Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 15: Ăn cơm trưa
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Con chào chú Sơn.”Bé Bin vui sướng chạy lại vànhanh nhảu cất tiếng chào Thanh Sơn,cậu biết đây là bạn của ba mình và cậucũng rất thích người đàn ông này vì lầnnào gặp mặt cũng mua rất nhiều đồchơi cho cậu.“Ôi ***** Bin của chú, để chú ô ‘nào.”Thanh Sơn vội vàng cúi xuốngnhấc bé Bin lên, vẻ mặt của hắn hớnhở như thể đây chính là con trai mình.Công phu đổi sắc mặt nhanh như trởbàn tay của Thanh Sơn khiến ĐìnhPhong một lần nữa ném cho hắn ánhmắt khinh bỉ. Không khí đậm mùi chiếntránh giữa hai người cũng nhanhchóng biến mất vì sự xuất hiện củaKhả Hân và bé Bin.Khả Hân quan sát người đàn ôngđang nhấc bé Bin lên xoay tròn trênkhông trung khiến cậu cười khúckhích. Anh ta có dáng người cao to, cólẽ thường xuyên tập gym nên dù mặcchiếc sơ mi khá rộng nhưng các cơbắp vẫn cuồn cuộn hiện lên. Gmặt không tính là đẹp nhưng lại Oở vẻ trông cực kỳ chuẩn men.Khả Hân biết đây là mẫu đàn ôngmà nhiều cô gái rất thích. Tuy nhiên, côlại cảm thấy anh chàng này có vẻ rấtchỉ là “điệu đà”, căn cứ vào trang phụcđắt tiền và mái tóc undercut bóng bẩycủa hắn.“Đây là Thanh Sơn, bạn thân củatôi, cậu ấy mới về đây được vài thángnên chắc cô chưa gặp. Mấy thứ đồchơi mà tôi mang về chính là quà củacậu ta cho ***** Bin.”Đình Phong thấy Khả Hân tò mòquan sát bạn mình nên giới thiệu chocô. Khả Hân quay lại nhìn chồng, ánhmắt rất vi diệu, bởi đây là lần đầu tiênanh chủ động giới thiệu bạn anh cho cô.Cảm nhận được ánh mắt dò xét củaKhả Hân, Đình Phong bối rối quayđi, anh vội vàng gọi Thanh Sơn và béBin để che giấu đi vẻ không được tựnhiên của mình.Lúc này Thanh Sơn mới chịubuông bé Bin xuống, anh liếc mắt nhìnKhả Hân và cười tủm tỉm chào hỏi.“Chào em dâu, rất vui được gặpem, anh tên là Đồng Thanh Sơn, anhkết nghĩa của chồng em nên em có thểgọi anh là anh Sơn hoặc đại ca.”Khả Hân nhìn gương mặt tươi cườicủa người đối diện, cô nhạy cảm pháthiện ra nụ cười này thật sự rất “giả”,anh ta tuy làm ra vẻ nhiệt tình nhưngánh mắt nhìn cô lại đầy lạnh nhat và cócả chút ghét bỏ. Phải, chính là kiểughét bỏ không muốn lại gần nhưng bịép buộc phải lại đây.Khả Hân cũng không lấy làm ngạcnhiên vì điều này, bởi như Đình Phonggiới thiệu, đây là bạn thân của anh, côđoán hắn ta cũng biết chuyện của giađình cô và cũng như chồng cô, hắncho rằng cô là kẻ dùng thủ đoạn thấpThanh Sơn thường ca cẩm rằng đánglẽ Đình Phong mới đúng là con trai củahọ, luận về khí phách thì ăn đứt đứacon không ra gì này.Thanh Sơn nhún vai tỏ vẻ vô tội vàlại cúi xuống chơi đùa với bé Bin, ĐìnhPhong cũng dặn dò con trai:“Bin, con ở đây chơi với chú Sơn,ba và mẹ ra ngoài có chút việc, conmuốn chơi gì thì bảo chú nhé, tuyệt đốikhông được chạy lung tung.”Nói xong, chưa kịp để Khả Hânkịp phản bác hay bé Bin trả lời đồng ýthì đã nắm lấy tay cô và lôi di.Thanh Sơn nhìn cảnh này và nhíumày, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫnkhác hẳn với thái độ vừa rồi. Nếu hắnđoán không lầm, người bạn này củahắn đã bắt đầu có tình cảm không nêncó đối với cô vợ hờ của cậu ta, chẳngqua là Đình Phong quá tự phụ nênchưa nhận ra thôi. Điều này quả thựckhông tốt một chút nào.Khả Hân bị Đình Phong kéo đi,không hiểu anh muốn làm gì, cô chỉ kịpngoái đầu về phía sau và thấy ThanhSơn đã bế bé Bin đi đến chỗ trò chơimà cậu chỉ.Đình Phong mở cửa xe và đẩy nhẹKhả Hân vào ghế ngồi, sau đó anhvòng qua ngồi ở vị trí lái xe, chiếc xenhanh chóng lăn bánh.“Anh muốn đưa em đi đâu? Tạisao lại giao bé Bin cho bạn anh?” KhảHân vội vàng soạn tin nhắn trên điệnthoại và đưa cho Đình Phong nhìn.“Không phải cô từng hứa sẽ mờitôi đi ăn khi tiết mục cô biên soạn đoạtgiải sao? Sẵn tiện trưa nay ở nhà bamẹ cũng không ăn được gì, chúng ta điăn luôn.”Khả Hân cảm thấy một dòng nướcấm chảy qua, thì ra anh biết trưa hayhầu như cô không được hạt cơm nàovào bụng nên tìm cớ đưa cô đi ăn. Lúctrước tâm trạng không tốt nên côkhông cảm thấy đói bụng, nhưng anhvừa nhắc thì lập tức bụng cô sôi lênùng ục.Thấy ánh mắt bỡn cợt của chồng,Khả Hân đỏ mặt tía tai, cô xấu hổ rụtcổ lại và thầm mắng cái bụng mìnhkhông biết cố gắng.Đình Phong hài hước nhìn vẻ mặtxấu hổ của Khả Hân, anh muốn tiếptục trêu đùa cô nhưng lại nghĩ da mặtcô vốn mỏng, nếu tiếp tục đề tài này sẽkhiến cô giận quá hóa cùn, đòi quay vềthì thật là đáng tiếc, bởi vậy anh đổichủ đề:“Đừng lo, Sơn rất thích ***** Bin nêngiao con cho cậu ta thì không cần lolắng, chúng ta cũng chỉ cần đi khoảnghai tiếng là về thôi, sẽ không xảy rachuyện gì đâu.”Mà nếu Thanh Sơn dám để xảy rachuyện gì với con trai anh thì chắcchắn anh sẽ đập gãy chân cậu ta, ĐìnhPhong thầm ngHĩ.Khả Hân gật đầu yên tâm, mặc dùánh mắt của Thanh Sơn khiến côkhông thoải mái nhưng cô biết ĐìnhPhong sẽ không tự tiện giao bé Bincho người mà anh không tin tưởng.Khoảng mười lăm phút sau, chiếcxe đỗ lại trước cửa của một nhà hàngđồ Âu cực kỳ sang trọng, Khả Hânbước xuống xe và thầm nghĩ nếukhông phải Đình Phong đưa cô đếnđây thì chắc cả đời này cô cũng khôngcó cơ hội bước vào nơi này.“Đi thôi.”Đình Phong nắm tay Khả Hân dẫncô vào trong. Trước cửa có hai nhânviên đã mở cửa sẵn và cúi chào haingười khi họ bước qua. Cảm nhậnđược nhiệt độ ấm áp từ bàn tay ĐìnhPhong, Khả Hân bỗng thấy tim đậpthình thịch, cô lờ mờ nhận ra mấy ngàynay, thái độ của anh với cô rất khác.Dường như bớt đi sự lạnh lùng banđầu mà thay bằng cảm giác thân mật hơn.“Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?”Cô lễ tân xinh đẹp lễ phép hỏi haingười khi cả hai bước tới quầy lễ tân.Đình Phong buông tay Khả Hân và rúttừ trong ví một chiếc thẻ đưa cho cô gái.Cô lễ tân vội vàng dùng thẻ đểkiểm tra trên hệ thống, chỉ vài giây sau,cô đưa lại chiếc thẻ cho Đình Phong,nụ cười càng trở nên rạng rỡ.“Dạ, bàn của anh Phong ở tầngVip 5, sẽ có người đưa anh chị đến bàncủa mình ạ.”Nói xong, cô lễ tân vẫy tay gọi mộtanh chàng phục vụ và yêu cầu anh tađưa hai người lên lầu.Khả Hân và Đình Phong bướctheo người phục vụ, họ đi thang máylên khu vực được gọi là Vip 5. Vừabước vào nơi này, Khả Hân đã phảingạc nhiên khi thấy vẻ sang trọng củanó.Không gian ở đây được thiết kếtheo phong cách châu Âu hiện đại, mỗimột bàn ăn đều được tách riêng thànhmột khu vực, vừa tạo nên cảm giácriêng tư, lại vẫn đảm bảo việc thựckhách có thể quan sát được toàn bộcăn phòng. Bàn ghế cũng được thiếtkế rất tỉnh xảo, không một chỗ không đẹp.Người phục vụ dẫn họ đến mộtbàn ăn có thể nói là chiếm view đẹpnhất, ngồi đây sẽ ngắm nhìn được toànbộ không gian bên ngoài.“Cô ngồi đi.” Đình Phong lịch sựkéo ghế ra cho Khả Hân ngồi, hànhđộng của anh có vẻ khá nhuần nhuyễnnhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặtanh toát nên sự không được tự nhiên lắm.Khi Đình Phong đưa menu choKhả Hân chọn món, cô phải hít một hơiđể lấy lại bình tĩnh. Má ơi, đồ ăn ở đâydát vàng hay sao mà đắt dữ vậy, đừngnói là số tiền thưởng Khả Hân đã giaohết cho phòng tài vụ, cho dù tiêu hếtcả tháng lương của cô cũng không đủtrả cho bữa ăn này. Cô bĩu môi oántrách chồng, biết cô nghèo rớt mồngtơi mà còn đòi đến ăn ở đây, thật sự làkhinh người mà.Đình Phong chỉ cần liếc mắt qualà đoán được Khả Hân đang nghĩ gì.Thấy vẻ mặt như ăn phải mướp đắngcủa cô, anh bỗng phá lên cười rồi nóibông đùa:“Thế nào? Định nuốt lời hả, chínhcô bảo mời tôi ăn cơm mà.”Mời anh ăn bún ốc ở vỉa hè cóđược không, Khả Hân rầu rĩ nghĩ, côcắn môi liều mạng viết vài chữ: “Emkhông có tiền, một là bữa này anh trả,hai là gán em ở đây rửa chén bát đếnkhi nào hết nợ thì về.”“Rửa chén bát trừ nợ chắc khôngcần, cứ coi như bữa này tôi cho cô nợ.Chỉ cần…”Khả Hân thở phào nhẹ nhõm,nhưng câu nói tiếp theo Đình Phongkhiến cô run lên và đánh rơi chiếc chén.
“Con chào chú Sơn.”
Bé Bin vui sướng chạy lại và
nhanh nhảu cất tiếng chào Thanh Sơn,
cậu biết đây là bạn của ba mình và cậu
cũng rất thích người đàn ông này vì lần
nào gặp mặt cũng mua rất nhiều đồ
chơi cho cậu.
“Ôi ***** Bin của chú, để chú ô ‘
nào.”
Thanh Sơn vội vàng cúi xuống
nhấc bé Bin lên, vẻ mặt của hắn hớn
hở như thể đây chính là con trai mình.
Công phu đổi sắc mặt nhanh như trở
bàn tay của Thanh Sơn khiến Đình
Phong một lần nữa ném cho hắn ánh
mắt khinh bỉ. Không khí đậm mùi chiến
tránh giữa hai người cũng nhanh
chóng biến mất vì sự xuất hiện của
Khả Hân và bé Bin.
Khả Hân quan sát người đàn ông
đang nhấc bé Bin lên xoay tròn trên
không trung khiến cậu cười khúc
khích. Anh ta có dáng người cao to, có
lẽ thường xuyên tập gym nên dù mặc
chiếc sơ mi khá rộng nhưng các cơ
bắp vẫn cuồn cuộn hiện lên. G
mặt không tính là đẹp nhưng lại O
ở vẻ trông cực kỳ chuẩn men.
Khả Hân biết đây là mẫu đàn ông
mà nhiều cô gái rất thích. Tuy nhiên, cô
lại cảm thấy anh chàng này có vẻ rất
chỉ là “điệu đà”, căn cứ vào trang phục
đắt tiền và mái tóc undercut bóng bẩy
của hắn.
“Đây là Thanh Sơn, bạn thân của
tôi, cậu ấy mới về đây được vài tháng
nên chắc cô chưa gặp. Mấy thứ đồ
chơi mà tôi mang về chính là quà của
cậu ta cho ***** Bin.”
Đình Phong thấy Khả Hân tò mò
quan sát bạn mình nên giới thiệu cho
cô. Khả Hân quay lại nhìn chồng, ánh
mắt rất vi diệu, bởi đây là lần đầu tiên
anh chủ động giới thiệu bạn anh cho cô.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của
Khả Hân, Đình Phong bối rối quay
đi, anh vội vàng gọi Thanh Sơn và bé
Bin để che giấu đi vẻ không được tự
nhiên của mình.
Lúc này Thanh Sơn mới chịu
buông bé Bin xuống, anh liếc mắt nhìn
Khả Hân và cười tủm tỉm chào hỏi.
“Chào em dâu, rất vui được gặp
em, anh tên là Đồng Thanh Sơn, anh
kết nghĩa của chồng em nên em có thể
gọi anh là anh Sơn hoặc đại ca.”
Khả Hân nhìn gương mặt tươi cười
của người đối diện, cô nhạy cảm phát
hiện ra nụ cười này thật sự rất “giả”,
anh ta tuy làm ra vẻ nhiệt tình nhưng
ánh mắt nhìn cô lại đầy lạnh nhat và có
cả chút ghét bỏ. Phải, chính là kiểu
ghét bỏ không muốn lại gần nhưng bị
ép buộc phải lại đây.
Khả Hân cũng không lấy làm ngạc
nhiên vì điều này, bởi như Đình Phong
giới thiệu, đây là bạn thân của anh, cô
đoán hắn ta cũng biết chuyện của gia
đình cô và cũng như chồng cô, hắn
cho rằng cô là kẻ dùng thủ đoạn thấp
Thanh Sơn thường ca cẩm rằng đáng
lẽ Đình Phong mới đúng là con trai của
họ, luận về khí phách thì ăn đứt đứa
con không ra gì này.
Thanh Sơn nhún vai tỏ vẻ vô tội và
lại cúi xuống chơi đùa với bé Bin, Đình
Phong cũng dặn dò con trai:
“Bin, con ở đây chơi với chú Sơn,
ba và mẹ ra ngoài có chút việc, con
muốn chơi gì thì bảo chú nhé, tuyệt đối
không được chạy lung tung.”
Nói xong, chưa kịp để Khả Hân
kịp phản bác hay bé Bin trả lời đồng ý
thì đã nắm lấy tay cô và lôi di.
Thanh Sơn nhìn cảnh này và nhíu
mày, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn
khác hẳn với thái độ vừa rồi. Nếu hắn
đoán không lầm, người bạn này của
hắn đã bắt đầu có tình cảm không nên
có đối với cô vợ hờ của cậu ta, chẳng
qua là Đình Phong quá tự phụ nên
chưa nhận ra thôi. Điều này quả thực
không tốt một chút nào.
Khả Hân bị Đình Phong kéo đi,
không hiểu anh muốn làm gì, cô chỉ kịp
ngoái đầu về phía sau và thấy Thanh
Sơn đã bế bé Bin đi đến chỗ trò chơi
mà cậu chỉ.
Đình Phong mở cửa xe và đẩy nhẹ
Khả Hân vào ghế ngồi, sau đó anh
vòng qua ngồi ở vị trí lái xe, chiếc xe
nhanh chóng lăn bánh.
“Anh muốn đưa em đi đâu? Tại
sao lại giao bé Bin cho bạn anh?” Khả
Hân vội vàng soạn tin nhắn trên điện
thoại và đưa cho Đình Phong nhìn.
“Không phải cô từng hứa sẽ mời
tôi đi ăn khi tiết mục cô biên soạn đoạt
giải sao? Sẵn tiện trưa nay ở nhà ba
mẹ cũng không ăn được gì, chúng ta đi
ăn luôn.”
Khả Hân cảm thấy một dòng nước
ấm chảy qua, thì ra anh biết trưa hay
hầu như cô không được hạt cơm nào
vào bụng nên tìm cớ đưa cô đi ăn. Lúc
trước tâm trạng không tốt nên cô
không cảm thấy đói bụng, nhưng anh
vừa nhắc thì lập tức bụng cô sôi lên
ùng ục.
Thấy ánh mắt bỡn cợt của chồng,
Khả Hân đỏ mặt tía tai, cô xấu hổ rụt
cổ lại và thầm mắng cái bụng mình
không biết cố gắng.
Đình Phong hài hước nhìn vẻ mặt
xấu hổ của Khả Hân, anh muốn tiếp
tục trêu đùa cô nhưng lại nghĩ da mặt
cô vốn mỏng, nếu tiếp tục đề tài này sẽ
khiến cô giận quá hóa cùn, đòi quay về
thì thật là đáng tiếc, bởi vậy anh đổi
chủ đề:
“Đừng lo, Sơn rất thích ***** Bin nên
giao con cho cậu ta thì không cần lo
lắng, chúng ta cũng chỉ cần đi khoảng
hai tiếng là về thôi, sẽ không xảy ra
chuyện gì đâu.”
Mà nếu Thanh Sơn dám để xảy ra
chuyện gì với con trai anh thì chắc
chắn anh sẽ đập gãy chân cậu ta, Đình
Phong thầm ngHĩ.
Khả Hân gật đầu yên tâm, mặc dù
ánh mắt của Thanh Sơn khiến cô
không thoải mái nhưng cô biết Đình
Phong sẽ không tự tiện giao bé Bin
cho người mà anh không tin tưởng.
Khoảng mười lăm phút sau, chiếc
xe đỗ lại trước cửa của một nhà hàng
đồ Âu cực kỳ sang trọng, Khả Hân
bước xuống xe và thầm nghĩ nếu
không phải Đình Phong đưa cô đến
đây thì chắc cả đời này cô cũng không
có cơ hội bước vào nơi này.
“Đi thôi.”
Đình Phong nắm tay Khả Hân dẫn
cô vào trong. Trước cửa có hai nhân
viên đã mở cửa sẵn và cúi chào hai
người khi họ bước qua. Cảm nhận
được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay Đình
Phong, Khả Hân bỗng thấy tim đập
thình thịch, cô lờ mờ nhận ra mấy ngày
nay, thái độ của anh với cô rất khác.
Dường như bớt đi sự lạnh lùng ban
đầu mà thay bằng cảm giác thân mật hơn.
“Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?”
Cô lễ tân xinh đẹp lễ phép hỏi hai
người khi cả hai bước tới quầy lễ tân.
Đình Phong buông tay Khả Hân và rút
từ trong ví một chiếc thẻ đưa cho cô gái.
Cô lễ tân vội vàng dùng thẻ để
kiểm tra trên hệ thống, chỉ vài giây sau,
cô đưa lại chiếc thẻ cho Đình Phong,
nụ cười càng trở nên rạng rỡ.
“Dạ, bàn của anh Phong ở tầng
Vip 5, sẽ có người đưa anh chị đến bàn
của mình ạ.”
Nói xong, cô lễ tân vẫy tay gọi một
anh chàng phục vụ và yêu cầu anh ta
đưa hai người lên lầu.
Khả Hân và Đình Phong bước
theo người phục vụ, họ đi thang máy
lên khu vực được gọi là Vip 5. Vừa
bước vào nơi này, Khả Hân đã phải
ngạc nhiên khi thấy vẻ sang trọng của
nó.
Không gian ở đây được thiết kế
theo phong cách châu Âu hiện đại, mỗi
một bàn ăn đều được tách riêng thành
một khu vực, vừa tạo nên cảm giác
riêng tư, lại vẫn đảm bảo việc thực
khách có thể quan sát được toàn bộ
căn phòng. Bàn ghế cũng được thiết
kế rất tỉnh xảo, không một chỗ không đẹp.
Người phục vụ dẫn họ đến một
bàn ăn có thể nói là chiếm view đẹp
nhất, ngồi đây sẽ ngắm nhìn được toàn
bộ không gian bên ngoài.
“Cô ngồi đi.” Đình Phong lịch sự
kéo ghế ra cho Khả Hân ngồi, hành
động của anh có vẻ khá nhuần nhuyễn
nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặt
anh toát nên sự không được tự nhiên lắm.
Khi Đình Phong đưa menu cho
Khả Hân chọn món, cô phải hít một hơi
để lấy lại bình tĩnh. Má ơi, đồ ăn ở đây
dát vàng hay sao mà đắt dữ vậy, đừng
nói là số tiền thưởng Khả Hân đã giao
hết cho phòng tài vụ, cho dù tiêu hết
cả tháng lương của cô cũng không đủ
trả cho bữa ăn này. Cô bĩu môi oán
trách chồng, biết cô nghèo rớt mồng
tơi mà còn đòi đến ăn ở đây, thật sự là
khinh người mà.
Đình Phong chỉ cần liếc mắt qua
là đoán được Khả Hân đang nghĩ gì.
Thấy vẻ mặt như ăn phải mướp đắng
của cô, anh bỗng phá lên cười rồi nói
bông đùa:
“Thế nào? Định nuốt lời hả, chính
cô bảo mời tôi ăn cơm mà.”
Mời anh ăn bún ốc ở vỉa hè có
được không, Khả Hân rầu rĩ nghĩ, cô
cắn môi liều mạng viết vài chữ: “Em
không có tiền, một là bữa này anh trả,
hai là gán em ở đây rửa chén bát đến
khi nào hết nợ thì về.”
“Rửa chén bát trừ nợ chắc không
cần, cứ coi như bữa này tôi cho cô nợ.
Chỉ cần…”
Khả Hân thở phào nhẹ nhõm,
nhưng câu nói tiếp theo Đình Phong
khiến cô run lên và đánh rơi chiếc chén.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… “Con chào chú Sơn.”Bé Bin vui sướng chạy lại vànhanh nhảu cất tiếng chào Thanh Sơn,cậu biết đây là bạn của ba mình và cậucũng rất thích người đàn ông này vì lầnnào gặp mặt cũng mua rất nhiều đồchơi cho cậu.“Ôi ***** Bin của chú, để chú ô ‘nào.”Thanh Sơn vội vàng cúi xuốngnhấc bé Bin lên, vẻ mặt của hắn hớnhở như thể đây chính là con trai mình.Công phu đổi sắc mặt nhanh như trởbàn tay của Thanh Sơn khiến ĐìnhPhong một lần nữa ném cho hắn ánhmắt khinh bỉ. Không khí đậm mùi chiếntránh giữa hai người cũng nhanhchóng biến mất vì sự xuất hiện củaKhả Hân và bé Bin.Khả Hân quan sát người đàn ôngđang nhấc bé Bin lên xoay tròn trênkhông trung khiến cậu cười khúckhích. Anh ta có dáng người cao to, cólẽ thường xuyên tập gym nên dù mặcchiếc sơ mi khá rộng nhưng các cơbắp vẫn cuồn cuộn hiện lên. Gmặt không tính là đẹp nhưng lại Oở vẻ trông cực kỳ chuẩn men.Khả Hân biết đây là mẫu đàn ôngmà nhiều cô gái rất thích. Tuy nhiên, côlại cảm thấy anh chàng này có vẻ rấtchỉ là “điệu đà”, căn cứ vào trang phụcđắt tiền và mái tóc undercut bóng bẩycủa hắn.“Đây là Thanh Sơn, bạn thân củatôi, cậu ấy mới về đây được vài thángnên chắc cô chưa gặp. Mấy thứ đồchơi mà tôi mang về chính là quà củacậu ta cho ***** Bin.”Đình Phong thấy Khả Hân tò mòquan sát bạn mình nên giới thiệu chocô. Khả Hân quay lại nhìn chồng, ánhmắt rất vi diệu, bởi đây là lần đầu tiênanh chủ động giới thiệu bạn anh cho cô.Cảm nhận được ánh mắt dò xét củaKhả Hân, Đình Phong bối rối quayđi, anh vội vàng gọi Thanh Sơn và béBin để che giấu đi vẻ không được tựnhiên của mình.Lúc này Thanh Sơn mới chịubuông bé Bin xuống, anh liếc mắt nhìnKhả Hân và cười tủm tỉm chào hỏi.“Chào em dâu, rất vui được gặpem, anh tên là Đồng Thanh Sơn, anhkết nghĩa của chồng em nên em có thểgọi anh là anh Sơn hoặc đại ca.”Khả Hân nhìn gương mặt tươi cườicủa người đối diện, cô nhạy cảm pháthiện ra nụ cười này thật sự rất “giả”,anh ta tuy làm ra vẻ nhiệt tình nhưngánh mắt nhìn cô lại đầy lạnh nhat và cócả chút ghét bỏ. Phải, chính là kiểughét bỏ không muốn lại gần nhưng bịép buộc phải lại đây.Khả Hân cũng không lấy làm ngạcnhiên vì điều này, bởi như Đình Phonggiới thiệu, đây là bạn thân của anh, côđoán hắn ta cũng biết chuyện của giađình cô và cũng như chồng cô, hắncho rằng cô là kẻ dùng thủ đoạn thấpThanh Sơn thường ca cẩm rằng đánglẽ Đình Phong mới đúng là con trai củahọ, luận về khí phách thì ăn đứt đứacon không ra gì này.Thanh Sơn nhún vai tỏ vẻ vô tội vàlại cúi xuống chơi đùa với bé Bin, ĐìnhPhong cũng dặn dò con trai:“Bin, con ở đây chơi với chú Sơn,ba và mẹ ra ngoài có chút việc, conmuốn chơi gì thì bảo chú nhé, tuyệt đốikhông được chạy lung tung.”Nói xong, chưa kịp để Khả Hânkịp phản bác hay bé Bin trả lời đồng ýthì đã nắm lấy tay cô và lôi di.Thanh Sơn nhìn cảnh này và nhíumày, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫnkhác hẳn với thái độ vừa rồi. Nếu hắnđoán không lầm, người bạn này củahắn đã bắt đầu có tình cảm không nêncó đối với cô vợ hờ của cậu ta, chẳngqua là Đình Phong quá tự phụ nênchưa nhận ra thôi. Điều này quả thựckhông tốt một chút nào.Khả Hân bị Đình Phong kéo đi,không hiểu anh muốn làm gì, cô chỉ kịpngoái đầu về phía sau và thấy ThanhSơn đã bế bé Bin đi đến chỗ trò chơimà cậu chỉ.Đình Phong mở cửa xe và đẩy nhẹKhả Hân vào ghế ngồi, sau đó anhvòng qua ngồi ở vị trí lái xe, chiếc xenhanh chóng lăn bánh.“Anh muốn đưa em đi đâu? Tạisao lại giao bé Bin cho bạn anh?” KhảHân vội vàng soạn tin nhắn trên điệnthoại và đưa cho Đình Phong nhìn.“Không phải cô từng hứa sẽ mờitôi đi ăn khi tiết mục cô biên soạn đoạtgiải sao? Sẵn tiện trưa nay ở nhà bamẹ cũng không ăn được gì, chúng ta điăn luôn.”Khả Hân cảm thấy một dòng nướcấm chảy qua, thì ra anh biết trưa hayhầu như cô không được hạt cơm nàovào bụng nên tìm cớ đưa cô đi ăn. Lúctrước tâm trạng không tốt nên côkhông cảm thấy đói bụng, nhưng anhvừa nhắc thì lập tức bụng cô sôi lênùng ục.Thấy ánh mắt bỡn cợt của chồng,Khả Hân đỏ mặt tía tai, cô xấu hổ rụtcổ lại và thầm mắng cái bụng mìnhkhông biết cố gắng.Đình Phong hài hước nhìn vẻ mặtxấu hổ của Khả Hân, anh muốn tiếptục trêu đùa cô nhưng lại nghĩ da mặtcô vốn mỏng, nếu tiếp tục đề tài này sẽkhiến cô giận quá hóa cùn, đòi quay vềthì thật là đáng tiếc, bởi vậy anh đổichủ đề:“Đừng lo, Sơn rất thích ***** Bin nêngiao con cho cậu ta thì không cần lolắng, chúng ta cũng chỉ cần đi khoảnghai tiếng là về thôi, sẽ không xảy rachuyện gì đâu.”Mà nếu Thanh Sơn dám để xảy rachuyện gì với con trai anh thì chắcchắn anh sẽ đập gãy chân cậu ta, ĐìnhPhong thầm ngHĩ.Khả Hân gật đầu yên tâm, mặc dùánh mắt của Thanh Sơn khiến côkhông thoải mái nhưng cô biết ĐìnhPhong sẽ không tự tiện giao bé Bincho người mà anh không tin tưởng.Khoảng mười lăm phút sau, chiếcxe đỗ lại trước cửa của một nhà hàngđồ Âu cực kỳ sang trọng, Khả Hânbước xuống xe và thầm nghĩ nếukhông phải Đình Phong đưa cô đếnđây thì chắc cả đời này cô cũng khôngcó cơ hội bước vào nơi này.“Đi thôi.”Đình Phong nắm tay Khả Hân dẫncô vào trong. Trước cửa có hai nhânviên đã mở cửa sẵn và cúi chào haingười khi họ bước qua. Cảm nhậnđược nhiệt độ ấm áp từ bàn tay ĐìnhPhong, Khả Hân bỗng thấy tim đậpthình thịch, cô lờ mờ nhận ra mấy ngàynay, thái độ của anh với cô rất khác.Dường như bớt đi sự lạnh lùng banđầu mà thay bằng cảm giác thân mật hơn.“Xin hỏi anh chị có đặt bàn trước không ạ?”Cô lễ tân xinh đẹp lễ phép hỏi haingười khi cả hai bước tới quầy lễ tân.Đình Phong buông tay Khả Hân và rúttừ trong ví một chiếc thẻ đưa cho cô gái.Cô lễ tân vội vàng dùng thẻ đểkiểm tra trên hệ thống, chỉ vài giây sau,cô đưa lại chiếc thẻ cho Đình Phong,nụ cười càng trở nên rạng rỡ.“Dạ, bàn của anh Phong ở tầngVip 5, sẽ có người đưa anh chị đến bàncủa mình ạ.”Nói xong, cô lễ tân vẫy tay gọi mộtanh chàng phục vụ và yêu cầu anh tađưa hai người lên lầu.Khả Hân và Đình Phong bướctheo người phục vụ, họ đi thang máylên khu vực được gọi là Vip 5. Vừabước vào nơi này, Khả Hân đã phảingạc nhiên khi thấy vẻ sang trọng củanó.Không gian ở đây được thiết kếtheo phong cách châu Âu hiện đại, mỗimột bàn ăn đều được tách riêng thànhmột khu vực, vừa tạo nên cảm giácriêng tư, lại vẫn đảm bảo việc thựckhách có thể quan sát được toàn bộcăn phòng. Bàn ghế cũng được thiếtkế rất tỉnh xảo, không một chỗ không đẹp.Người phục vụ dẫn họ đến mộtbàn ăn có thể nói là chiếm view đẹpnhất, ngồi đây sẽ ngắm nhìn được toànbộ không gian bên ngoài.“Cô ngồi đi.” Đình Phong lịch sựkéo ghế ra cho Khả Hân ngồi, hànhđộng của anh có vẻ khá nhuần nhuyễnnhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy gương mặtanh toát nên sự không được tự nhiên lắm.Khi Đình Phong đưa menu choKhả Hân chọn món, cô phải hít một hơiđể lấy lại bình tĩnh. Má ơi, đồ ăn ở đâydát vàng hay sao mà đắt dữ vậy, đừngnói là số tiền thưởng Khả Hân đã giaohết cho phòng tài vụ, cho dù tiêu hếtcả tháng lương của cô cũng không đủtrả cho bữa ăn này. Cô bĩu môi oántrách chồng, biết cô nghèo rớt mồngtơi mà còn đòi đến ăn ở đây, thật sự làkhinh người mà.Đình Phong chỉ cần liếc mắt qualà đoán được Khả Hân đang nghĩ gì.Thấy vẻ mặt như ăn phải mướp đắngcủa cô, anh bỗng phá lên cười rồi nóibông đùa:“Thế nào? Định nuốt lời hả, chínhcô bảo mời tôi ăn cơm mà.”Mời anh ăn bún ốc ở vỉa hè cóđược không, Khả Hân rầu rĩ nghĩ, côcắn môi liều mạng viết vài chữ: “Emkhông có tiền, một là bữa này anh trả,hai là gán em ở đây rửa chén bát đếnkhi nào hết nợ thì về.”“Rửa chén bát trừ nợ chắc khôngcần, cứ coi như bữa này tôi cho cô nợ.Chỉ cần…”Khả Hân thở phào nhẹ nhõm,nhưng câu nói tiếp theo Đình Phongkhiến cô run lên và đánh rơi chiếc chén.