1. Hệ thống cảm thấy mất mặt đến mức vứt luôn ta lại trong thế giới này. Nó mặc kệ ta! Ban đầu, ta chuyển sinh thành một gốc cây. Sau đó biến thành một đóa hoa. Có khi c.h.ế.t đi rồi lại đầu thai thành một con chim ưng, hoặc một con người—nói chung chẳng có quy luật gì cả. Ta phát hiện ra một điều: mỗi lần ta chết, thế giới này sẽ lại khởi động lại. Thời điểm khởi động thì chẳng có gì chắc chắn, Nhưng tuyệt đối không vượt qua đêm trừ tịch năm thứ ba Đại Thành. Cũng chính là—đêm tân hôn của vị trừ yêu sư kia. À, ta hiểu rồi... Ta là bất tử, bất diệt! Khổ nỗi—phiền c.h.ế.t đi được! 2. “Nhị Nha, con thấy Đại Ngưu làng bên thế nào?” Phụ thân kiếp này của ta vừa gác chân vừa vui vẻ nhấm nháp hạt dưa, miệng nói, tay không quên phun vỏ ra bốn phía. Hừ. Lần này ta đầu thai thành con gái một nhà nông nghèo. Lấy việc cày cấy làm lẽ sống, cái gì hái thuốc, buôn bán… có lời là ta làm tất. Cũng coi như đã vất vả nuôi cho cả nhà béo tốt trắng trẻo, không còn cảnh không có nổi cái quần…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...