Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 27: dự án từ thiện
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Những ngày tiếp theo, Khả Hân bắt đầusống trong cảm giác hạnh phúc mà cô khôngnghĩ mình có thể trải nghiệm trong cuộc đời này,mặc dù Đình Phong chưa từng mở miệng nóinhững lời ngọt ngào với cô nhưng hành động vàánh mắt của anh cũng đủ để thể hiện rằng, tronglòng anh đã có cô.“Mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp.”Bé Bin giật giật tà áo của Khả Hân, ngẩngđầu tò mò nhìn mẹ mình. Không hiểu sao nó cócảm giác mấy ngày nay mẹ xinh đẹp của nóthường xuyên ngẩn người rồi cười một mình,thậm chí còn không để ý đến nó. Điều này khiếnbé Bin rất tủi thân. Trước kia mẹ xinh đẹp chưabao giờ như thế này cả.Khả Hân đang mơ màng trong những ký ứcngọt ngào với Đình Phong thì bỗng giật mình. Côcúi xuống nhìn con trai, thấy ánh mắt ấm ức củacậu, cô vội vàng nở nụ cười hối lỗi và ***** đầucậu.Bé Bin bĩu môi tố cáo Khả Hân: “Mẹ xinh đẹpkhông để ý đến Bin, mẹ không thương Bin nữaà?”Nghĩ vậy, bé Bin mở to đôi mắt nhìn chằmchằm mẹ mình, bắt đầu khóc thút thít, từng giọtnước mắt trong veo tràn đầy trong hốc mắt vàlăn xuống hai má.Thấy con trai mếu máo khóc giống chú naicon bị mẹ vứt bỏ cực kỳ tội nghiệp, trái tim KhảHân đau xót, cô lập tức cúi xuống bế cậu vàolòng, vươn tay lau nước mắt và cọ đầu vào tráncậu để an ủi. Cô tự trách bản thân mấy ngày naychỉ để ý đến cảm xúc của bản thân mà quên mấtviệc chăm sóc cho con trai. Bé Bin vốn thôngminh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, chính vìthế mà cậu cũng vô cùng nhạy cảm.Bé Bin ôm lấy mẹ, dúi đầu vào cổ Khả Hân,ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhưng đôi mắtlúng liếng híp lại sung sướng vì thực hiện đượckế hoạch của mình.Nó mới không dễ dàng mít ướt như thế đâu,chẳng qua muốn mẹ xinh đẹp quan tâm đến nónhiều hơn thôi. Ai bảo mấy ngày nay mẹ chỉ để ýđến ba Đình Phong mà vứt nó một góc.Nghĩ đến ba mình, bé Bin vuốt cằm suy tính.Nó cảm thấy giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gìđó rất lạ. Trước đây ba Đình Phong thường xuyênlàm mặt lạnh với mẹ xinh đẹp, thậm chí nhiều lúc.còn quát nạt nữa. Nhưng bây giờ chả hiểu saonó lại thấy ba cứ thích dính lấy mẹ, có khi cònđầy nó ra ngoài, điều này làm nó ghét cực kỳ.Bỗng dưng bé Bin có cảm giác muốn ba nó trởvề như trước đây, khi đó sẽ không có ai tranh mẹxinh đẹp với nó nữa.Thấy bé Bin chỉ im lặng, Khả Hân sợ cậu vẫncòn giận dỗi vì chuyện này, cô quyết định mangcậu ra ngoài chơi.Địa điểm mà Khả Hân đưa bé Bin đến vẫn làkhu công viên nhỏ gần nhà, cô rất thích khônggian nơi này nên thường xuyên đến đây đi dạo. Ởkhu vực này cũng có nhiều chỗ dành cho trẻ emchơi đùa, tiện cho việc để bé Bin thỏa sức chạynhảy.Vừa được mẹ dắt đến đây, bé Bin đã thíchthú chạy đến khu vực cầu trượt để chơi, nó thíchnhất là trò này nên nhanh thoăn thoắt trèo lên vàtrượt xuống, miệng cười khanh khách khôngngừng.Khả Hân cũng tìm một chiếc ghế đá và ngồixuống, mìm cười ngắm nhìn con trai vui đùa. Côcảm thấy thỏa mãn với cuộc sống như bây giờ.“A, chú Dương” Bé Bin đột nhiên reo lên khinhìn thấy người đàn ông đang bước đến gần.Khả Hân nghe tiếng con trai cũng vội quay đầulại thì thấy một gương mặt quen thuộc, đó chẳngphải chính là Nhật Dương đó sao.“Chào con, vẫn nhớ tên chú hả, giỏi quá.”Nhật Dương tỉm tỉm cười bước đến gần chỗ cầutrượt, nhấc bổng bé Bin lên khiến cậu vui sướnggiang tay ra, miệng thì bô bô: “Con muốn baycao chút nữa, cao thêm chút nữa cơ.”Sau khi nâng bé Bin vài vòng trên khôngtrung, Nhật Dương thả cậu xuống và bước vềphía Khả Hân, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và cấttiếng chào.“Chào Khả Hân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”Khả Hân cũng nhoẻn miệng cười và gật đầucoi như chào hỏi lại, cô rất có thiện cảm vớichàng trai này, có lẽ bởi vì anh không giống như.những người khác thường nhìn cô bằng ánh mắtsăm soi hoặc thương hại. Nhật Dương tạo cho côcảm giác bản thân được tôn trọng.Cả hai cùng ngồi xuống ghế và nói chuyện,còn bé Bin thì leo lên đùi Khả Hân ngồi, có lẽ cậunhớ đến lần trước gặp mặt Nhật Dương, mẹ cậuđã dạy cho người này những động tác rất thú vịnên ánh mắt chờ đợi, bé Bin cảm thấy trò chơinày hay ho hơn trò cầu trượt nhiều“Anh làm gì ở đây vậy? Nhà anh cũng gầnđây sao?“ Khả Hân rút điện thoại ra và bấm vàichữ. Thực ra cô thích dùng giấy bút để viết hơnnhưng không phải lúc nào cũng tiện mang trongngười.“Không, tôi có người bạn ở gần đây nên hayđến chơi thôi, cậu ấy có việc bận nên tôi rảnh rỗiđi dạo một chút, phong cảnh ở đây không tệ.”Nhật Dương đảo mắt nhìn quanh khu công viên,ánh mắt thư thái.Một vài tia nắng le lói xuyên qua những tánlá cây chiếu xuống gương mặt của Nhật Dươngkhiến gương mặt của anh như bừng sáng, KhảHân có chút thất thần, cô cảm thấy bản thâncũng thật may mắn khi thường xuyên gặp nhữngngười đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc đến vậy. Tấtnhiên đối với cô, Đình Phong vẫn là số một.Bỗng nhiên, Nhật Dương quay sang hỏi KhảHân, thái độ trở nên nghiêm túc hơn hẳn.“Khả Hân này, tôi và mấy người bạn đang cóđang có một dự án từ thiện khá thứ vị liên quanđến người câm điếc, không biết cô có hứng thútham gia không?”Những lời của Nhật Dương làm Khả Hânhứng thú, từ trước đến giờ điều cô luôn muốnlàm là có thể giúp đỡ những người có hoàn cảnhgiống cô nên khi nghe Nhật Dương nói cô vội‘vàng gật đầu.Dường như đoán được Khả Hân sẽ khôngngần ngại đồng ý, Nhật Dương mỉm cười, ánhmắt nhìn cô cũng mềm mại hơn khiến Khả Hâncó chút đỏ mặt. Thực sự là một người đàn ôngđẹp trai ôn nhu như thế rất khó khiến người khácbỏ qua.“Chúng tôi đang nghiên cứu về một phầnmềm dành riêng cho người câm điếc. Phần mềmnày cho phép thu âm thanh của người bìnhthường muốn nói và app sẽ xử lý để chuyểnthành hình ảnh theo ngôn ngữ của người câmđiếc. Ngược lại, app cũng có chức năng ghi lạinhững hành động theo ngôn ngữ của người câmđiếc để chuyển thành hội thoại thông thườngĐiều này sẽ giúp xóa tan rào cản trong việc giaotiếp giữa những người khiếm khuyết và ngườibình thường.”Khả Hân rất chăm chú lắng nghe và ánh mắtcô sáng rực nhìn Nhật Dương. Thật quá tốt rồi,nếu thực sự tạo ra được một ứng dụng như thếthì sẽ giúp ích được cho những câm điếc rấtnhiều. Vì quá đỗi vui mừng nên trong khóe mắtcủa Khả Hân đã long lanh nước.“Cô làm sao vậy, tôi nói có vấn để gì không.”“Mẹ xinh đẹp đừng khóc, có phải tại Bin đènặng chân mẹ không?” Nói xong, cậu đòi trượtxuống khỏi đùi của mẹ mình khiến Khả Hân vộivàng giữ chặt cậu lại, cô lắc đầu và vội vàng lauđi những giọt nước mắt.“Không có gì, chỉ là có chút vui mừng, nghĩđến việc sau này những người như tôi có thểgiao tiếp dễ dàng hơn với mọi người nên cảm.thấy xúc động, cám ơn anh Nhật Dương, tôi rấtsẵn sàng hỗ trợ nếu anh cần.” Khả Hân vui mừngcúi xuống soạn một đoạn dài, vì tâm trạng kíchđộng nên có vài chỗ còn sai chính tả, do đó khiđưa cho Nhật Dương đọc, cô cảm thấy hơi xấu hồ.Nhật Dương cũng vui sướng và bắt đầu traođổi chỉ tiết hơn với Khả Hân. Sau khi nói chuyệnxong, cả hai cùng có cảm giác chỉ hận khônggặp nhau sớm hơn bởi vì họ thực sự có rất nhiều.điểm chung.Ngay khi dẫn bé Bin về nhà, Khả Hân lập tứcthu thập một số ngôn ngữ và phương thức biểuđạt mà người câm điếc thường dùng. Cô làm saysưa đến nỗi Đình Phong trở về lúc nào cũngkhông biết.Đình Phong thấy vợ vừa gõ máy tính, vừaviết gì đó, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười nên rấttò mò, anh bước lại gần để quan sát và hỏi Khả Hân“Có chuyện gì mà vui thế, em tìm những thứnày để làm gì? Cần soạn giáo án hả?”Khả Hân lắc đầu, cô rất muốn lập tức chia sẻcho Đình Phong nhưng lại nghĩ dự án này mớiđang trong quá trình bắt đầu thực hiện, chưabiết có thành công hay không nên tốt nhất là nêngiữ kín đã. Khi nào có thành quả, chắc chắn anhsẽ là người đầu tiên cô chia sẻ.Thấy Khả Hân có vẻ úp mở và không muốnnói, Đình Phong cũng không hỏi gì thêm, nhưngánh mắt anh lại nhìn chăm chú vào những thôngtin hiện trên màn hình máy tính và giấy tờ trướcmặt Khả Hân. Anh đoán cô đang có dự định làmgì đó nhưng chưa muốn chia sẻ. Bỗng nhiên, anhliếc mắt về phía cuối một trang giấy, trên đó viếtmột cái tên không hề xa lạ: Phạm Nhật Dương.Điều này khiến Đình Phong càng cảm thấykhó hiểu, anh không đoán được tại sao tên ngườinày lại xuất hiện dưới ngòi bút của Khả Hân. Cólẽ anh cần gọi điện cho trợ lý của mình để xácminh vài điều.Khoảng hơn một tiếng sau, Đình Phongnhận được cuộc gọi của Phan Thành báo rằnghắn đã xác minh xong.“Sếp, giống như anh suy đoán, cậu NhậtDương này đang cùng vài người bạn thực hiệnmột dự án từ thiện dành cho người câm điếc,nhưng cụ thể dự án là gì thì em không điều trađược, có lẽ chỉ những người thân cận tham giamới biết rõ ràng. Em cần thời gian để điều tratiếp.”“Được rồi, cám ơn cậu, dừng tìm hiểu thôngtin, tôi đã có đáp án rồi.“ Đình Phong dập máy vàgương mặt bỗng nhiên trầm xuống, quanh thânphát ra khí thế cực kỳ lạnh lẽo. Anh vô thức gõtay vào bàn, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm,bỗng nhiên anh nhếch miệng cười lạnh. Tốt lắm,dự án chỉ những người thân cận mới biết, và mộttrong số người đó có vợ của anh.
Những ngày tiếp theo, Khả Hân bắt đầu
sống trong cảm giác hạnh phúc mà cô không
nghĩ mình có thể trải nghiệm trong cuộc đời này,
mặc dù Đình Phong chưa từng mở miệng nói
những lời ngọt ngào với cô nhưng hành động và
ánh mắt của anh cũng đủ để thể hiện rằng, trong
lòng anh đã có cô.
“Mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp.”
Bé Bin giật giật tà áo của Khả Hân, ngẩng
đầu tò mò nhìn mẹ mình. Không hiểu sao nó có
cảm giác mấy ngày nay mẹ xinh đẹp của nó
thường xuyên ngẩn người rồi cười một mình,
thậm chí còn không để ý đến nó. Điều này khiến
bé Bin rất tủi thân. Trước kia mẹ xinh đẹp chưa
bao giờ như thế này cả.
Khả Hân đang mơ màng trong những ký ức
ngọt ngào với Đình Phong thì bỗng giật mình. Cô
cúi xuống nhìn con trai, thấy ánh mắt ấm ức của
cậu, cô vội vàng nở nụ cười hối lỗi và ***** đầu
cậu.
Bé Bin bĩu môi tố cáo Khả Hân: “Mẹ xinh đẹp
không để ý đến Bin, mẹ không thương Bin nữa
à?”
Nghĩ vậy, bé Bin mở to đôi mắt nhìn chằm
chằm mẹ mình, bắt đầu khóc thút thít, từng giọt
nước mắt trong veo tràn đầy trong hốc mắt và
lăn xuống hai má.
Thấy con trai mếu máo khóc giống chú nai
con bị mẹ vứt bỏ cực kỳ tội nghiệp, trái tim Khả
Hân đau xót, cô lập tức cúi xuống bế cậu vào
lòng, vươn tay lau nước mắt và cọ đầu vào trán
cậu để an ủi. Cô tự trách bản thân mấy ngày nay
chỉ để ý đến cảm xúc của bản thân mà quên mất
việc chăm sóc cho con trai. Bé Bin vốn thông
minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, chính vì
thế mà cậu cũng vô cùng nhạy cảm.
Bé Bin ôm lấy mẹ, dúi đầu vào cổ Khả Hân,
ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhưng đôi mắt
lúng liếng híp lại sung sướng vì thực hiện được
kế hoạch của mình.
Nó mới không dễ dàng mít ướt như thế đâu,
chẳng qua muốn mẹ xinh đẹp quan tâm đến nó
nhiều hơn thôi. Ai bảo mấy ngày nay mẹ chỉ để ý
đến ba Đình Phong mà vứt nó một góc.
Nghĩ đến ba mình, bé Bin vuốt cằm suy tính.
Nó cảm thấy giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gì
đó rất lạ. Trước đây ba Đình Phong thường xuyên
làm mặt lạnh với mẹ xinh đẹp, thậm chí nhiều lúc.
còn quát nạt nữa. Nhưng bây giờ chả hiểu sao
nó lại thấy ba cứ thích dính lấy mẹ, có khi còn
đầy nó ra ngoài, điều này làm nó ghét cực kỳ.
Bỗng dưng bé Bin có cảm giác muốn ba nó trở
về như trước đây, khi đó sẽ không có ai tranh mẹ
xinh đẹp với nó nữa.
Thấy bé Bin chỉ im lặng, Khả Hân sợ cậu vẫn
còn giận dỗi vì chuyện này, cô quyết định mang
cậu ra ngoài chơi.
Địa điểm mà Khả Hân đưa bé Bin đến vẫn là
khu công viên nhỏ gần nhà, cô rất thích không
gian nơi này nên thường xuyên đến đây đi dạo. Ở
khu vực này cũng có nhiều chỗ dành cho trẻ em
chơi đùa, tiện cho việc để bé Bin thỏa sức chạy
nhảy.
Vừa được mẹ dắt đến đây, bé Bin đã thích
thú chạy đến khu vực cầu trượt để chơi, nó thích
nhất là trò này nên nhanh thoăn thoắt trèo lên và
trượt xuống, miệng cười khanh khách không
ngừng.
Khả Hân cũng tìm một chiếc ghế đá và ngồi
xuống, mìm cười ngắm nhìn con trai vui đùa. Cô
cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống như bây giờ.
“A, chú Dương” Bé Bin đột nhiên reo lên khi
nhìn thấy người đàn ông đang bước đến gần.
Khả Hân nghe tiếng con trai cũng vội quay đầu
lại thì thấy một gương mặt quen thuộc, đó chẳng
phải chính là Nhật Dương đó sao.
“Chào con, vẫn nhớ tên chú hả, giỏi quá.”
Nhật Dương tỉm tỉm cười bước đến gần chỗ cầu
trượt, nhấc bổng bé Bin lên khiến cậu vui sướng
giang tay ra, miệng thì bô bô: “Con muốn bay
cao chút nữa, cao thêm chút nữa cơ.”
Sau khi nâng bé Bin vài vòng trên không
trung, Nhật Dương thả cậu xuống và bước về
phía Khả Hân, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và cất
tiếng chào.
“Chào Khả Hân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Khả Hân cũng nhoẻn miệng cười và gật đầu
coi như chào hỏi lại, cô rất có thiện cảm với
chàng trai này, có lẽ bởi vì anh không giống như.
những người khác thường nhìn cô bằng ánh mắt
săm soi hoặc thương hại. Nhật Dương tạo cho cô
cảm giác bản thân được tôn trọng.
Cả hai cùng ngồi xuống ghế và nói chuyện,
còn bé Bin thì leo lên đùi Khả Hân ngồi, có lẽ cậu
nhớ đến lần trước gặp mặt Nhật Dương, mẹ cậu
đã dạy cho người này những động tác rất thú vị
nên ánh mắt chờ đợi, bé Bin cảm thấy trò chơi
này hay ho hơn trò cầu trượt nhiều
“Anh làm gì ở đây vậy? Nhà anh cũng gần
đây sao?“ Khả Hân rút điện thoại ra và bấm vài
chữ. Thực ra cô thích dùng giấy bút để viết hơn
nhưng không phải lúc nào cũng tiện mang trong
người.
“Không, tôi có người bạn ở gần đây nên hay
đến chơi thôi, cậu ấy có việc bận nên tôi rảnh rỗi
đi dạo một chút, phong cảnh ở đây không tệ.”
Nhật Dương đảo mắt nhìn quanh khu công viên,
ánh mắt thư thái.
Một vài tia nắng le lói xuyên qua những tán
lá cây chiếu xuống gương mặt của Nhật Dương
khiến gương mặt của anh như bừng sáng, Khả
Hân có chút thất thần, cô cảm thấy bản thân
cũng thật may mắn khi thường xuyên gặp những
người đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc đến vậy. Tất
nhiên đối với cô, Đình Phong vẫn là số một.
Bỗng nhiên, Nhật Dương quay sang hỏi Khả
Hân, thái độ trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Khả Hân này, tôi và mấy người bạn đang có
đang có một dự án từ thiện khá thứ vị liên quan
đến người câm điếc, không biết cô có hứng thú
tham gia không?”
Những lời của Nhật Dương làm Khả Hân
hứng thú, từ trước đến giờ điều cô luôn muốn
làm là có thể giúp đỡ những người có hoàn cảnh
giống cô nên khi nghe Nhật Dương nói cô vội
‘vàng gật đầu.
Dường như đoán được Khả Hân sẽ không
ngần ngại đồng ý, Nhật Dương mỉm cười, ánh
mắt nhìn cô cũng mềm mại hơn khiến Khả Hân
có chút đỏ mặt. Thực sự là một người đàn ông
đẹp trai ôn nhu như thế rất khó khiến người khác
bỏ qua.
“Chúng tôi đang nghiên cứu về một phần
mềm dành riêng cho người câm điếc. Phần mềm
này cho phép thu âm thanh của người bình
thường muốn nói và app sẽ xử lý để chuyển
thành hình ảnh theo ngôn ngữ của người câm
điếc. Ngược lại, app cũng có chức năng ghi lại
những hành động theo ngôn ngữ của người câm
điếc để chuyển thành hội thoại thông thường
Điều này sẽ giúp xóa tan rào cản trong việc giao
tiếp giữa những người khiếm khuyết và người
bình thường.”
Khả Hân rất chăm chú lắng nghe và ánh mắt
cô sáng rực nhìn Nhật Dương. Thật quá tốt rồi,
nếu thực sự tạo ra được một ứng dụng như thế
thì sẽ giúp ích được cho những câm điếc rất
nhiều. Vì quá đỗi vui mừng nên trong khóe mắt
của Khả Hân đã long lanh nước.
“Cô làm sao vậy, tôi nói có vấn để gì không.”
“Mẹ xinh đẹp đừng khóc, có phải tại Bin đè
nặng chân mẹ không?” Nói xong, cậu đòi trượt
xuống khỏi đùi của mẹ mình khiến Khả Hân vội
vàng giữ chặt cậu lại, cô lắc đầu và vội vàng lau
đi những giọt nước mắt.
“Không có gì, chỉ là có chút vui mừng, nghĩ
đến việc sau này những người như tôi có thể
giao tiếp dễ dàng hơn với mọi người nên cảm.
thấy xúc động, cám ơn anh Nhật Dương, tôi rất
sẵn sàng hỗ trợ nếu anh cần.” Khả Hân vui mừng
cúi xuống soạn một đoạn dài, vì tâm trạng kích
động nên có vài chỗ còn sai chính tả, do đó khi
đưa cho Nhật Dương đọc, cô cảm thấy hơi xấu hồ.
Nhật Dương cũng vui sướng và bắt đầu trao
đổi chỉ tiết hơn với Khả Hân. Sau khi nói chuyện
xong, cả hai cùng có cảm giác chỉ hận không
gặp nhau sớm hơn bởi vì họ thực sự có rất nhiều.
điểm chung.
Ngay khi dẫn bé Bin về nhà, Khả Hân lập tức
thu thập một số ngôn ngữ và phương thức biểu
đạt mà người câm điếc thường dùng. Cô làm say
sưa đến nỗi Đình Phong trở về lúc nào cũng
không biết.
Đình Phong thấy vợ vừa gõ máy tính, vừa
viết gì đó, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười nên rất
tò mò, anh bước lại gần để quan sát và hỏi Khả Hân
“Có chuyện gì mà vui thế, em tìm những thứ
này để làm gì? Cần soạn giáo án hả?”
Khả Hân lắc đầu, cô rất muốn lập tức chia sẻ
cho Đình Phong nhưng lại nghĩ dự án này mới
đang trong quá trình bắt đầu thực hiện, chưa
biết có thành công hay không nên tốt nhất là nên
giữ kín đã. Khi nào có thành quả, chắc chắn anh
sẽ là người đầu tiên cô chia sẻ.
Thấy Khả Hân có vẻ úp mở và không muốn
nói, Đình Phong cũng không hỏi gì thêm, nhưng
ánh mắt anh lại nhìn chăm chú vào những thông
tin hiện trên màn hình máy tính và giấy tờ trước
mặt Khả Hân. Anh đoán cô đang có dự định làm
gì đó nhưng chưa muốn chia sẻ. Bỗng nhiên, anh
liếc mắt về phía cuối một trang giấy, trên đó viết
một cái tên không hề xa lạ: Phạm Nhật Dương.
Điều này khiến Đình Phong càng cảm thấy
khó hiểu, anh không đoán được tại sao tên người
này lại xuất hiện dưới ngòi bút của Khả Hân. Có
lẽ anh cần gọi điện cho trợ lý của mình để xác
minh vài điều.
Khoảng hơn một tiếng sau, Đình Phong
nhận được cuộc gọi của Phan Thành báo rằng
hắn đã xác minh xong.
“Sếp, giống như anh suy đoán, cậu Nhật
Dương này đang cùng vài người bạn thực hiện
một dự án từ thiện dành cho người câm điếc,
nhưng cụ thể dự án là gì thì em không điều tra
được, có lẽ chỉ những người thân cận tham gia
mới biết rõ ràng. Em cần thời gian để điều tra
tiếp.”
“Được rồi, cám ơn cậu, dừng tìm hiểu thông
tin, tôi đã có đáp án rồi.“ Đình Phong dập máy và
gương mặt bỗng nhiên trầm xuống, quanh thân
phát ra khí thế cực kỳ lạnh lẽo. Anh vô thức gõ
tay vào bàn, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm,
bỗng nhiên anh nhếch miệng cười lạnh. Tốt lắm,
dự án chỉ những người thân cận mới biết, và một
trong số người đó có vợ của anh.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Những ngày tiếp theo, Khả Hân bắt đầusống trong cảm giác hạnh phúc mà cô khôngnghĩ mình có thể trải nghiệm trong cuộc đời này,mặc dù Đình Phong chưa từng mở miệng nóinhững lời ngọt ngào với cô nhưng hành động vàánh mắt của anh cũng đủ để thể hiện rằng, tronglòng anh đã có cô.“Mẹ xinh đẹp, mẹ xinh đẹp.”Bé Bin giật giật tà áo của Khả Hân, ngẩngđầu tò mò nhìn mẹ mình. Không hiểu sao nó cócảm giác mấy ngày nay mẹ xinh đẹp của nóthường xuyên ngẩn người rồi cười một mình,thậm chí còn không để ý đến nó. Điều này khiếnbé Bin rất tủi thân. Trước kia mẹ xinh đẹp chưabao giờ như thế này cả.Khả Hân đang mơ màng trong những ký ứcngọt ngào với Đình Phong thì bỗng giật mình. Côcúi xuống nhìn con trai, thấy ánh mắt ấm ức củacậu, cô vội vàng nở nụ cười hối lỗi và ***** đầucậu.Bé Bin bĩu môi tố cáo Khả Hân: “Mẹ xinh đẹpkhông để ý đến Bin, mẹ không thương Bin nữaà?”Nghĩ vậy, bé Bin mở to đôi mắt nhìn chằmchằm mẹ mình, bắt đầu khóc thút thít, từng giọtnước mắt trong veo tràn đầy trong hốc mắt vàlăn xuống hai má.Thấy con trai mếu máo khóc giống chú naicon bị mẹ vứt bỏ cực kỳ tội nghiệp, trái tim KhảHân đau xót, cô lập tức cúi xuống bế cậu vàolòng, vươn tay lau nước mắt và cọ đầu vào tráncậu để an ủi. Cô tự trách bản thân mấy ngày naychỉ để ý đến cảm xúc của bản thân mà quên mấtviệc chăm sóc cho con trai. Bé Bin vốn thôngminh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, chính vìthế mà cậu cũng vô cùng nhạy cảm.Bé Bin ôm lấy mẹ, dúi đầu vào cổ Khả Hân,ngoan ngoãn nằm trong lòng cô, nhưng đôi mắtlúng liếng híp lại sung sướng vì thực hiện đượckế hoạch của mình.Nó mới không dễ dàng mít ướt như thế đâu,chẳng qua muốn mẹ xinh đẹp quan tâm đến nónhiều hơn thôi. Ai bảo mấy ngày nay mẹ chỉ để ýđến ba Đình Phong mà vứt nó một góc.Nghĩ đến ba mình, bé Bin vuốt cằm suy tính.Nó cảm thấy giữa ba và mẹ đã xảy ra chuyện gìđó rất lạ. Trước đây ba Đình Phong thường xuyênlàm mặt lạnh với mẹ xinh đẹp, thậm chí nhiều lúc.còn quát nạt nữa. Nhưng bây giờ chả hiểu saonó lại thấy ba cứ thích dính lấy mẹ, có khi cònđầy nó ra ngoài, điều này làm nó ghét cực kỳ.Bỗng dưng bé Bin có cảm giác muốn ba nó trởvề như trước đây, khi đó sẽ không có ai tranh mẹxinh đẹp với nó nữa.Thấy bé Bin chỉ im lặng, Khả Hân sợ cậu vẫncòn giận dỗi vì chuyện này, cô quyết định mangcậu ra ngoài chơi.Địa điểm mà Khả Hân đưa bé Bin đến vẫn làkhu công viên nhỏ gần nhà, cô rất thích khônggian nơi này nên thường xuyên đến đây đi dạo. Ởkhu vực này cũng có nhiều chỗ dành cho trẻ emchơi đùa, tiện cho việc để bé Bin thỏa sức chạynhảy.Vừa được mẹ dắt đến đây, bé Bin đã thíchthú chạy đến khu vực cầu trượt để chơi, nó thíchnhất là trò này nên nhanh thoăn thoắt trèo lên vàtrượt xuống, miệng cười khanh khách khôngngừng.Khả Hân cũng tìm một chiếc ghế đá và ngồixuống, mìm cười ngắm nhìn con trai vui đùa. Côcảm thấy thỏa mãn với cuộc sống như bây giờ.“A, chú Dương” Bé Bin đột nhiên reo lên khinhìn thấy người đàn ông đang bước đến gần.Khả Hân nghe tiếng con trai cũng vội quay đầulại thì thấy một gương mặt quen thuộc, đó chẳngphải chính là Nhật Dương đó sao.“Chào con, vẫn nhớ tên chú hả, giỏi quá.”Nhật Dương tỉm tỉm cười bước đến gần chỗ cầutrượt, nhấc bổng bé Bin lên khiến cậu vui sướnggiang tay ra, miệng thì bô bô: “Con muốn baycao chút nữa, cao thêm chút nữa cơ.”Sau khi nâng bé Bin vài vòng trên khôngtrung, Nhật Dương thả cậu xuống và bước vềphía Khả Hân, ánh mắt dịu dàng nhìn cô và cấttiếng chào.“Chào Khả Hân, chúng ta lại gặp mặt rồi.”Khả Hân cũng nhoẻn miệng cười và gật đầucoi như chào hỏi lại, cô rất có thiện cảm vớichàng trai này, có lẽ bởi vì anh không giống như.những người khác thường nhìn cô bằng ánh mắtsăm soi hoặc thương hại. Nhật Dương tạo cho côcảm giác bản thân được tôn trọng.Cả hai cùng ngồi xuống ghế và nói chuyện,còn bé Bin thì leo lên đùi Khả Hân ngồi, có lẽ cậunhớ đến lần trước gặp mặt Nhật Dương, mẹ cậuđã dạy cho người này những động tác rất thú vịnên ánh mắt chờ đợi, bé Bin cảm thấy trò chơinày hay ho hơn trò cầu trượt nhiều“Anh làm gì ở đây vậy? Nhà anh cũng gầnđây sao?“ Khả Hân rút điện thoại ra và bấm vàichữ. Thực ra cô thích dùng giấy bút để viết hơnnhưng không phải lúc nào cũng tiện mang trongngười.“Không, tôi có người bạn ở gần đây nên hayđến chơi thôi, cậu ấy có việc bận nên tôi rảnh rỗiđi dạo một chút, phong cảnh ở đây không tệ.”Nhật Dương đảo mắt nhìn quanh khu công viên,ánh mắt thư thái.Một vài tia nắng le lói xuyên qua những tánlá cây chiếu xuống gương mặt của Nhật Dươngkhiến gương mặt của anh như bừng sáng, KhảHân có chút thất thần, cô cảm thấy bản thâncũng thật may mắn khi thường xuyên gặp nhữngngười đàn ông có vẻ ngoài xuất sắc đến vậy. Tấtnhiên đối với cô, Đình Phong vẫn là số một.Bỗng nhiên, Nhật Dương quay sang hỏi KhảHân, thái độ trở nên nghiêm túc hơn hẳn.“Khả Hân này, tôi và mấy người bạn đang cóđang có một dự án từ thiện khá thứ vị liên quanđến người câm điếc, không biết cô có hứng thútham gia không?”Những lời của Nhật Dương làm Khả Hânhứng thú, từ trước đến giờ điều cô luôn muốnlàm là có thể giúp đỡ những người có hoàn cảnhgiống cô nên khi nghe Nhật Dương nói cô vội‘vàng gật đầu.Dường như đoán được Khả Hân sẽ khôngngần ngại đồng ý, Nhật Dương mỉm cười, ánhmắt nhìn cô cũng mềm mại hơn khiến Khả Hâncó chút đỏ mặt. Thực sự là một người đàn ôngđẹp trai ôn nhu như thế rất khó khiến người khácbỏ qua.“Chúng tôi đang nghiên cứu về một phầnmềm dành riêng cho người câm điếc. Phần mềmnày cho phép thu âm thanh của người bìnhthường muốn nói và app sẽ xử lý để chuyểnthành hình ảnh theo ngôn ngữ của người câmđiếc. Ngược lại, app cũng có chức năng ghi lạinhững hành động theo ngôn ngữ của người câmđiếc để chuyển thành hội thoại thông thườngĐiều này sẽ giúp xóa tan rào cản trong việc giaotiếp giữa những người khiếm khuyết và ngườibình thường.”Khả Hân rất chăm chú lắng nghe và ánh mắtcô sáng rực nhìn Nhật Dương. Thật quá tốt rồi,nếu thực sự tạo ra được một ứng dụng như thếthì sẽ giúp ích được cho những câm điếc rấtnhiều. Vì quá đỗi vui mừng nên trong khóe mắtcủa Khả Hân đã long lanh nước.“Cô làm sao vậy, tôi nói có vấn để gì không.”“Mẹ xinh đẹp đừng khóc, có phải tại Bin đènặng chân mẹ không?” Nói xong, cậu đòi trượtxuống khỏi đùi của mẹ mình khiến Khả Hân vộivàng giữ chặt cậu lại, cô lắc đầu và vội vàng lauđi những giọt nước mắt.“Không có gì, chỉ là có chút vui mừng, nghĩđến việc sau này những người như tôi có thểgiao tiếp dễ dàng hơn với mọi người nên cảm.thấy xúc động, cám ơn anh Nhật Dương, tôi rấtsẵn sàng hỗ trợ nếu anh cần.” Khả Hân vui mừngcúi xuống soạn một đoạn dài, vì tâm trạng kíchđộng nên có vài chỗ còn sai chính tả, do đó khiđưa cho Nhật Dương đọc, cô cảm thấy hơi xấu hồ.Nhật Dương cũng vui sướng và bắt đầu traođổi chỉ tiết hơn với Khả Hân. Sau khi nói chuyệnxong, cả hai cùng có cảm giác chỉ hận khônggặp nhau sớm hơn bởi vì họ thực sự có rất nhiều.điểm chung.Ngay khi dẫn bé Bin về nhà, Khả Hân lập tứcthu thập một số ngôn ngữ và phương thức biểuđạt mà người câm điếc thường dùng. Cô làm saysưa đến nỗi Đình Phong trở về lúc nào cũngkhông biết.Đình Phong thấy vợ vừa gõ máy tính, vừaviết gì đó, thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười nên rấttò mò, anh bước lại gần để quan sát và hỏi Khả Hân“Có chuyện gì mà vui thế, em tìm những thứnày để làm gì? Cần soạn giáo án hả?”Khả Hân lắc đầu, cô rất muốn lập tức chia sẻcho Đình Phong nhưng lại nghĩ dự án này mớiđang trong quá trình bắt đầu thực hiện, chưabiết có thành công hay không nên tốt nhất là nêngiữ kín đã. Khi nào có thành quả, chắc chắn anhsẽ là người đầu tiên cô chia sẻ.Thấy Khả Hân có vẻ úp mở và không muốnnói, Đình Phong cũng không hỏi gì thêm, nhưngánh mắt anh lại nhìn chăm chú vào những thôngtin hiện trên màn hình máy tính và giấy tờ trướcmặt Khả Hân. Anh đoán cô đang có dự định làmgì đó nhưng chưa muốn chia sẻ. Bỗng nhiên, anhliếc mắt về phía cuối một trang giấy, trên đó viếtmột cái tên không hề xa lạ: Phạm Nhật Dương.Điều này khiến Đình Phong càng cảm thấykhó hiểu, anh không đoán được tại sao tên ngườinày lại xuất hiện dưới ngòi bút của Khả Hân. Cólẽ anh cần gọi điện cho trợ lý của mình để xácminh vài điều.Khoảng hơn một tiếng sau, Đình Phongnhận được cuộc gọi của Phan Thành báo rằnghắn đã xác minh xong.“Sếp, giống như anh suy đoán, cậu NhậtDương này đang cùng vài người bạn thực hiệnmột dự án từ thiện dành cho người câm điếc,nhưng cụ thể dự án là gì thì em không điều trađược, có lẽ chỉ những người thân cận tham giamới biết rõ ràng. Em cần thời gian để điều tratiếp.”“Được rồi, cám ơn cậu, dừng tìm hiểu thôngtin, tôi đã có đáp án rồi.“ Đình Phong dập máy vàgương mặt bỗng nhiên trầm xuống, quanh thânphát ra khí thế cực kỳ lạnh lẽo. Anh vô thức gõtay vào bàn, đôi mắt híp lại một cách nguy hiểm,bỗng nhiên anh nhếch miệng cười lạnh. Tốt lắm,dự án chỉ những người thân cận mới biết, và mộttrong số người đó có vợ của anh.