Ôn Vãn đang dạy dỗ hai hoa đồng,"Hiện tại không thể rải, phải chờ tới khi ông bà nội đi lên thì mới có thể rải, rải chậm thôi, phải làm như vậy."Bé trai tung hoa là con trai của Lâm Khải tên Lâm Kỳ, bé gái tung hoa là cháu gái út của Lâm nhị tên Lâm Vân.Đồng trang lứa với Lâm Khải đều đã cưới vợ gả chồng, nên lại một lứa con cháu tiếp theo được sinh ra, nhà họ Lâm tổng cộng có ba nhánh, nên số lượng con cháu được sinh ra tiếp theo có không ít.Nhưng tuổi thích hợp để thả hoa lại có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng thì thuộc về hai đứa nhỏ Lâm Kỳ cùng Lâm Vân này.Lúc trước hai đứa nhỏ biết mình được chọn để tung hoa cưới thì vô cùng vui mừng.Lâm Kỳ là một đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc, nghe mẹ Ôn Uyển nói xong thì lập tức kéo theo em họ Lâm Vân cùng nhau diễn tập một lần."Là như thế này sao?" Lâm Kỳ rải vô cùng ra sức."Đúng đúng, lát nữa con cứ làm như vậy!"Lâm Kỳ lại trông mong nói: "Tại sao mãi mà ông bà nội vẫn chưa ra? Con muốn nhìn thấy ông bà nội."Đang nói, đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.Hóa ra là Lâm Thiệu Hoa đã tới trước bục, hôm nay anh mặc một bộ âu phục cắt may, cho dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người và dung mạo vẫn được bảo dưỡng tốt như cũ.Năm tháng đối với anh không phải là d.a.o g.i.ế.c heo, ngược lại càng như là một con d.a.o điêu khắc đem khí chất cùng dung mạo của người đàn ông được đạt tới cảnh giới tối cao.Bên này, Phạm Hòa Bình cũng nói: "Bắt đầu thôi".Khách mời cũng đã ngồi xuống, tiếng nhạc ấm áp từ trên đài cũng vang lên.Người chủ trì lúc đó là Lâm Huy, lúc này cũng đã cầm bản thảo lên đài và bắt đầu hôn lễ dưới sự vỗ tay reo hò của bạn bè người thân."Tình yêu từ lúc chúng ta còn trẻ, hiện giờ cũng đã được hai mươi tám năm rồi.""Nào, chúng ta cùng nổ một tràng vỗ tay chào đón chú rể lên đài nào!" Lâm Huy dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh dưới đài những tiếng vỗ tay vang dội cũng dần theo đó vang lên.Dưới sự chờ mong của mọi người, Lâm Thiệu Hoa vững vàng đi lên đài, phong thái vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là giống như thường ngày, là tư thế của người lãnh đạo lên đài phát biểu.Lâm Huy nhìn cha mình một cái rồi bắt đầu trêu đùa,"Chú rể hôm nay thật là đẹp trai quá!"Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái qua phía cậu, Lâm Huy lập tức không dám cười cợt nữa, chính thức bắt đầu quá trình một cách nghiêm túc.Sau vài lần giao lưu với người thân và bạn bè, cuối cùng hội trường cũng đã náo nhiệt hơn rất nhiều.Tiếp đó là cô dâu sẽ lên sân khấu.Âm nhạc lãng mạn cũng theo đó vang lên, đen đầu bên kia hành lang cũng được bật sáng lên.Ngay sau đó một người phụ nữ mặc bộ váy cưới ren màu thuần trắng xuất hiện, dưới ánh đèn sáng ngời, lại càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp diễm lệ đến kinh động lòng người của người phụ nữ.Nếu nói năm tháng đối với Lâm Thiệu Hoa là một con d.a.o khắc họa điêu khắc thì nó đối với Triệu Uyển Thanh lại như là một người mẹ ruột vậy!Bẩm sinh đã nhận được những gen ưu tú nhất, sau đó cuộc sống hàng ngày lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ, thêm nữa cô có phương pháp dưỡng da thích hợp, do đó nhìn gương mặt này của cô người ta chỉ có thể thốt lên, năm tháng thực sự đã bỏ qua cô rồi.Thật đúng là làm cho người ta khó tránh được mà ghen tị.Thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.Dưới sự sắp xếp của Lâm Huy, cha Triệu, mẹ Triệu cũng từ hai bên sườn đi ra và mỗi người đứng một bên cạnh người Triệu Uyển Thanh, một trong số hai người họ kéo lấy cánh tay cô, rồi theo tiếng nhạc, dẫn con gái mình đi lên giữa khán đài.DTVLúc này, Lâm Thiệu Hoa đang đứng ở giữa khán đài yên lặng chờ đợi.Anh nhìn vợ của mình đang từ nơi xa đi đến, mỗi lúc một gần anh, trái tim trong lồng n.g.ự.c đã sớm trải qua quan trường mà rèn luyện được sự lạnh nhạt, nhưng vào lúc này đột nhiên lại vô cùng nóng bỏng cùng với nhịp đập lên vô cùng mạnh mẽ.Dường như là thời gian quay trở về lúc tuổi còn trẻ vậy. Tình yêu của người trẻ tuổi, luôn có sự rung động cùng rộn ràng, cho dù như thế nào thì cũng không thể giấu được.

Sắp xếp xong bên này, Lâm Khải lại đi xem hai hoa đồng.

Lúc này Ôn Vãn đang dạy dỗ hai hoa đồng,"Hiện tại không thể rải, phải chờ tới khi ông bà nội đi lên thì mới có thể rải, rải chậm thôi, phải làm như vậy."

Bé trai tung hoa là con trai của Lâm Khải tên Lâm Kỳ, bé gái tung hoa là cháu gái út của Lâm nhị tên Lâm Vân.

Đồng trang lứa với Lâm Khải đều đã cưới vợ gả chồng, nên lại một lứa con cháu tiếp theo được sinh ra, nhà họ Lâm tổng cộng có ba nhánh, nên số lượng con cháu được sinh ra tiếp theo có không ít.

Nhưng tuổi thích hợp để thả hoa lại có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng thì thuộc về hai đứa nhỏ Lâm Kỳ cùng Lâm Vân này.

Lúc trước hai đứa nhỏ biết mình được chọn để tung hoa cưới thì vô cùng vui mừng.

Lâm Kỳ là một đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc, nghe mẹ Ôn Uyển nói xong thì lập tức kéo theo em họ Lâm Vân cùng nhau diễn tập một lần.

"Là như thế này sao?" Lâm Kỳ rải vô cùng ra sức.

"Đúng đúng, lát nữa con cứ làm như vậy!"

Lâm Kỳ lại trông mong nói: "Tại sao mãi mà ông bà nội vẫn chưa ra? Con muốn nhìn thấy ông bà nội."

Đang nói, đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.

Hóa ra là Lâm Thiệu Hoa đã tới trước bục, hôm nay anh mặc một bộ âu phục cắt may, cho dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người và dung mạo vẫn được bảo dưỡng tốt như cũ.

Năm tháng đối với anh không phải là d.a.o g.i.ế.c heo, ngược lại càng như là một con d.a.o điêu khắc đem khí chất cùng dung mạo của người đàn ông được đạt tới cảnh giới tối cao.

Bên này, Phạm Hòa Bình cũng nói: "Bắt đầu thôi".

Khách mời cũng đã ngồi xuống, tiếng nhạc ấm áp từ trên đài cũng vang lên.

Người chủ trì lúc đó là Lâm Huy, lúc này cũng đã cầm bản thảo lên đài và bắt đầu hôn lễ dưới sự vỗ tay reo hò của bạn bè người thân.

"Tình yêu từ lúc chúng ta còn trẻ, hiện giờ cũng đã được hai mươi tám năm rồi."

"Nào, chúng ta cùng nổ một tràng vỗ tay chào đón chú rể lên đài nào!" Lâm Huy dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh dưới đài những tiếng vỗ tay vang dội cũng dần theo đó vang lên.

Dưới sự chờ mong của mọi người, Lâm Thiệu Hoa vững vàng đi lên đài, phong thái vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là giống như thường ngày, là tư thế của người lãnh đạo lên đài phát biểu.

Lâm Huy nhìn cha mình một cái rồi bắt đầu trêu đùa,"Chú rể hôm nay thật là đẹp trai quá!"

Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái qua phía cậu, Lâm Huy lập tức không dám cười cợt nữa, chính thức bắt đầu quá trình một cách nghiêm túc.

Sau vài lần giao lưu với người thân và bạn bè, cuối cùng hội trường cũng đã náo nhiệt hơn rất nhiều.

Tiếp đó là cô dâu sẽ lên sân khấu.

Âm nhạc lãng mạn cũng theo đó vang lên, đen đầu bên kia hành lang cũng được bật sáng lên.

Ngay sau đó một người phụ nữ mặc bộ váy cưới ren màu thuần trắng xuất hiện, dưới ánh đèn sáng ngời, lại càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp diễm lệ đến kinh động lòng người của người phụ nữ.

Nếu nói năm tháng đối với Lâm Thiệu Hoa là một con d.a.o khắc họa điêu khắc thì nó đối với Triệu Uyển Thanh lại như là một người mẹ ruột vậy!

Bẩm sinh đã nhận được những gen ưu tú nhất, sau đó cuộc sống hàng ngày lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ, thêm nữa cô có phương pháp dưỡng da thích hợp, do đó nhìn gương mặt này của cô người ta chỉ có thể thốt lên, năm tháng thực sự đã bỏ qua cô rồi.

Thật đúng là làm cho người ta khó tránh được mà ghen tị.

Thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.

Dưới sự sắp xếp của Lâm Huy, cha Triệu, mẹ Triệu cũng từ hai bên sườn đi ra và mỗi người đứng một bên cạnh người Triệu Uyển Thanh, một trong số hai người họ kéo lấy cánh tay cô, rồi theo tiếng nhạc, dẫn con gái mình đi lên giữa khán đài.

DTV

Lúc này, Lâm Thiệu Hoa đang đứng ở giữa khán đài yên lặng chờ đợi.

Anh nhìn vợ của mình đang từ nơi xa đi đến, mỗi lúc một gần anh, trái tim trong lồng n.g.ự.c đã sớm trải qua quan trường mà rèn luyện được sự lạnh nhạt, nhưng vào lúc này đột nhiên lại vô cùng nóng bỏng cùng với nhịp đập lên vô cùng mạnh mẽ.

Dường như là thời gian quay trở về lúc tuổi còn trẻ vậy. Tình yêu của người trẻ tuổi, luôn có sự rung động cùng rộn ràng, cho dù như thế nào thì cũng không thể giấu được.

Thập Niên 60: Cầm Nhầm Kịch Bản Nữ Phụ Làm GiàuTác giả: Lâm BồTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Đây là điện Diêm Vương sao?”Vẻ mặt của Triệu Uyển Thanh khó có thể tin được mà nhìn lão nhân đen sì đang ngồi trong điện, hai bên người hắn còn có ‘đồ vật” một đen, một trắng đang bay……Hôm nay, cô đi ra ngoài vứt rác, kết quả đi chưa được mấy bước đã bị sét đánh trúng. Sau đó…… Cô liền chết rồi. “Cô không cần hô to gọi nhỏ! Tôi đã điều tra về dương thọ của cô rồi, mới đi bắt cô lại!” Ông lão tự xưng là ‘Diêm Vương gia’ vuốt râu, chậm rãi mở cuốn sổ sinh tử đang bay lơ lửng. “Thế kỷ 21 ……Niên đại 20…… Thuộc Hoa Quốc…… Nhân sĩ Giang Nam…… Triệu Uyển Thanh, tìm được rồi! Hả? Dương thọ của cô……”Diêm Vương gia nhìn lên cuốn sổ sinh tử, mày nhăn thành một đống. Rõ ràng dương thọ của người này chưa hết?Là chỗ nào xảy ra nhầm lẫn rồi?Mấy năm nay, Diêm Vương gia đã trải qua không ít trường hợp đầu thai bằng cách ‘xuyên qua’, ‘trọng sinh’, lập tức hắn đã đưa ra quyết đoán ———— người này khẳng định cũng cần phải trọng sinh!Triệu Uyển Thanh nhìn lão đầu đang múa may cây bút lông viết một câu gì… Sắp xếp xong bên này, Lâm Khải lại đi xem hai hoa đồng.Lúc này Ôn Vãn đang dạy dỗ hai hoa đồng,"Hiện tại không thể rải, phải chờ tới khi ông bà nội đi lên thì mới có thể rải, rải chậm thôi, phải làm như vậy."Bé trai tung hoa là con trai của Lâm Khải tên Lâm Kỳ, bé gái tung hoa là cháu gái út của Lâm nhị tên Lâm Vân.Đồng trang lứa với Lâm Khải đều đã cưới vợ gả chồng, nên lại một lứa con cháu tiếp theo được sinh ra, nhà họ Lâm tổng cộng có ba nhánh, nên số lượng con cháu được sinh ra tiếp theo có không ít.Nhưng tuổi thích hợp để thả hoa lại có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng thì thuộc về hai đứa nhỏ Lâm Kỳ cùng Lâm Vân này.Lúc trước hai đứa nhỏ biết mình được chọn để tung hoa cưới thì vô cùng vui mừng.Lâm Kỳ là một đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc, nghe mẹ Ôn Uyển nói xong thì lập tức kéo theo em họ Lâm Vân cùng nhau diễn tập một lần."Là như thế này sao?" Lâm Kỳ rải vô cùng ra sức."Đúng đúng, lát nữa con cứ làm như vậy!"Lâm Kỳ lại trông mong nói: "Tại sao mãi mà ông bà nội vẫn chưa ra? Con muốn nhìn thấy ông bà nội."Đang nói, đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.Hóa ra là Lâm Thiệu Hoa đã tới trước bục, hôm nay anh mặc một bộ âu phục cắt may, cho dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng dáng người và dung mạo vẫn được bảo dưỡng tốt như cũ.Năm tháng đối với anh không phải là d.a.o g.i.ế.c heo, ngược lại càng như là một con d.a.o điêu khắc đem khí chất cùng dung mạo của người đàn ông được đạt tới cảnh giới tối cao.Bên này, Phạm Hòa Bình cũng nói: "Bắt đầu thôi".Khách mời cũng đã ngồi xuống, tiếng nhạc ấm áp từ trên đài cũng vang lên.Người chủ trì lúc đó là Lâm Huy, lúc này cũng đã cầm bản thảo lên đài và bắt đầu hôn lễ dưới sự vỗ tay reo hò của bạn bè người thân."Tình yêu từ lúc chúng ta còn trẻ, hiện giờ cũng đã được hai mươi tám năm rồi.""Nào, chúng ta cùng nổ một tràng vỗ tay chào đón chú rể lên đài nào!" Lâm Huy dẫn đầu vỗ tay, rất nhanh dưới đài những tiếng vỗ tay vang dội cũng dần theo đó vang lên.Dưới sự chờ mong của mọi người, Lâm Thiệu Hoa vững vàng đi lên đài, phong thái vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên là giống như thường ngày, là tư thế của người lãnh đạo lên đài phát biểu.Lâm Huy nhìn cha mình một cái rồi bắt đầu trêu đùa,"Chú rể hôm nay thật là đẹp trai quá!"Lâm Thiệu Hoa liếc mắt một cái qua phía cậu, Lâm Huy lập tức không dám cười cợt nữa, chính thức bắt đầu quá trình một cách nghiêm túc.Sau vài lần giao lưu với người thân và bạn bè, cuối cùng hội trường cũng đã náo nhiệt hơn rất nhiều.Tiếp đó là cô dâu sẽ lên sân khấu.Âm nhạc lãng mạn cũng theo đó vang lên, đen đầu bên kia hành lang cũng được bật sáng lên.Ngay sau đó một người phụ nữ mặc bộ váy cưới ren màu thuần trắng xuất hiện, dưới ánh đèn sáng ngời, lại càng làm nổi bật dung mạo xinh đẹp diễm lệ đến kinh động lòng người của người phụ nữ.Nếu nói năm tháng đối với Lâm Thiệu Hoa là một con d.a.o khắc họa điêu khắc thì nó đối với Triệu Uyển Thanh lại như là một người mẹ ruột vậy!Bẩm sinh đã nhận được những gen ưu tú nhất, sau đó cuộc sống hàng ngày lại vô cùng hạnh phúc vui vẻ, thêm nữa cô có phương pháp dưỡng da thích hợp, do đó nhìn gương mặt này của cô người ta chỉ có thể thốt lên, năm tháng thực sự đã bỏ qua cô rồi.Thật đúng là làm cho người ta khó tránh được mà ghen tị.Thấy cô xuất hiện, tất cả mọi người đều đứng lên vỗ tay.Dưới sự sắp xếp của Lâm Huy, cha Triệu, mẹ Triệu cũng từ hai bên sườn đi ra và mỗi người đứng một bên cạnh người Triệu Uyển Thanh, một trong số hai người họ kéo lấy cánh tay cô, rồi theo tiếng nhạc, dẫn con gái mình đi lên giữa khán đài.DTVLúc này, Lâm Thiệu Hoa đang đứng ở giữa khán đài yên lặng chờ đợi.Anh nhìn vợ của mình đang từ nơi xa đi đến, mỗi lúc một gần anh, trái tim trong lồng n.g.ự.c đã sớm trải qua quan trường mà rèn luyện được sự lạnh nhạt, nhưng vào lúc này đột nhiên lại vô cùng nóng bỏng cùng với nhịp đập lên vô cùng mạnh mẽ.Dường như là thời gian quay trở về lúc tuổi còn trẻ vậy. Tình yêu của người trẻ tuổi, luôn có sự rung động cùng rộn ràng, cho dù như thế nào thì cũng không thể giấu được.

Chương 767