Nước M, Đông Hải ngạn, một tòa nhà cổ theo phong cách lâu đài thế kỷ 19 rực rỡ dưới ánh đèn dầu.   Âm thanh du dương từ cây đàn violin lắng xuống, Tạ Ngôn Chiêu đứng trên sân khấu, ánh đèn cùng với tiếng vỗ tay như sóng triều kết thúc buổi biểu diễn độc tấu của cô.   Khi âm nhạc dừng lại, cô cảm ơn từng người bạn đã đến xem mình biểu diễn rồi tạm biệt họ.   Ograve đứng ở phía sau đám đông, chưa kịp chạm mặt Tạ Ngôn Chiêu, ông đã không kiềm được mà khóc. Ông lão tóc bạc run rẩy.   Ông tiến lên ôm Tạ Ngôn Chiêu, dùng tiếng Trung lắp bắp: "Fiumi, thầy rất buồn, em có thể không đi được không?"   Tạ Ngôn Chiêu vỗ về lưng ông, an ủi: "Em phải về chăm sóc em trai vì em ấy đang bệnh. Thầy yên tâm, khi em ấy khỏe hơn, em sẽ quay lại thăm thầy."   "Thầy hiểu, gia đình cần em. Vậy em chuyển lời hỏi thăm cậu ấy giúp thầy, hy vọng cậu ấy tay chân lành lặn."   Ograve rất thấu hiểu, tuy đôi khi ông lỡ lời nhưng may mắn là Tạ Ngôn Chiêu đã ở bên ông một thời gian, hiểu ý ông muốn nói là "cơ thể khỏe…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...