Cách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của…
Chương 101: Hạnh phúc bình dị
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Buổi sáng hôm sau, Khả Hân tỉnh dậy vớitâm trạng khoan khoái dễ chịu, bé Bin tỏ ra kỳquái còn Đình Phong thì sở hữu đôi mắt gấu mèoVô cùng ấn tượng.Có trời mới biết đêm qua anh đã nhẫn nhịnkhốn khổ ra sao. Những tưởng sáng nay tỉnh dậycó thể dụ dỗ được Khả Hân ngoan ngoãn làm nốtchuyện đêm qua thì không ngờ bé Bin đã tỉnhdậy từ lúc nào. Thật quá xui xẻo.“Ba ơi, sao hai mắt ba trồng kỳ thế?”Bé Bin vừa múc cháo ăn, vừa tò mò hỏi ĐìnhPhong“Trời nóng, người bốc hỏa, ba mất ngủ.”Đình Phong quấy bát cháo thịt băm bằngthái độ hẳn học hiếm có. Đặc biệt khi liếc nhìnKhả Hân, vẻ ai oán hiện rõ mồn một trên mặt.Khả Hân tủm tìm cười và mặc kệ ĐìnhPhong. Lần đầu tiên khiến anh ăn mệt, cô cảmthấy cực kỳ sảng khoái.“Tại sao hôm qua Bin nằm giữa ba và mẹxinh đẹp, lúc ngủ dậy lại nằm bên trong rồi?”Đây là điều bé Bin thắc mắc từ nãy đến giờ.Cậu gãi đầu gãi tai, vẻ mặt suy tư nhớ lại.Đình Phong dừng lại động tác khuấy cháo,suy nghĩ một lát rồi nhếch miệng cười đầy gianxảo khiến Khả Hân cảm thấy một trận rùng mình.Lầm ơn đi, vẻ mặt lạnh lùng của anh thực sựkhông hợp với biểu cảm ***** đó đâu.“Bin, ba hỏi con một điểu, con có thích cóem không?”“Em là cái gì ạ?”“Là một đứa bé chui ra từ trong bụng mẹxinh đẹp của con sau khoảng mười tháng, giốngnhư Bin ngày xưa đó”“Có em vui lắm, con có thể thoải mái chơiđùa cùng em.”Đình Phong tiếp tục dụ dỗ bé Bin, ánh mắtthì liếc chằm chằm bụng Khả Hân giống nhưthực sự sắp có một đứa trẻ nhảy ra từ đó.Ánh mắt nóng hổi của Đình Phong khiếnKhả Hân hơi xấu hổ. Cô cụp mắt xuống ăn cháo,nhưng trong đầu lại văng vằng câu nói của anh.Theo lý mà nói, cô đã dừng uống thuốctránh thai vài tháng rồi, cũng dùng hết liệu trìnhthuốc bổ điều trị cơ thể mà Đình Phong mua, lẽra phải có tin vui rồi chứ.Không được, cô nên sắp xếp thời gian để tớiBệnh viện kiểm tra xem sao.Trong lúc Khả Hân chìm vào trong nhữngSuy nghĩ về chuyện tiếp tục mang thai thì ĐìnhPhong đã thành công dụ dỗ được bé BinKhi Khả Hân hoàn hồn chú ý đến hai cha conthì nghe được Đình Phong nói một câu:“Chỉ cần con chịu đi ngủ sớm, không quấnlấy mẹ xinh đẹp, không đòi mẹ sang ngủ cùng thìba cam đoan con sẽ sớm có em, muốn bao nhiêucó bấy nhiêu. Số lượng không giới hạn.”{Theo đuổi vợ câm} Chương 101:…h phúc bình dị“Phụt”Khả Hân sặc miếng cháo trong miệng. ĐìnhPhong ngay lập tức tìm giấy ăn đưa cho cô, cóchút trách móc:“Ăn chậm thôi, không ai tranh ăn với emđâu. Em xem con đang cười kìa.“Khả Hân nhận tờ khăn giấy trong tay ĐìnhPhong, lau miệng sau đó uống cốc nước lọc bêncạnh, đồng thời ném cho Đình Phong một ánhmắt khinh bì.Là ai hại cô?Gì mà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sốlượng không giới hạn. Cô là heo chắc? Muốnsinh, anh tự đí mà sinh.Dường như đọc được suy nghĩ của Khả Hân,Đình Phong cong môi cười, mắt đảo từ đầu tớichân cô, njnh nọt:“Để chiểu theo ý ***** Bin, thời gian sắp tới,vất vả em rồi.”Khả Hân giả bộ làm ngơ. Đợi hai cha con ănxong, cô thu dọn rồi sau đó tiễn Đình Phong vàbé Bin ra ngoài.Tâm trạng của Đình Phong lúc này rất tốtnên vui vẻ lái xe đưa con trai tới trường mầmnon. Trước khi đi, anh còn tranh thủ bịt mắt béBin lại và hôn trộm lên môi Khả Hân.Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy đôikhi Đình Phong giống như một đứa trẻ trong hìnhhài một người đàn ông trưởng thành.Phải chăng vì thế nên đối với anh, cô luôn cósự kiên nhẫn và bao dung vô bờ bến, ngay cảnữ khi anh xấu tính nhất.Đang suy nghĩ vần vơ thì Khả Hân nghe thấytiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại.“Khả Hân, anh đã sắp xếp được buổi gặp gỡvới đối tác để trao đổi việc em trở thành ngườiđại diện chính của dự án ứng dụng dành chongười câm điếc. Tài liệu cần thiết anh đã gửi vàoemail của em. Em nhớ kiểm tra rồi báo lại anhnhé.”Khả Hân nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn,cảm thấy tim đập thình thịch. Cuối cùng thì cơhội để cô chứng minh năng lực bản thân cũng tới.Nhanh chóng hổi âm lại cho Nhật Dương,Khả Hân chạy lên phòng, lục lọi tủ quần áo đểchọn một bộ trang phục ưng ý.Hôm nay là một ngày trọng đại đối với cônên mọi thứ phải được chuẩn bị một cách chuđáo nhất.Khoảng 30 phút sau. Khả Hân có mặt tại địađiểm mà Nhật Dương đã báo. Đi thang máy lênđến cửa phòng họp, cô hít một hơi thật sâu,chỉnh đốn lại trang phục rồi bước vào.Ngay khi Khả Hân xuất hiện, nhóm ngườigồm năm thành viên và Nhật Dương lập tức chúý đến cô.Khả Hân cũng hơi kinh ngạc vì hội đồngthẩm định trước mặt. Đây chẳng phải là nhữngngười cô đã từng gặp trong bữa tiệc mừng củaNhật Dương ngày đó sao.Ánh mắt khẽ đảo qua người con trai trẻ tuổiđang ngồi ở một góc, Khả Hân thấy Nhật Dươngmỉm cười và gật đầu. Cô cũng nhoẻn miệng cười,tâm lý thoải mái hơn bao giờ hết.Buổi thẩm định tư cách diễn ra trong khoảngmột giờ đồng hồ. Sau khi kết thúc, Khả Hân hồihộp chờ đợi đánh giá của họ.“Chúc mừng cô Khả Hân, chúng tôi hoàntoàn hài lòng về việc lựa chọn cô làm gương mặtđại diện cho dự án từ thiện về ứng dụng DFDdành cho người khuyết tật. ““Mong rằng với sự nỗ lực của tất cả chúngta, ứng dụng DFD sẽ trở thành công cụ giao tiếpquan trọng trong việc giúp đỡ cộng đồng ngườiCâm điếc hòa nhập với xã hội.”Khả Hân cảm thấy vỡ òa trong niềm hạnhphúc. Cô vội ra hiệu cám ơn hội đồng thẩm định,đồng thời nhìn về phía Nhật Dương đẩy cảmkích.Nhật Dương bước tới bên cạnh Khả Hân, lêntiếng chúc mừng;“Em làm tốt lắm. Thật sự khiến anh bất ngờ đấy”“Cám ơn anh Nhật Dương, nếu không cóanh, chắc chắn em đã bỏ qua cơ hội này rồi”“Chỉ cám ơn suông thôi sao?”“Tất nhiên là không, bữa trưa này em sẽ mờianh nhé.”Khả Hân vui vẻ ra dấu cho Nhật Dương. Vốn***** anh đã giúp cô rất nhiều, nên bữa cơm này côchắc chắn phải mời anh cho bằng được. Nếukhông, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.“Được.”Nhật Dương lập tức đồng ý ngay. Chỉ cần làlời cổ nói, anh sẽ coi đó như là mệnh lệnh.Hai người quyết định đi tới một nhà hànggần đó để ăn trưa. Trong suốt bữa ăn, cả hai vuivẻ trao đổi những vấn để về kế hoạch quảng bádự án sắp tới.Tuy nhiên, Khả Hân không ngờ rằng, ngay từkhi cô cùng Nhật Dương bước vào, đã bị một đôimắt dõi theo nhất cử nhất động.“Chị Ly, nấy giờ chị cứ nhìn đi đâu vậy?“Hương Linh cảm thấy hơi tò mò vì thái độkhác thường của Hoàng Ly. Cô quay đầu nhìntheo hướng mà chị họ đang. nhìn, chỉ thấy mộtđôi trai gái đang trò. chuyện với nhau.Mặc dù bộ dạng của họ vô cùng xuất sắc,nhưng cũng không phải ba đầu, sáu tay gì màkhiến chị họ cô phải để ý kỹ như Vậy.Hoàng Ly nghe thấy Hương Linh hỏi, thu hồiánh mắt và không nói gì. Trong đầu cô bỗng hiệnlên thông tin mà mình đã thu thập. được về haingười này.Xem ra, mối quan hệ của họ không chỉ đơngiản là bạn bè. Dựa vào trực giác, Hoàng Ly đoánNhật Dương đang thích thầm Khả Hân.“Em nhìn thấy đôi nam nữa đang ngồi đẳngkia rồi hả?”“Vâng, sao vậy chị?““Em thấy cô gái đó thế nào?““Rất xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng chị.“Hương Linh trả lời một cách tự nhiên. Bấtchợt, cô quay đầu nhìn lại và ổ lên một tiếng.
Buổi sáng hôm sau, Khả Hân tỉnh dậy với
tâm trạng khoan khoái dễ chịu, bé Bin tỏ ra kỳ
quái còn Đình Phong thì sở hữu đôi mắt gấu mèo
Vô cùng ấn tượng.
Có trời mới biết đêm qua anh đã nhẫn nhịn
khốn khổ ra sao. Những tưởng sáng nay tỉnh dậy
có thể dụ dỗ được Khả Hân ngoan ngoãn làm nốt
chuyện đêm qua thì không ngờ bé Bin đã tỉnh
dậy từ lúc nào. Thật quá xui xẻo.
“Ba ơi, sao hai mắt ba trồng kỳ thế?”
Bé Bin vừa múc cháo ăn, vừa tò mò hỏi Đình
Phong
“Trời nóng, người bốc hỏa, ba mất ngủ.”
Đình Phong quấy bát cháo thịt băm bằng
thái độ hẳn học hiếm có. Đặc biệt khi liếc nhìn
Khả Hân, vẻ ai oán hiện rõ mồn một trên mặt.
Khả Hân tủm tìm cười và mặc kệ Đình
Phong. Lần đầu tiên khiến anh ăn mệt, cô cảm
thấy cực kỳ sảng khoái.
“Tại sao hôm qua Bin nằm giữa ba và mẹ
xinh đẹp, lúc ngủ dậy lại nằm bên trong rồi?”
Đây là điều bé Bin thắc mắc từ nãy đến giờ.
Cậu gãi đầu gãi tai, vẻ mặt suy tư nhớ lại.
Đình Phong dừng lại động tác khuấy cháo,
suy nghĩ một lát rồi nhếch miệng cười đầy gian
xảo khiến Khả Hân cảm thấy một trận rùng mình.
Lầm ơn đi, vẻ mặt lạnh lùng của anh thực sự
không hợp với biểu cảm ***** đó đâu.
“Bin, ba hỏi con một điểu, con có thích có
em không?”
“Em là cái gì ạ?”
“Là một đứa bé chui ra từ trong bụng mẹ
xinh đẹp của con sau khoảng mười tháng, giống
như Bin ngày xưa đó”
“Có em vui lắm, con có thể thoải mái chơi
đùa cùng em.”
Đình Phong tiếp tục dụ dỗ bé Bin, ánh mắt
thì liếc chằm chằm bụng Khả Hân giống như
thực sự sắp có một đứa trẻ nhảy ra từ đó.
Ánh mắt nóng hổi của Đình Phong khiến
Khả Hân hơi xấu hổ. Cô cụp mắt xuống ăn cháo,
nhưng trong đầu lại văng vằng câu nói của anh.
Theo lý mà nói, cô đã dừng uống thuốc
tránh thai vài tháng rồi, cũng dùng hết liệu trình
thuốc bổ điều trị cơ thể mà Đình Phong mua, lẽ
ra phải có tin vui rồi chứ.
Không được, cô nên sắp xếp thời gian để tới
Bệnh viện kiểm tra xem sao.
Trong lúc Khả Hân chìm vào trong những
Suy nghĩ về chuyện tiếp tục mang thai thì Đình
Phong đã thành công dụ dỗ được bé Bin
Khi Khả Hân hoàn hồn chú ý đến hai cha con
thì nghe được Đình Phong nói một câu:
“Chỉ cần con chịu đi ngủ sớm, không quấn
lấy mẹ xinh đẹp, không đòi mẹ sang ngủ cùng thì
ba cam đoan con sẽ sớm có em, muốn bao nhiêu
có bấy nhiêu. Số lượng không giới hạn.”
{Theo đuổi vợ câm} Chương 101:…h phúc bình dị
“Phụt”
Khả Hân sặc miếng cháo trong miệng. Đình
Phong ngay lập tức tìm giấy ăn đưa cho cô, có
chút trách móc:
“Ăn chậm thôi, không ai tranh ăn với em
đâu. Em xem con đang cười kìa.“
Khả Hân nhận tờ khăn giấy trong tay Đình
Phong, lau miệng sau đó uống cốc nước lọc bên
cạnh, đồng thời ném cho Đình Phong một ánh
mắt khinh bì.
Là ai hại cô?
Gì mà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, số
lượng không giới hạn. Cô là heo chắc? Muốn
sinh, anh tự đí mà sinh.
Dường như đọc được suy nghĩ của Khả Hân,
Đình Phong cong môi cười, mắt đảo từ đầu tới
chân cô, njnh nọt:
“Để chiểu theo ý ***** Bin, thời gian sắp tới,
vất vả em rồi.”
Khả Hân giả bộ làm ngơ. Đợi hai cha con ăn
xong, cô thu dọn rồi sau đó tiễn Đình Phong và
bé Bin ra ngoài.
Tâm trạng của Đình Phong lúc này rất tốt
nên vui vẻ lái xe đưa con trai tới trường mầm
non. Trước khi đi, anh còn tranh thủ bịt mắt bé
Bin lại và hôn trộm lên môi Khả Hân.
Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy đôi
khi Đình Phong giống như một đứa trẻ trong hình
hài một người đàn ông trưởng thành.
Phải chăng vì thế nên đối với anh, cô luôn có
sự kiên nhẫn và bao dung vô bờ bến, ngay cả
nữ khi anh xấu tính nhất.
Đang suy nghĩ vần vơ thì Khả Hân nghe thấy
tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại.
“Khả Hân, anh đã sắp xếp được buổi gặp gỡ
với đối tác để trao đổi việc em trở thành người
đại diện chính của dự án ứng dụng dành cho
người câm điếc. Tài liệu cần thiết anh đã gửi vào
email của em. Em nhớ kiểm tra rồi báo lại anh
nhé.”
Khả Hân nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn,
cảm thấy tim đập thình thịch. Cuối cùng thì cơ
hội để cô chứng minh năng lực bản thân cũng tới.
Nhanh chóng hổi âm lại cho Nhật Dương,
Khả Hân chạy lên phòng, lục lọi tủ quần áo để
chọn một bộ trang phục ưng ý.
Hôm nay là một ngày trọng đại đối với cô
nên mọi thứ phải được chuẩn bị một cách chu
đáo nhất.
Khoảng 30 phút sau. Khả Hân có mặt tại địa
điểm mà Nhật Dương đã báo. Đi thang máy lên
đến cửa phòng họp, cô hít một hơi thật sâu,
chỉnh đốn lại trang phục rồi bước vào.
Ngay khi Khả Hân xuất hiện, nhóm người
gồm năm thành viên và Nhật Dương lập tức chú
ý đến cô.
Khả Hân cũng hơi kinh ngạc vì hội đồng
thẩm định trước mặt. Đây chẳng phải là những
người cô đã từng gặp trong bữa tiệc mừng của
Nhật Dương ngày đó sao.
Ánh mắt khẽ đảo qua người con trai trẻ tuổi
đang ngồi ở một góc, Khả Hân thấy Nhật Dương
mỉm cười và gật đầu. Cô cũng nhoẻn miệng cười,
tâm lý thoải mái hơn bao giờ hết.
Buổi thẩm định tư cách diễn ra trong khoảng
một giờ đồng hồ. Sau khi kết thúc, Khả Hân hồi
hộp chờ đợi đánh giá của họ.
“Chúc mừng cô Khả Hân, chúng tôi hoàn
toàn hài lòng về việc lựa chọn cô làm gương mặt
đại diện cho dự án từ thiện về ứng dụng DFD
dành cho người khuyết tật. “
“Mong rằng với sự nỗ lực của tất cả chúng
ta, ứng dụng DFD sẽ trở thành công cụ giao tiếp
quan trọng trong việc giúp đỡ cộng đồng người
Câm điếc hòa nhập với xã hội.”
Khả Hân cảm thấy vỡ òa trong niềm hạnh
phúc. Cô vội ra hiệu cám ơn hội đồng thẩm định,
đồng thời nhìn về phía Nhật Dương đẩy cảm
kích.
Nhật Dương bước tới bên cạnh Khả Hân, lên
tiếng chúc mừng;
“Em làm tốt lắm. Thật sự khiến anh bất ngờ đấy”
“Cám ơn anh Nhật Dương, nếu không có
anh, chắc chắn em đã bỏ qua cơ hội này rồi”
“Chỉ cám ơn suông thôi sao?”
“Tất nhiên là không, bữa trưa này em sẽ mời
anh nhé.”
Khả Hân vui vẻ ra dấu cho Nhật Dương. Vốn
***** anh đã giúp cô rất nhiều, nên bữa cơm này cô
chắc chắn phải mời anh cho bằng được. Nếu
không, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
“Được.”
Nhật Dương lập tức đồng ý ngay. Chỉ cần là
lời cổ nói, anh sẽ coi đó như là mệnh lệnh.
Hai người quyết định đi tới một nhà hàng
gần đó để ăn trưa. Trong suốt bữa ăn, cả hai vui
vẻ trao đổi những vấn để về kế hoạch quảng bá
dự án sắp tới.
Tuy nhiên, Khả Hân không ngờ rằng, ngay từ
khi cô cùng Nhật Dương bước vào, đã bị một đôi
mắt dõi theo nhất cử nhất động.
“Chị Ly, nấy giờ chị cứ nhìn đi đâu vậy?“
Hương Linh cảm thấy hơi tò mò vì thái độ
khác thường của Hoàng Ly. Cô quay đầu nhìn
theo hướng mà chị họ đang. nhìn, chỉ thấy một
đôi trai gái đang trò. chuyện với nhau.
Mặc dù bộ dạng của họ vô cùng xuất sắc,
nhưng cũng không phải ba đầu, sáu tay gì mà
khiến chị họ cô phải để ý kỹ như Vậy.
Hoàng Ly nghe thấy Hương Linh hỏi, thu hồi
ánh mắt và không nói gì. Trong đầu cô bỗng hiện
lên thông tin mà mình đã thu thập. được về hai
người này.
Xem ra, mối quan hệ của họ không chỉ đơn
giản là bạn bè. Dựa vào trực giác, Hoàng Ly đoán
Nhật Dương đang thích thầm Khả Hân.
“Em nhìn thấy đôi nam nữa đang ngồi đẳng
kia rồi hả?”
“Vâng, sao vậy chị?“
“Em thấy cô gái đó thế nào?“
“Rất xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng chị.“
Hương Linh trả lời một cách tự nhiên. Bất
chợt, cô quay đầu nhìn lại và ổ lên một tiếng.
Theo Đuổi Vợ CâmTác giả: Kim DiTruyện Ngôn TìnhCách đây không lâu, một bài báo trên mạng về “nữ sinh Đại học bán trứng mua Iphone 7” đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người trong xã hội. Khi đọc được bài báo ấy, tôi không khỏi cảm thán, trong xã hội hiện đại này, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng tiền để giao dịch. Phụ nữ có thể bán trứng, đàn ông cũng có thể bán *****! Cứ như thế, xã hội nảy sinh ra một kiểu giao dịch méo mó: “mượn” ***** để sinh con! Vận mệnh trêu ngươi, sau cùng tôi cũng bước lên con đường ấy, cho một người phụ nữ giàu có “mượn” *****. Trong thời gian sống chung cùng cô ấy, những việc mà cô ấy làm mỗi tối thật khó nói. Nguyên nhân của sự việc là thế này. Nhà tôi có một ông bố ham mê cờ bạc. Mấy tháng trước ông ấy vay tiền lãi nặng, vì chưa trả được sắp bị đám người giang hồ đánh chết. Cực chẳng đã, tôi đành chọn cách kiếm tiền nhanh nhất là cho *****. Khi nhìn thấy dòng quảng cáo ấy trong một nhóm chat thương mại, tôi thấp thỏm gọi cho Tô Tuyết theo dãy số trên quảng cáo. Sau khi tôi nói qua loa về ý định của… Buổi sáng hôm sau, Khả Hân tỉnh dậy vớitâm trạng khoan khoái dễ chịu, bé Bin tỏ ra kỳquái còn Đình Phong thì sở hữu đôi mắt gấu mèoVô cùng ấn tượng.Có trời mới biết đêm qua anh đã nhẫn nhịnkhốn khổ ra sao. Những tưởng sáng nay tỉnh dậycó thể dụ dỗ được Khả Hân ngoan ngoãn làm nốtchuyện đêm qua thì không ngờ bé Bin đã tỉnhdậy từ lúc nào. Thật quá xui xẻo.“Ba ơi, sao hai mắt ba trồng kỳ thế?”Bé Bin vừa múc cháo ăn, vừa tò mò hỏi ĐìnhPhong“Trời nóng, người bốc hỏa, ba mất ngủ.”Đình Phong quấy bát cháo thịt băm bằngthái độ hẳn học hiếm có. Đặc biệt khi liếc nhìnKhả Hân, vẻ ai oán hiện rõ mồn một trên mặt.Khả Hân tủm tìm cười và mặc kệ ĐìnhPhong. Lần đầu tiên khiến anh ăn mệt, cô cảmthấy cực kỳ sảng khoái.“Tại sao hôm qua Bin nằm giữa ba và mẹxinh đẹp, lúc ngủ dậy lại nằm bên trong rồi?”Đây là điều bé Bin thắc mắc từ nãy đến giờ.Cậu gãi đầu gãi tai, vẻ mặt suy tư nhớ lại.Đình Phong dừng lại động tác khuấy cháo,suy nghĩ một lát rồi nhếch miệng cười đầy gianxảo khiến Khả Hân cảm thấy một trận rùng mình.Lầm ơn đi, vẻ mặt lạnh lùng của anh thực sựkhông hợp với biểu cảm ***** đó đâu.“Bin, ba hỏi con một điểu, con có thích cóem không?”“Em là cái gì ạ?”“Là một đứa bé chui ra từ trong bụng mẹxinh đẹp của con sau khoảng mười tháng, giốngnhư Bin ngày xưa đó”“Có em vui lắm, con có thể thoải mái chơiđùa cùng em.”Đình Phong tiếp tục dụ dỗ bé Bin, ánh mắtthì liếc chằm chằm bụng Khả Hân giống nhưthực sự sắp có một đứa trẻ nhảy ra từ đó.Ánh mắt nóng hổi của Đình Phong khiếnKhả Hân hơi xấu hổ. Cô cụp mắt xuống ăn cháo,nhưng trong đầu lại văng vằng câu nói của anh.Theo lý mà nói, cô đã dừng uống thuốctránh thai vài tháng rồi, cũng dùng hết liệu trìnhthuốc bổ điều trị cơ thể mà Đình Phong mua, lẽra phải có tin vui rồi chứ.Không được, cô nên sắp xếp thời gian để tớiBệnh viện kiểm tra xem sao.Trong lúc Khả Hân chìm vào trong nhữngSuy nghĩ về chuyện tiếp tục mang thai thì ĐìnhPhong đã thành công dụ dỗ được bé BinKhi Khả Hân hoàn hồn chú ý đến hai cha conthì nghe được Đình Phong nói một câu:“Chỉ cần con chịu đi ngủ sớm, không quấnlấy mẹ xinh đẹp, không đòi mẹ sang ngủ cùng thìba cam đoan con sẽ sớm có em, muốn bao nhiêucó bấy nhiêu. Số lượng không giới hạn.”{Theo đuổi vợ câm} Chương 101:…h phúc bình dị“Phụt”Khả Hân sặc miếng cháo trong miệng. ĐìnhPhong ngay lập tức tìm giấy ăn đưa cho cô, cóchút trách móc:“Ăn chậm thôi, không ai tranh ăn với emđâu. Em xem con đang cười kìa.“Khả Hân nhận tờ khăn giấy trong tay ĐìnhPhong, lau miệng sau đó uống cốc nước lọc bêncạnh, đồng thời ném cho Đình Phong một ánhmắt khinh bì.Là ai hại cô?Gì mà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sốlượng không giới hạn. Cô là heo chắc? Muốnsinh, anh tự đí mà sinh.Dường như đọc được suy nghĩ của Khả Hân,Đình Phong cong môi cười, mắt đảo từ đầu tớichân cô, njnh nọt:“Để chiểu theo ý ***** Bin, thời gian sắp tới,vất vả em rồi.”Khả Hân giả bộ làm ngơ. Đợi hai cha con ănxong, cô thu dọn rồi sau đó tiễn Đình Phong vàbé Bin ra ngoài.Tâm trạng của Đình Phong lúc này rất tốtnên vui vẻ lái xe đưa con trai tới trường mầmnon. Trước khi đi, anh còn tranh thủ bịt mắt béBin lại và hôn trộm lên môi Khả Hân.Khả Hân bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy đôikhi Đình Phong giống như một đứa trẻ trong hìnhhài một người đàn ông trưởng thành.Phải chăng vì thế nên đối với anh, cô luôn cósự kiên nhẫn và bao dung vô bờ bến, ngay cảnữ khi anh xấu tính nhất.Đang suy nghĩ vần vơ thì Khả Hân nghe thấytiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại.“Khả Hân, anh đã sắp xếp được buổi gặp gỡvới đối tác để trao đổi việc em trở thành ngườiđại diện chính của dự án ứng dụng dành chongười câm điếc. Tài liệu cần thiết anh đã gửi vàoemail của em. Em nhớ kiểm tra rồi báo lại anhnhé.”Khả Hân nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn,cảm thấy tim đập thình thịch. Cuối cùng thì cơhội để cô chứng minh năng lực bản thân cũng tới.Nhanh chóng hổi âm lại cho Nhật Dương,Khả Hân chạy lên phòng, lục lọi tủ quần áo đểchọn một bộ trang phục ưng ý.Hôm nay là một ngày trọng đại đối với cônên mọi thứ phải được chuẩn bị một cách chuđáo nhất.Khoảng 30 phút sau. Khả Hân có mặt tại địađiểm mà Nhật Dương đã báo. Đi thang máy lênđến cửa phòng họp, cô hít một hơi thật sâu,chỉnh đốn lại trang phục rồi bước vào.Ngay khi Khả Hân xuất hiện, nhóm ngườigồm năm thành viên và Nhật Dương lập tức chúý đến cô.Khả Hân cũng hơi kinh ngạc vì hội đồngthẩm định trước mặt. Đây chẳng phải là nhữngngười cô đã từng gặp trong bữa tiệc mừng củaNhật Dương ngày đó sao.Ánh mắt khẽ đảo qua người con trai trẻ tuổiđang ngồi ở một góc, Khả Hân thấy Nhật Dươngmỉm cười và gật đầu. Cô cũng nhoẻn miệng cười,tâm lý thoải mái hơn bao giờ hết.Buổi thẩm định tư cách diễn ra trong khoảngmột giờ đồng hồ. Sau khi kết thúc, Khả Hân hồihộp chờ đợi đánh giá của họ.“Chúc mừng cô Khả Hân, chúng tôi hoàntoàn hài lòng về việc lựa chọn cô làm gương mặtđại diện cho dự án từ thiện về ứng dụng DFDdành cho người khuyết tật. ““Mong rằng với sự nỗ lực của tất cả chúngta, ứng dụng DFD sẽ trở thành công cụ giao tiếpquan trọng trong việc giúp đỡ cộng đồng ngườiCâm điếc hòa nhập với xã hội.”Khả Hân cảm thấy vỡ òa trong niềm hạnhphúc. Cô vội ra hiệu cám ơn hội đồng thẩm định,đồng thời nhìn về phía Nhật Dương đẩy cảmkích.Nhật Dương bước tới bên cạnh Khả Hân, lêntiếng chúc mừng;“Em làm tốt lắm. Thật sự khiến anh bất ngờ đấy”“Cám ơn anh Nhật Dương, nếu không cóanh, chắc chắn em đã bỏ qua cơ hội này rồi”“Chỉ cám ơn suông thôi sao?”“Tất nhiên là không, bữa trưa này em sẽ mờianh nhé.”Khả Hân vui vẻ ra dấu cho Nhật Dương. Vốn***** anh đã giúp cô rất nhiều, nên bữa cơm này côchắc chắn phải mời anh cho bằng được. Nếukhông, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.“Được.”Nhật Dương lập tức đồng ý ngay. Chỉ cần làlời cổ nói, anh sẽ coi đó như là mệnh lệnh.Hai người quyết định đi tới một nhà hànggần đó để ăn trưa. Trong suốt bữa ăn, cả hai vuivẻ trao đổi những vấn để về kế hoạch quảng bádự án sắp tới.Tuy nhiên, Khả Hân không ngờ rằng, ngay từkhi cô cùng Nhật Dương bước vào, đã bị một đôimắt dõi theo nhất cử nhất động.“Chị Ly, nấy giờ chị cứ nhìn đi đâu vậy?“Hương Linh cảm thấy hơi tò mò vì thái độkhác thường của Hoàng Ly. Cô quay đầu nhìntheo hướng mà chị họ đang. nhìn, chỉ thấy mộtđôi trai gái đang trò. chuyện với nhau.Mặc dù bộ dạng của họ vô cùng xuất sắc,nhưng cũng không phải ba đầu, sáu tay gì màkhiến chị họ cô phải để ý kỹ như Vậy.Hoàng Ly nghe thấy Hương Linh hỏi, thu hồiánh mắt và không nói gì. Trong đầu cô bỗng hiệnlên thông tin mà mình đã thu thập. được về haingười này.Xem ra, mối quan hệ của họ không chỉ đơngiản là bạn bè. Dựa vào trực giác, Hoàng Ly đoánNhật Dương đang thích thầm Khả Hân.“Em nhìn thấy đôi nam nữa đang ngồi đẳngkia rồi hả?”“Vâng, sao vậy chị?““Em thấy cô gái đó thế nào?““Rất xinh đẹp, nhưng không đẹp bằng chị.“Hương Linh trả lời một cách tự nhiên. Bấtchợt, cô quay đầu nhìn lại và ổ lên một tiếng.