Đã 3 giờ sáng, Đồng Tiểu Điệp vừa dọn dẹp xong đống chén đ ĩa cuối cùng, lặng lẽ ngồi trước quầy tính toán sổ sách. Cô xoa đôi mắt đã mỏi nhừ, liếc nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài. Mùa đông, vào lúc sáng sớm, bóng tối luôn vô tận như vậy. Tông Chính Hạo Thần đẩy cửa bước vào quán ăn khuya nhỏ bé này. Không gian tuy đơn sơ nhưng lại sạch sẽ và ấm áp bất ngờ. Ngồi trước quầy là một cô gái, trong tay cầm xấp tiền lẻ, ngẩn ngơ nhìn xa xăm. “Vẫn còn đồ ăn chứ?” Đồng Tiểu Điệp quay đầu lại. Đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng, có chút mệt mỏi, mái tóc hơi rối rũ xuống trán, che khuất đi một phần ánh mắt sâu thẳm. “À, nguyên liệu còn không nhiều lắm. Anh muốn ăn gì?” “Tùy cô, chỉ cần lấp đầy bụng là được.” Tông Chính Hạo Thần tùy ý chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường sau quầy, đã muộn thế này, ngày mai đi làm chắc chắn sẽ không dậy nổi. Đồng Tiểu Điệp bước vào bếp. Nguyên liệu cô mua hôm qua gần như đã dùng hết sạch. Đang loay hoay nghĩ xem…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...